CHƯƠNG 1541 Anh vừa nói vừa đánh mắt nhìn Lý Tân Vinh đứng ở một bên. Lý Tân Vinh lúng túng ho khan một tiếng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác. Bạch Viện không ngờ Phó Kình Hiên lại thẳng thừng như vậy, thẳng tay lột sạch tấm màn che của cô ta xuống, làm cho dã †âm của cô ta hoàn toàn phơi bày ra ngoài. Bỗng chốc, cô ta vừa chột dạ lại vừa lúng †úng và tức giận, cơ thể run rẩy. Ngay cả Bạch Dương cũng không ngờ Phó Kình Hiên lại có một mặt độc miệng như vậy. Nhưng cảm giác cũng tuyệt phết đấy. Nhất là khi anh vì bảo vệ cô mà sỉ vả Bạch Viện không đáng một xu, cô cảm thấy rất hài lòng. “Đi thôi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương. Không cần dây dưa với cô ả Bạch Viện này nữa, chỉ tổ lãng phí thời gian. Lúc này Bạch Viện đã bị anh mắng tới mức không chỗ dung thân luôn rồi, không dám ngăn cản họ nữa. Bạch Dương khẽ ừ một tiếng: “Được, đi thôi.” Cô xoay người, không nhìn Bạch Viện lấy một cái, khom lưng ngồi vào ghế lái phụ. Phó Kình Hiên đóng kín cửa xe bên ghế phụ, sau đó vòng qua đầu xe và đi đến bên ghế lái, mở cửa xe ra bước vào rồi nổ máy xe, cứ thế rời đi. Khi xe chạy ra khỏi bãi xe được một khoảng, Bạch Dương tình cờ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thì thấy cảnh Bạch Viện bị Lý Tân Vinh tát một cái ngã xuống đất. Bạch Dương la lên. Phó Kình Hiên cũng thấy cảnh ấy, anh nói bằng giọng thản nhiên: “Bạch Viện là Tình nhân của Lý Tân Vinh, lúc nấy Bạch Viện chỉ một lòng muốn bám lấy tôi nên đã khiến người nhỏ nhen như Lý Tân Vinh căm hận. Anh ta không dám ra tay với tôi, nhưng đối với Bạch Viện lại không như thế, hơn nữa em lại chẳng có tình cảm gì với cô ta, vì vậy chúng ta vừa đi thì tất nhiên Lý Tân Vinh sẽ tính sổ với cô ta rồi.” Bạch Dương bĩu môi: “Đúng vậy đó, một lòng muốn bám lấy anh” “Hửm?” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Sao giọng điệu của em nghe lạ thế?” “Còn lâu nhé.” Bạch Dương cúi đầu nhìn móng tay của mình, cô gõ gõ, giọng điệu nghe hơi “mùi chua”: “Hoa đào của ai đó tốt thật, vừa mới xong một Cố Tử Yên, bây giờ lại đến thêm một Bạch Viện.” “Em ghen à?” Phó Kình Hiên nheo mắt lại. Bạch Dương thẳng lưng phản bác lại ngay: “Làm gì có chuyện đó? Tôi ghen gì mà ghen, anh đừng có nói bậy.” Sao Phó Kình Hiên lại không biết cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo, anh khẽ cười: “Rồi rồi rồi, em không ghen.” “Tất nhiên là tôi không ghen rồi.” Bạch Dương lẩm bẩm. Phó Kình Hiên chuyển tay lái, mặc dù ánh mắt vẫn nhìn con đường phía trước nhưng lại cực kỳ tình cảm và dịu dàng: “Yên tâm đi, cho dù người phụ nữ nào có tình cảm với tôi thì tôi cũng không để ý đâu, tôi chỉ yêu một mình em thôi.” Nói xong câu đó, anh đánh mắt nhìn Bạch Dương. Trái tim của cô bắt đầu đồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ nóng rực lên. Cũng may ánh đèn trong xe khá tối nên Phó Kình Hiên không thấy gương mặt đỏ bừng của cô, nếu không cô phải tìm chỗ trốn đi mất.