Chương 1272 Trình Minh Viễn mỉm cười: “Đi thôi, nếu như cô đã thành tâm mời tôi, thế thì tôi từ chối là không lịch sự, đi nào.” Anh ta nhấc tay khỏi ghế sofa rồi cũng đứng lên. Hai người lần lượt đi ra khỏi cửa, lái xe đến một nhà hàng tây cao cấp. “Muốn ăn cái gì?” Trình Minh Viễn đưa thực đơn cho Bạch Dương. Sau khi Bạch Dương nhận lấy rồi lật xem vài lần, cô chọn một phần bò bít tết và một phần salad: “Nhiêu đây đi.” “Ăn ít như vậy?” Trình Minh Viễn nhíu mày. Bạch Dương bưng ly nước lọc lên uống một ngụm: “Bấy nhiêu là đủ rồi, buổi tối không nên ăn quá no, dễ bị mập lắm” “Phụ nữ các cô đúng là phiền phức mà.” Trình Minh Viễn mở thực đơn ra, lắc đầu bất đắc dĩ nói. Bạch Dương khẽ cười: “Không có cách nào khác, vì vóc dáng mà thôi.” “Vóc dáng cô chuẩn như thế, không cần phải để ý những thứ này.” Nói xong, mắt Trình Minh Viễn lại nhìn về phía ngực cô. Bạch Dương chú ý tới ánh mắt của anh ta, cô cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ lập tức đen lại, đưa tay chặn trước ngực rồi tức giận nói: “Trình Minh Viễn, anh nhìn cái gì đó hả?” Trình Minh Viễn nghe thấy tiếng quát của cô thì giật mình, vội vàng định thần lại, nhận ra lúc nấy mình vừa mới thất lễ, anh †a ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, nhất thời thất thần.” Còn tại sao thất thần thì anh ta không nói. Làm sao mà Bạch Dương không biết được chút tâm tư nhỏ của anh ta, cô cười lạnh: “Anh đúng là…” “Nhân viên phục vụ.” Trình Minh Viễn vỗ tay, lập tức đánh gấy lời cô: “Mấy món này nha, đưa lên nhanh một chút.” “Vâng thưa quý khách.” Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn, mỉm cười quay người rời đi. Bạch Dương lạnh lùng nhìn Trình Minh Viễn: “Anh cố ý?” “Cô nói cái gì?” Trình Minh Viễn giả vờ như không nghe hiểu ý cô. Bạch Dương mím môi: “Anh cố ý ngắt ngang lời tôi.” “Đâu có, tôi đang đói bụng mà, cho nên mới muốn thức ăn được mang lên nhanh một chút.” Trình Minh Viễn chột dạ, cười cười đáp lời. Đúng đó, anh ta thừa nhận thật sự là anh †a cố ý. Bởi vì anh ta biết cô muốn nói cái gì, chắc chắn là cô muốn nói anh vô liêm sỉ, hèn hạ. Anh ta không muốn mình bị gắn mác là một người đàn ông vô liêm sỉ, cho nên nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác. Bạch Dương nhìn bộ dạng giả vờ ngây ngô của Trình Minh Viễn, tức mà lại không biết phải làm như thế nào, bực bội nâng trán: “Thôi bỏ đi, lần này bỏ qua cho anh, nếu như lần sau mà anh còn dám nhìn lung tung thì tôi sẽ móc mắt anh ra đó.” Nói xong, cô còn cong hai ngón tay làm một động tác móc mắt trước mặt anh ta. Trình Minh Viễn tỏ vẻ sợ hãi, dựa lưng ra phía sau: “Ôi, cô thật là tàn nhẫn.” Bạch Dương hừ một tiếng: “Tôi còn có chiêu tàn nhẫn hơn, anh có muốn thử một chút không hả?”