Chương 1240 Bạch Dương lắc đầu: “Không sao, chỉ là †ôi không chắc chắn hiện giờ Tiểu Triết có liên hệ với tôi không nữa, cũng không biết có nói cho tôi tung tích của Diệp Chí hay không.” “Có chuyện gì vậy? Em và Lương Triết cãi nhau à?” Phó Kình Hiên nhướng mày. Bạch Dương day day trán: “Không phải vậy, là Tiểu Triết, cậu ấy… bị đa nhân cách.” “Gì cơ?” Phó Kình Hiên hơi sững sờ, sau đó gương mặt liên trở nên nghiêm túc: “Em nói là Lương Triết bị đa nhân cách? Lương Triết hiện giờ là một nhân cách khác của cậu ta?” “Ừ” Bạch Dương dựa vào ghế sau, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra mấy phần hoang mang: “Tôi hoàn toàn không thể hiểu được Tiểu Triết hiện tại, thậm chí tôi cũng không biết nên tiếp xúc với cậu ta thế nào nữa, nên dù tôi có hỏi thì e rằng cậu ta cũng không nói cho tôi biết đâu.” Phó Kình Hiên không nói gì, lông mày nhíu chặt lại. Sao tự nhiên Lương Triết lại bị đa nhân cách? Anh biết Lương Triết bị bệnh về tâm lý, cũng biết Lương Triết có khả năng bị đa nhân cách. Nhưng anh không ngờ cậu ta thật sự đa nhân cách, hơn nữa là còn vào đúng lúc này. Mà điều quan trọng nhất hiện giờ là anh không biết nhân cách hiện giờ của Lương Triết có ký ức của nhân cách chính hay không, không biết có kỹ thuật hacker của nhân cách chính không. Nếu không thì cho dù anh phái người theo dõi Lương Triết, chỉ sợ cũng không tìm được Diệp Chí. Phó Kình Hiên nheo mắt lại, tiếp tục nói: “Hiện giờ Lương Triết có tính cách thế nào?” Bạch Dương nhớ lại Lương Triết mà cô gặp hai ngày trước, cắn môi nói: “Không nói rõ được, nhưng có thể chắc chắn rằng lòng dạ Tiểu Triết này vô cùng đen tối, là kiểu người mà không ai có thể biết được một giây tiếp theo cậu ta sẽ làm ra chuyện gì” Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Xem ra là một người rất nguy hiểm, nếu đã như vậy thì em đừng làm những gì tôi vừa nói nữa, cho dù cậu ta thực sự liên hệ với em thì em cũng đừng hỏi, tránh xa cậu ta một chút, đừng để cậu ta làm hại em.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! “Tôi biết rồi.” Bạch Dương gật đầu. Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Vậy thì tốt, tôi không còn việc gì nữa, sáng mai về sớm một chút, tôi muốn…” “Hả?” Bạch Dương thấy anh kéo dài âm cuối, muốn nói gì đó nhưng mãi không thấy nói ra, cô cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn gì? “Không có gì, cứ vậy nhé, trên đường đi chú ý an toàn.” Phó Kình Hiên nói xong, để điện thoại xuống. Bạch Dương chau mày, bỏ điện thoại từ tai xuống, nhìn điện thoại đã trở lại màn hình chính, đôi môi hồng mím lại. Rốt cuộc là anh định nói gì thế? Nói được một nửa rồi lại không nói nữa, hành động này thật khiến người khác cảm thấy khó chịu. Bạch Dương hơi khó chịu, bỏ điện thoại lại vào trong túi rồi chống tay lên khóa cửa sổ, nghiêng đầu hậm hực nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Khởi liếc sang thấy dáng vẻ này của cô liền lên tiếng hỏi: “Bảo bối, Phó Kình Hiên làm em tức giận à?” Sống lưng Bạch Dương cứng đờ, sau đấy cô nhanh chóng tự nhiên trở lại, thờ ơ trả lời: “Không phải, anh ta có thể làm em tức gì chứ?” “Không có thật không đấy?” Nhân lúc đèn đỏ, Lục Khởi quay đầu nhìn cô: “Nhưng dáng vẻ này của em rõ ràng là đang tức giận, lại còn là tức giận sau khi nghe xong điện thoại, vậy nên, nếu không phải là Phó 1 Kình Hiên làm em tức giận thì còn có thể là ai nữa?”