CHƯƠNG 1509 Cũng may là cô chỉ ở lại đây hai đêm thôi, thế nên trong hai đêm này, cô chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt là được. Bạch Dương nghĩ vậy xong, trong lòng khẽ thoải mái hơn, cất điện thoại di động rồi đi ra cửa. Khi mua thuốc xong thì trời đã tối. Bạch Dương xách thuốc định quay về biệt thự để đổi lễ phục tham dự tiệc cưới. Mới vừa ra khỏi tiệm thuốc, cô đã đâm sầm vào một người đang đi tới. “Ây da…” Bạch Dương nhướng mày, cú va chạm làm cô lùi về sau vài bước. Mà người kia thì thê thảm hơn, bị cô đụng ngã xuống đất, cặp mông tiếp xúc thân mật với đất mẹ. Thấy tình cảnh này, Bạch Dương vội vàng đứng vững người, sau khi vuốt ve bả vai bị va chạm rồi mới nhanh chân bước qua, vươn tay với người kia rồi áy náy hỏi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, cô có sao không?” Ban đầu người kia định nổi giận, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của cô, con ngươi dưới vành nón chợt co lại, sau đó ngẩng phắt đầu lên. Người kia nhìn thấy Bạch Dương, bàn tay dưới ống tay áo rộng rãi siết chặt, cơ thể hơi run rẩy. Quả nhiên là cô! Sao cô lại ở đây? Bạch Dương thấy người đó ngồi im dưới đất, cứ nhìn lại mình thì không khỏi nghỉ ngờ. Trên mặt cô có gì sao? Tại sao người này cứ nhìn chằm chằm vào cô hoài vậy? Bạch Dương nghĩ đến đây thì khẽ khom gối, đang muốn hỏi có phải trên mặt mình có gì hay không thì bất chợt thấy rõ gương mặt người nọ làm cô thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Người này… trên mặt quấn rất nhiều băng vải, giống hệt xác ướp. Tất nhiên người này không phải là xác ướp, thời đại bây giờ cũng không có xác ướp. Nhưng hiện tại người có thể quấn nhiều băng vải trên mặt như vậy chỉ có một loại thôi, đó là người phẫu thuật thẩm mỹ. Bảo sao người này ăn mặc kín đáo đến vậy, quấn khăn quàng cổ rồi đội nón, bọc cả người lại như cái bánh chưng, thì ra là để che băng vải trên mặt. Bạch Dương không hề kỳ thị với người phẫu thuật thẩm mỹ, suy cho cùng mỗi người đều có quyền lựa chọn để bản thân xinh đẹp hơn. Cho nên cô nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, khôi phục vẻ mặt bình thường, cười xin lỗi với người nọ: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có đụng phải chỗ nào trên người cô không?” Cô chỉ sợ mình đụng vào mặt của người ta. Lỡ đâu va chạm hỏng chỗ nào đó, cô không đền bù nổi đâu. Người kia cứ như thể không nghe thấy lời Bạch Dương nói, cúi gầm đầu xuống. Bạch Dương thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mặt người này không sao rồi. Nếu không người ta sẽ chẳng bình tĩnh như vậy. “Ờm… cô có thể đứng lên không?” Bạch Dương lại vươn tay với người kia lần nữa, muốn kéo người đó lên.