Chương 1239 Đó có thể là do anh ta biết mình mới là người quen biết cô trước, tiếp xúc với nhau nhiều nhất, nhưng cuối cùng cô lại yêu một người đàn ông khác. Chỉ cần anh ta dũng cảm hơn, bạo dạn hơn thì liệu kết cục của anh ta và cô có khác đi không? “Đang nghĩ gì vậy?” Trong lúc anh ta đang suy nghĩ, giọng nói của Bạch Dương chợt vang lên trước mặt. Hai mắt Lục Khởi thoáng động, giấu đi những tâm tư của mình, hoàn hồn trở lại: “Không có gì.” Anh ta mỉm cười nhìn về phía cô, phát hiện tóc cô đã được sấy khô, đang búi một chỏm trên đỉnh đầu, khuôn mặt cũng đã được trang điểm qua, trên người mặc một bộ quần áo thoải mái, nhìn có vẻ không giống như một cô gái trưởng thành đã 26, 27 tuổi mà giống một sinh viên đại học vừa mới ra trường hơn. “Trang điểm kiểu này xinh lắm” Lục Khởi †ắt TV, đứng dậy, khen ngợi cô một câu. Bạch Dương nói: “Ý của anh nói là bình thường em trang điểm không xinh à?” “Không phải như vậy, anh chỉ muốn nói là hôm nay em trang điểm nhìn có vẻ dễ gần hơn, hàng ngày em trang điểm trông giống nữ cường nhân.” Lục Khởi đút tay vào túi quần rồi nói. Bạch Dương đeo túi lên: “Hết cách rồi, bề ngoài của em yếu đuối quá, trông không có chút uy nào, chỉ có thể bỏ công ra trang điểm, ăn vận, sao cho trông uy nghiêm hơn thôi. Nếu không em làm sao quản lý được người trong tập đoàn?” “Cũng đúng.” Lục Khởi gật đầu. “Được rồi, đi thôi.” Bạch Dương quay người muốn đi kéo vali. Lục Khởi đưa tay ra: “Để anh làm cho”“ Bạch Dương cũng không khách sáo, đưa vali cho anh ta. Sau khi ra khỏi cửa, hai người lái xe thẳng tới trạm thu phí trên đường cao tốc rồi ra khỏi thành phố. Đi chưa được bao lâu thì điện thoại của Bạch Dương đổ chuông. Cô vừa lấy ra xem thử thì đã nhìn thấy ba chữ Phó Kình Hiên đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng cảm thấy hơi bất ngờ. Lục Khởi liếc mắt nhìn sang cũng nhìn thấy, lên tiếng hỏi: “Ai vậy?” “Phó Kình Hiên.” Bạch Dương không hề giấu diếm, đưa điện thoại ra cho anh ta xem. Lục Khởi bĩu môi: “Anh ta gọi điện thoại làm gì vậy?” “Không biết, phải nghe mới biết được.” Bạch Dương vừa nói vừa nhận điện thoại. Giọng nói trầm thấp của Phó Kình Hiên vang lên: “Xuất phát chưa?” Bạch Dương ừm một tiếng: “Vừa xuất phát rồi. Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì không vậy?” “Cũng không có chuyện gì lớn, nếu về sau Lương Triết liên hệ với em, nói với em về tung tích của Diệp Chí thì có thể làm phiền em liên hệ với tôi không?” Ở đầu bên kia điện thoại, Phó Kình Hiên đứng trước khung cửa sổ sát đất của bệnh viện, nhìn bên ngoài lá đã rụng hết, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu, anh nhẹ nhàng nói. Bạch Dương gật đầu: “Được thôi, nhưng mà… “Sao vậy?” Nghe thấy sự khó xử trong giọng nói của cô, sắc mặt Phó Kình Hiên 7⁄11 †rở nên căng cứng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.