CHƯƠNG 1506 Thôi, từ từ sẽ biết. Nghe Trương Trình nói đã có tin tức về trái †im, nếu cuối cùng xác định quả tim đó thật sự phù hợp với mình. Như thế anh sẽ có cả đời để khám phá về cô. Thuốc say máy bay nhanh chóng phát huy tác dụng, chưa được bao lâu mà Bạch Dương đã choáng váng rồi ngủ thiếp đi. Phó Kình Hiên thấy cô an ổn nhắm mắt, giơ tay ấn chuông ở trên đầu. Một nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng bước vào: “Thưa anh…” “Nhỏ tiếng thôi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, giơ ngón trỏ đặt trên miệng và khẽ nói: “Đừng làm cô ấy thức giấc” Nữ tiếp viên hàng không nghe nói thế bèn xoay người nhìn ra đằng sau. Thấy Bạch Dương ngủ thiếp đi, đôi mắt của nữ tiếp viên hàng không không khỏi lộ vẻ hâm mộ. Anh chàng này thật sự rất yêu cô gái kia, †ình yêu trong mắt sắp tràn ra đến nơi rồi. Ban đầu cô ta còn định gửi cách thức liên lạc của mình cho anh chàng này. Giờ xem ra, thôi bỏ đi vậy. “Xin lỗi anh, xin hỏi anh có cần gì không?” Nữ tiếp viên hàng không lịch sự cười, khẽ hỏi nhỏ. Phó Kình Hiên thả ngón tay xuống: “Cô lấy giúp tôi hai cái chăn đến đây.” “Được thưa anh.” Nữ tiếp viên trả lời và đi làm theo. Chưa đến hai phút, chăn đã được mang đến. Sau khi Phó Kình Hiên nhận lấy chăn xong bèn khoát tay để nữ tiếp viên đi ra ngoài. Đợi khi nữ tiếp viên hàng không rời khỏi đây, anh mở dây an toàn trên người mình ra, đứng dậy đi vê phía Bạch Dương. Anh ngồi vào chiếc ghế ở phía trong cô, sau đó tung chiếc chăn ra và nhẹ nhàng đắp lên người cô. Nhiêu đó còn chưa xong, Phó Kình Hiên hạ ghế của Bạch Dương xuống, làm ghế dựa duỗi thẳng ra để cho cô có thể nằm xuống, ngủ thoải mái hơn. Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, khẽ vuốt ve mặt cô rồi lại vén tóc cô lên, sau đó lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình rồi cũng hạ ghế của mình xuống, ôm eo cô và nhắm hai mắt lại. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Dương bị đánh thức bởi một trận rung lắc, trong lúc mơ màng cô còn nghe có người gọi mình. Sau khi nhíu mày, cô từ từ mở mí mắt nặng nề lên, sau đó thấy được một khuôn mặt. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, tâm mắt còn mơ hồ, mất một lúc sau cô mới nhìn rõ gương mặt này là ai. Phó Kình Hiên! “Tổng giám đốc Phó?” Bạch Dương khẽ mở đôi môi đỏ mọng, gọi một tiếng. Phó Kình Hiên rướn người dậy: “Tỉnh rồi à.” Bạch Dương ừm một tiếng, nhấc tay lên xoa hai bên thái dương: “Có chuyện gì vậy?” “Máy bay đã hạ cánh rồi.” Phó Kình Hiên trả lời, đồng thời vươn tay ra với cô. Bạch Dương sững sờ: ‘Đã hạ cánh rồi ư?” “Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.