Chương 1232 “Đúng vậy” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó như nhận ra được điều gì, kinh hãi nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đang nghi ngờ Diệp Chí có khả năng vượt biên chui ư?” “Nếu như anh ta muốn ra nước ngoài, vượt biên chui là cách bảo đảm nhất, không dễ bị bắt nhất, cho nên khả năng anh ta vượt biên chui rất cao.” Phó Kình Hiên híp mắt lại. “Nếu là như vậy, từ khi bắt đầu chúng ta đã chậm hơn một bước rồi. Có khả năng lúc này Diệp Chí đã vượt biên ra nước ngoài.” Trợ lý Trương nhíu chặt lông mày, giọng nói âm trầm. Phó Kình Hiên gật đầu: “Một khi Diệp Chí ra nước ngoài, muốn tìm anh ta gần như là không thể.” Dù sao thế giới cũng rộng lớn như vậy, ai biết được Diệp Chí tới nước nào chứ? Cho dù anh có chút thế lực ở nước ngoài nhưng suy cho cùng cũng không bằng †rong nước, một khi Diệp Chí muốn trốn tránh, anh cũng thực sự không có cách nào. “Nói cũng đúng.” Trợ lý Trương thở dài. Phó Kình Hiên xoa ngón tay: “Thế này đi, cậu cứ cho người tiếp tục theo dõi sat sao hành động của Lương Triết. Nếu Lương Triết phái người rời khỏi thủ đô, rất có thể là cậu ta đã tìm được Diệp Chí.” “Vâng thưa tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương gật đầu. Phó Kình Hiên nhìn giờ: “Được rồi, cậu cũng về trước đi, sáng mai quay lại.” “Vâng. Trợ lý Trương quay người rời đi. Anh ta đi chưa lâu, Phó Kình Hiên đã vén chăn xuống giường, cầm túi xách của Bạch Dương, đi vào trong gian dành cho người nhà. Tới trước cửa, Phó Kình Hiên nhẹ nhàng mở cửa. Đèn trong phòng đã tắt, anh cũng không bật lên mà lấy điện thoại, nương theo ánh sáng trên màn hình, đi nhẹ vào trong. Phó Kình Hiên dừng lại trước giường của Bạch Dương, sau khi đặt túi lên đầu giường, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say, đáy mắt đong đầy tình cảm khiến người ta rung động, nhưng đồng thời cũng xen một chút phiền muộn và tiếc nuối. Không biết đứng bao lâu, lâu tới mức hai chân của Phó Kình Hiên cũng tê rần, anh mới khom lưng vén một góc chăn lên nằm vào bên cạnh Bạch Dương, sau đó duỗi tay ra, ôm lấy cô rồi cũng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló rạng, Phó Kình Hiên đã mở mắt thức dậy. Anh nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ nằm trong lòng mình, ánh nhìn ấm áp hơn, đưa †ay xoa tóc cô, khẽ nhấc bàn tay của cô †rên eo mình xuống, sau đó vén chăn lên, khẽ khàng rời khỏi phòng. Cả quá trình anh không phát ra một tiếng động nào, lúc đi cũng yên lặng như thể anh chưa từng bước vào căn phòng này vậy. Hai tiếng sau, Bạch Dương thức giấc, là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô nhíu mày, duỗi một tay ra, quen thói sờ sờ vào đầu giường. Kết quả là điện thoại còn chưa cầm được đã đẩy túi xách xuống. Túi rơi xuống đất, phát ra tiếng cạch giòn †an. Bạch Dương bị âm thanh này dọa nảy người, phút chốc cả người cũng tỉnh táo hơn. Cô mở mắt ngồi dậy, nhìn căn phòng xa lạ, đầu óc mơ màng.