Chương 1233 Đây là đâu? Cũng chẳng kịp nghĩ nhiều bởi vì điện thoại trong chiếc túi vẫn đang reo, nhắc nhở cô nghe điện thoại. Bạch Dương vội vàng hất chăn ra, đôi chân †rần chạm xuống đất, khom lưng nhặt túi lên, mau chóng tìm điện thoại. Cuộc gọi của Lục Khởi, Bạch Dương vội vàng nghe mấy: ‘Alo, A Khởi à? “Bảo bối, em đang ở đâu vậy? Em không ở nhà sao?” Giọng nói sốt sắng vang vọng của Lục Khởi truyền qua điện thoại. Bạch Dương vò tóc: “Xin lỗi A Khởi, đúng là em không có nhà.” “Không ở nhà thật đấy à?” Lục Khởi đứng trước cửa khu nhà của Bạch Dương, chau mày hỏi: “Mới sáng sớm mà em đã đi đâu? Đừng quên là hôm nay chúng ta phải về quê đây nhé?” “Em không quên, nhưng mà em cũng không biết bây giờ em đang ở đâu cả” “Gì cơ? Em không biết em đang ở đâu?” Khóe miệng của Lục Khởi giật giật. Bạch Dương ừ một tiếng, quay đầu nhìn căn phòng. Phòng không lớn, nhỏ hơn phòng của cô nhiều, nhưng dụng cụ trong phòng rất đầy đủ, hơn nữa giá cả cũng đắt đỏ, hiển nhiên không phải căn phòng bình thường. Nhưng tại sao cô lại ở đây? Bạch Dương chau mày, trong đầu hoàn †oàn không có chút ký ức nào về việc mình ở trong căn phòng này. Chỉ có ký ức về việc tối qua Phó Kình Hiên dạy kinh nghiệm thương trường cho cô. Sau đó cứ nghe mãi nghe mãi… Bạch Dương trừng mắt, nhận ra điều gì, vội vàng ra tới cửa: “A Khởi, đợi em một lát, em cần xác nhận lại.” Nói xong, cô tới trước cửa phòng, mở ra. Giây phút của phòng mở ra, phòng bệnh quen thuộc, con người thân quen lại đập vào mắt cô, cô lập tức hiểu ra mình không đoán sai. Đúng là cô ở gian phòng dành cho người nhà trong phòng bệnh của Phó Kình Hiên. Hơn nữa cô cũng hiểu được đại khái tại sao mình lại ở đây, tối qua nghe Phó Kình Hiên truyền thụ kinh nghiệm xong thì sau đó không có ký ức gì nữa. Bởi vì cô ngủ thiếp đi mất rồi. Cho nên Phó Kình Hiên sai người đưa cô vào gian phòng người nhà. Nghĩ tới đây, Bạch Dương bỗng chốc thở phào một hơi, cảm giác căng thẳng khi ở trong môi trường xa lạ cũng từ từ tiêu tan, cơ thể cũng thả lỏng. Cô lại đặt điện thoại về bên tai: “A Khởi, em biết em ở đâu rồi, em ở bệnh viện.” Ở đầu bên kia, Lục Khởi nhíu mày: “Bảo bối, không phải em ở chỗ của Phó Kình Hiên đấy chứ?” “Ừ”’ Bạch Dương gật đầu, cũng chẳng phủ nhận.