Chương 1409 “Tôi từ từ thế nào được. Việt Bân, Tử Yên của chúng ta nhảy lầu tự sát rồi, Tử Yên chết rồi!” Bà Cố túm ống tay áo ông ta, đôi mắt đỏ bừng gào lên. Cố Việt Bân thở dài: “Tôi biết. Tử Yên chết †ôi cũng rất buồn. Nhưng bà không thể kích động quá được, lỡ bà ngã bệnh, chẳng phải tôi lại phải lo lắng cho bà nữa sao?” Bà Cố không nói gì, chỉ cúi đầu khóc không thành tiếng. Mà Cố Mạn Tình đi sau hai người vẫn rề rà đi tới, trên mặt không hề có vẻ đau lòng khổ sở nào mà chỉ có phiền chán mất kiên nhãn. Dù rằng khi nghe tin Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát cô ta cũng rất kinh ngạc. Nhưng sau khi hết kinh ngạc, cô ta lại không cảm thấy gì nữa cả. Cô ta và Cố Tử Yên không phải chị em ruột, Cố Tử Yên chết thì chết thôi, đương nhiên cô ta sẽ không cảm thấy khổ sở hay tiếc nuối gì vì Cố Tử Yên, cô ta còn thấy vui vẻ nữa là đằng khác. Đối với cô ta, Cố Tử Yên chết cũng là một chuyện tốt, ít nhất sau này ba mẹ sẽ không nhớ thương Cố Tử Yên mãi nữa. Nghĩ thế, Cố Mạn Tình nhếch môi cười. Cố Mạn Tình đang cười đắc chí thì đột nhiên nhìn thấy Bạch Dương đẳng trước, vẻ mặt cô ta lập tức cứng đờ: “Cô Bạch!” Nghe thấy hai chữ này, vợ chồng Cố Việt Bân cũng sửng sốt, cả hai đồng thời nhìn về hướng Cố Mạn Tình chỉ. Nhìn thấy Bạch Dương, bà Cố như phải chịu k1ch thích gì cực kỳ nghiêm trọng, bà †a ra sức giấy khỏi tay Cố Việt Bân, vẻ mặt dữ tợn đi vê phía Bạch Dương. Bạch Dương thấy bà ta tới, hơn nữa còn mang theo bộ mặt âm u đó thì đã biết bà †a không có ý tốt, cô âm thầm đề cao cảnh giác. Vậy nên khi bà Cố giơ tay định tát lên mặt Bạch Dương, cô đã phản ứng ngay, cô giữ chặt cổ tay bà Cố. Bà Cố đau đến mức nét mặt vặn vẹo: “Buông tôi ra!” Đương nhiên Bạch Dương sẽ không buông bà ta ra, mà cô còn mạnh tay hơn nữa. Thấy bà Cố đau đến mức mặt mày đỏ bừng nhưng trong lòng cô không thấy vui vẻ chút nào, mà ngược lại còn thấy hơi oan tức. Đúng thế, oan ức. Cô không hiểu tại sao mình lại sinh ra cảm xúc này với bà Cố, cô cũng lười nghĩ. Cô đẩy mạnh bà Cố ra rồi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nói: “Bà Cố, bà muốn đánh tôi?” Từ nhỏ đến lớn ba mẹ cô còn chưa đánh cô cái nào, họ đều che chở cô như tâm can bảo bối. Một người đàn bà có thù với cô lấy tư cách gì đánh cô? Chuyện càng quái lạ hơn là, khi người đàn bà này muốn đánh cô, cô lại cảm thấy đau khổ. Bà Cố xém bị Bạch Dương đẩy ngã xuống đất, may mà Cố Việt Bân đỡ bà ta lại kịp thời nên bà ta mới không ngã nhào ra đất. Bà ta níu tay Cố Việt Bân, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Dương: “Đều do mày, là mày hại chết Tử Yên, là do mày, mày trả Tử Yên lại cho tao, trả Tử Yên lại cho tao!”