Chương 1234 Lục Khởi mím môi, “Quả nhiên là vậy, tối qua sau khi em đi là không về nữa luôn.” “.” Bạch Dương mấp máy miệng, ngầm thừa nhận. Lục Khởi cắn răng găn giọng: “Bảo bối, có phải thằng ranh Phó Kình Hiên đó bảo em ở lại không?” “Không phải.” Bạch Dương lắc đầu: “Là tự em ngủ quên mất nên mới chưa về.” Là tự cô ấy? Lục Khởi có hơi chột dạ vì vu oan cho Phó Kình Hiên, thái độ cũng mềm mỏng hơn: “Được thôi, vậy anh ta không làm gì em đó chứ?” Bạch Dương dở khóc dở cười: “Anh nghĩ cái gì thế? Một người bệnh như anh ấy có thể làm gì được em?” “Thế thì chưa chắc đâu, anh ta chỉ có một cánh tay không dùng được thôi, còn một cánh tay với bàn tay kia vẫn dùng được tốt” Lục Khởi buồn phiền bất an. Bạch Dương hết cách lắc đầu, “Được rồi mà A Khởi. Em biết anh có thành kiến lớn với anh ấy, nhưng cũng đừng nghĩ xấu về anh ấy như vậy. Anh ấy cứu em, cũng cứu cả Tiểu Triết, nên em hy vọng anh có thể có thái độ tốt với anh ấy một chút.” “Anh biết, thái độ bây giờ của anh với anh †a đủ tốt lắm rồi. Nếu là trước kia thì anh đã hỏi thăm anh ta từ lâu rồi.” Lục Khởi hừ một tiếng, sau đó thu lại cảm xúc, hỏi chuyện chính: “Bảo bối, bao giờ em về?” Bạch Dương xem giờ, đã tám giờ rồi, cô liền đáp: “Em về ngay đây.” “Được, anh đợi em.” “ừỪ” Nói xong, Bạch Dương bỏ điện thoại xuống, đi ra khỏi gian phòng người nhà. Trong phòng bệnh bên ngoài, Phó Kình Hiên nghe được tiếng bước chân, anh mở mắt ra, sau đó chống một tay lên giường ngồi dậy: “Người vừa gọi là Lục Khởi à?” Bạch Dương vốn định rón rén rời đi, bất ngờ nghe được giọng của anh, cô giật mình nhảy dựng lên, chợt dừng bước, vuốt ngực hú hồn, “Hóa ra anh không ngủ à?” “Thức từ lâu rồi, nhưng nghe thấy em nói chuyện điện thoại cho nên không quấy rầy.” Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười nhìn cô. Bạch Dương thả tay xuống: “Hóa ra là vậy.” “Xin lỗi, đã làm em sợ rồi.” Phó Kình Hiên mở miệng xin lỗi. Bạch Dương khẽ lắc đầu: “Không sao.” “Cuộc điện thoại ban nấy, tôi nghe thấy rồi.” Phó Kình Hiên nhìn cô. Bạch Dương nhìn lại anh: “Rồi sao nữa?” Cô rất bình tĩnh. Bởi vì trong cuộc đối thoại của cô với Lục Khởi không hề nói xấu anh, nên cũng không cần phải căng thẳng làm gì. Khóe môi Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên: “Tôi nghe được em bảo Lục Khởi có thái độ tốt với tôi một chút, tôi rất vui.” Có phải chứng minh được rằng trong lòng cô đã buông xuống khúc mắc với anh rồi không? Sau đó bắt đầu hiểu ra, con người thực sự của anh bây giờ đã tốt hơn con người bị thôi miên trước kia, đúng không?