Chương 1237 Nhưng không biết nghĩ ngợi điều gì, anh lại nuốt ba chữ này xuống, chỉ ừm một tiếng coi như lời đáp. Bạch Dương cũng không thấy có gì không đúng, nghe được lời đáp của anh thì quay đầu, cất bước rời đi. Ngay khi cô bước đi, Phó Kình Hiên duỗi †ay, muốn gọi cô lại. Nhưng cuối cùng, anh vẫn nén lại, hạ tay xuống. Ba năm, không có trái tim, anh chỉ sống được ba năm thôi. Mà ba năm này, mỗi một ngày trôi qua đều có ý nghĩa rằng thời gian anh gặp cô lại bớt đi một ngày, hẹn gặp lại cũng vậy. Cho nên anh không muốn nói hẹn gặp lại với cô. Bởi vì phần cuối của hẹn gặp lại chính là không còn gặp lại nhau nữa… Anh muốn giữ cô lại biết nhường nào, giữ cô lại bên anh, nếu như vậy, trong ba năm, anh có thể lúc nào cũng nhìn thấy cô. Nhưng anh không thể, đấy là giam cầm cô chứ không phải yêu cô. Ở bên ngoài bệnh viện, Bạch Dương tới trước xe, không hiểu sao mà cảm giác trong lòng cô bỗng trở nên lo lắng. Nói không rõ lý do, cũng chẳng rõ vì sao lại cảm thấy như vậy. Tóm lại là cảm giác bất an mà cô không thể nói được thành lời. Đang nghĩ ngợi thì Bạch Dương bỗng nhìn thấy cái gì, nheo mắt lại. Đó là… cảnh sát trông chừng Cố Tử Yên! Nhìn thấy cảnh sát nữ cầm đồ ăn sáng ở trước mặt, lúc này Bạch Dương mới nhớ ra Cố Tử Yên cũng đang trong phòng bệnh đặc biệt ở bệnh viện này, thực hiện chấp hành giám sát, vẫn chưa đưa vào nhà giam của nữ. Tính thời gian cũng đã qua hai mươi ngày rồi, còn mười ngày nữa. Mười ngày sau, Cố Tử Yên kết thúc chấp hành giám sát thì sẽ chính thức được đưa vào tù. Tới lúc ấy, cô còn có thể đích thân tiên Cố Tử Yên một đoạn. Nghĩ tới đây, Bạch Dương ngẩng đầu nhìn về tòa nhà có phòng chăm sóc đặc biệt rồi lên xe rời đi. Bốn mươi phút sau, đã tới Vịnh Tiên Thủy. Lục Khởi vừa nhìn thấy Bạch Dương ra khỏi thang máy là lập tức đứng dậy khỏi nệm thay giày trước cửa chung cư của Bạch Dương, chu môi lên hờn dỗi: “Bảo bối, em chịu về rồi đấy à. Em có biết anh đợi em ở đây bao lâu không? Nếu không phải mỗi †ầng một nhà, anh ngồi ngờ nghệch ở đây, khéo bị bao nhiêu người nhìn thấy luôn rồi. Tới lúc ấy, một đời anh minh của anh xem như bị hủy hoàn toàn.” Bạch Dương nhìn dáng vẻ khoa trương của anh ta, vừa xin lỗi vừa cười: “Em xin lỗi, xin lỗi nha A Khởi, em về muộn rồi.” “Thôi được rồi, được rồi. Dù sao anh cũng bằng lòng đợi. Anh tha thứ cho em đấy.” Lục Khởi vẫy vẫy tay, sau đó lùi ra khỏi vị trí cửa nhà: “Mau mở cửa đi.” Bạch Dương ừm một tiếng, dùng vân tay mở cửa.