Chương 1408 Bạch Dương nghe xong, mất một lúc mới lấy lại được giọng nói, cảm xúc có phần kích động: “Sao lại như thế được? Nếu người tự sát không phải Cố Tử Yên thì đó là ai? Cố Tử Yên đang chấp hành giám sát †ại ngoại, luôn ở trong phạm vi giám sát của cảnh sát suốt hai mươi tư giờ. Cô ta hoàn toàn không thể ra khỏi phòng bệnh. Vậy thì cô ta làm thế nào mà tìm được người đến nhảy lầu thay mình? Và làm thế nào trốn thoát được khỏi phòng bệnh? Những điều này không tài nào giải thích được!” Trợ lý Trương cũng gật đầu lia lịa: “Phải đấy tổng giám đốc Phó. Quả thực là chuyện này hơi bất khả thi.” Phó Kình Hiên buông mi: “Không có gì là bất khả thi cả. Đúng là Cố Tử Yên không thể ra ngoài, nhưng người bên ngoài lại có thể vào trong. Chỉ c ần sau khi vào trong, tráo đổi quần áo với Cố Tử Yên, cũng không phải là không qua mắt được phía cảnh sát và rời khỏi phòng bệnh.” “Chuyện này… Bạch Dương và trợ lý Trương đều ngây ra. Đúng thế. Cố Tử Yên không ra ngoài được, nhưng đâu có nghĩa là người ở bên ngoài không thể vào phòng bệnh của cô ta được. Nếu như sau cùng thật sự chứng thực được thi thể không phải là Cố Tử Yên. Vậy thì những lời Phó Kình Hiên nói là sự thật. Có người đã vào phòng bệnh của Cố Tử Yên, tráo đổi với Cố Tử Yên, sau đó nhảy lầu tự sát, diễn một màn kịch Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát để trốn ngồi tù. “Còn về việc làm thế nào Cố Tử Yên liên hệ được với người thay thế cô ta thì vẫn cần phải điều tra.” Phó Kình Hiên uống một ngụm nước, giọng nói trầm xuống. Bạch Dương im bặt, chỉ cảm thấy da gà nổi lên khắp người. Lúc này, điện thoại di động của Phó Kình Hiên đổ chuông. Anh đặt chai nước xuống, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến thì khẽ chau mày, sau đó đứng dậy: “Tôi ra kia nghe cuộc điện thoại.” “Ừ” Bạch Dương gật đầu. Phó Kình Hiên bước tới phía trước, trợ lý Trương cũng đi theo sau. Vì anh ta đã trông thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến cho tổng giám đốc Phó là từ bên phía tập đoàn. Có lẽ lát nữa tổng giám đốc Phó sẽ căn dặn anh ta làm gì đó. Bạch Dương ngồi trên ghế dài không động đậy, cô hơi cúi đầu siết chặt bình nước trong tay, không biết đang nghĩ gì. Bỗng nhiên, tiếng bước chân hấp tấp truyền tới, còn kèm theo tiếng khóc đau khổ, tuyệt vọng của một người phụ nữ: “Tử Yên, hu hu hu, Tử Yên của mẹ…” Là bà Cốt Bạch Dương vội ngẩng đầu, cô quay đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy ba người nhà bà Cố đang đi tới đây. Cũng đúng, dù Cố Tử Yên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố, nhưng nói thế nào cũng vẫn còn chút tình cảm. Bây giờ tin Cố Tử Yên tự sát được truyền đi, đương nhiên người nhà họ Cố sẽ đến. “Tử Yên, Tử Yên của mẹ!” Bà Cố đi đầu, bước chân nghiêng ngả lảo đảo, nghẹn ngào khóc nấc lên. Cố Việt Bân đỡ bà ta: “Từ từ thôi, cẩn thận ngã.