CHƯƠNG 1507 Bạch Dương vỗ vào mặt, vỗ tan tác dụng phụ gây choáng váng còn sót lại của thuốc say máy bay, cuối cùng cùng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều: “Xin lỗi, tôi không biết, thuốc say máy bay có hiệu quả tốt thật.” Tốt đến mức nếu anh không gọi cô dậy, có lẽ cô vẫn còn ngủ tiếp. Do không hoạt động quá lâu nên cơ thể của cô hơi lả đi, không còn sức lực nào. Cho nên Bạch Dương không từ chối bàn †ay đang chìa ra của Phó Kình Hiên, đặt tay mình lên đó. Phó Kình Hiên nắm chặt tay cô, khẽ dùng sức kéo cô ngồi dậy. Sau khi ngồi dậy, Bạch Dương thấy tấm chăn trượt xuống trên người mình, không nhịn được mà hơi ngớ người: “Tấm chăn này… là anh đắp cho tôi sao?” Cô nhớ trước khi cô uống thuốc ngủ, cô không hề gọi tiếp viên hàng không lấy chăn đến. Vì vậy tấm chăn này rất có thể là do anh đắp cho cô. Đúng như dự đoán, Phó Kình Hiên gật đầu: “Là tôi đấy. Sợ em bị cảm nên tôi bảo tiếp viên hàng không lấy chăn đến.” Bạch Dương nghe anh nói vậy, trong lòng thấy rất ấm áp: “Cảm ơn anh.” “Không có gì, em có thể đi được không?” Phó Kình Hiên nhìn cô rồi hỏi. Cô vừa mới thức dậy nên hơi mất sức. Thế nên lúc này, anh mới bận tâm không biết cô có đi được không. Bạch Dương giật giật hai chân: “Được rồi, †uy thuốc say máy bay làm tôi mất hết sức lực nhưng chỉ cần tỉnh táo càng lâu thì tác dụng còn lại của thuốc sẽ từ từ mất đi, thế nên không có gì đáng lo cả.” “Vậy thì tốt, đi thôi.” Phó Kình Hiên xách ba lô của cô lên. Bạch Dương để anh xách, như thế sẽ giúp cô mang nó lên vai một cách thuận tiện và nhanh chóng hơn. Nhưng rồi một giây sau, cô đã thấy Phó Kình Hiên đặt ba lô của cô lên trên vai anh. Người đàn ông thân cao khoảng một mét chín, ăn mặc cực kỳ điển trai, toát lên khí thể bá đạo mãnh liệt. Vừa nhìn đã biết người đàn ông này chính là một tổng giám đốc bá đạo, nhưng lại vác một cái ba lô xinh xắn của phái nữ, làm cho toàn thân anh nháy mắt bớt đi vẻ ngang ngược, có thêm chút khôi hài. Bạch Dương không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Phó Kình Hiên nhìn cô: “Sao vậy?” “Không đâu… không có gì.’ Bạch Dương vội vàng khoát tay, bất ngờ vươn về phía ba lô của mình: “Tổng giám đốc Phó, đưa túi cho tôi đi” “Không cần, tôi xách cho em, đi thôi.” Phó Kình Hiên từ chối. Bạch Dương nhíu mày: “Đây là túi của tôi, sao có thể làm phiền anh được chứ. Thế nên tổng giám đốc Phó à, anh vẫn nên trả lại cho tôi đi.” “Tôi muốn mang thay em.” Phó Kình Hiên nhìn cô: “Nghe nói bên ngoài đều là bạn trai đeo túi thay cho bạn gái, mặc dù quan hệ hiện tại của chúng ta không phải như thế, nhưng tôi không ngại làm chuyện này trước đâu.” Bạch Dương đỏ mặt: “Anh cũng đã nói là bạn trai đeo ba lô dùm bạn gái người ta, bây giờ anh làm vậy là vì cảm thấy sao này chúng ta sẽ đến với nhau sao?” “Đương nhiên!” Phó Kình Hiên khẽ nhếch môi mỏng: “Tôi rất có lòng tin, hơn nữa trực giác nói cho tôi biết, chỉ một khoảng thời gian nữa thì chúng ta cũng sẽ như thế”