CHƯƠNG 1542 Có phải dạo gần đây người đàn ông này càng lúc càng biết nói những lời khiến người đỏ mặt tim đập như vậy hay không? Chẳng hiểu tại sao, Bạch Dương bỗng nhớ lại những lời Tống Bội Như đã nói với mình ở phòng trang điểm khi trước. Tống Bội Như nói nếu như gặp được người cực kỳ yêu mình thì nên tiến tới với người đó, tránh cho sau này hối hận. Thế nên, có phải cô cũng nên suy nghĩ những gì Tống Bội Như đã nói, tiến tới với Phó Kình Hiên hay không? Dù sao bây giờ anh thật sự không còn giống lúc trước nữa, nếu như hai người yêu nhau, cô sẽ không phải trải qua những điều mà mình đã gặp phải vào sáu năm trước. Bạch Dương nghĩ đến đây chợt ngơ ngác nhìn anh. Phó Kình Hiên thấy cô đang ngẩn ngơ, nhân lúc đèn đỏ, anh quay sang nhìn cô: “Em sao vậy?” Ánh mắt của Bạch Dương thoáng động, sau đó hạ mí mắt xuống rồi cười nói: “Không có gì, chỉ đang nghĩ xem có nên đồng ý một việc hay không.” “Việc gì thế?” Phó Kình Hiên tò mò hỏi. Bạch Dương lắc đầu: “Tạm thời không thể nói được, có lẽ tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ.” Chuyện quay lại với Phó Kình Hiên không phải chuyện nhỏ. Sáu năm đau khổ khi xưa đã khắc sâu trong trí nhớ của cô, tạo thành bóng ma †âm lý trong lòng cô, khiến cô nảy sinh sợ hãi ở mức độ nào đó đối với tình yêu, với hôn nhân. Vì vậy cô cần phải suy nghĩ cẩn thận có nên quay lại hay không. Nếu cô xúc động quay lại với anh, lỡ đâu sau này bị tổn thương, cô sẽ sụp đổ mất. Phó Kình Hiên thấy cô không muốn nói nên không ép buộc. Sau đó dường như anh nghĩ tới điều gì, nổ máy xe rồi hỏi: “Đúng rồi, lúc trước Bạch Viện đó nói em ấn cô †a vào bồn nước khi ở toilet, rốt cuộc là chuyện gì thế?” Bạch Dương nghe anh hỏi vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ vẻ hơi tức giận, sau đó kể lại mọi chuyện xảy ra ở trong toilet. “Thì ra là vậy, cô ta đáng bị dạy dỗ.” Phó Kình Hiên gật đầu. Bạch Dương xoa xoa thái dương: “Tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay ba khi có người con gái như vậy.” “Nhưng còn em nữa mà.” “Tôi á?” Phó Kình Hiên ừ một tiếng: ‘Mặc dù Bạch Viện không ra làm sao, nhưng em vấn là niềm kiêu ngạo của ba em, tôi tin rằng ba em ở dưới đó biết em làm tất cả vì gia đình và Thiên Thịnh, chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Bạch Dương cười đáp: “Chỉ mong là thế.” “Mặc dù em dạy dỗ Bạch Viện là đúng, nhưng sau này đừng làm vậy nữa.” Phó Kình Hiên lại nói. Bạch Dương nhìn anh: “Tại sao?” “Tôi sợ em sẽ bị thương.” Phó Kình Hiên khẽ hé đôi môi mỏng trả lời: ‘Mặc dù Bạch Viện không đánh lại được em nhưng cũng khó tránh được sẽ có chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó em phải làm sao?” Bạch Dương im lặng. Một lát sau cô khẽ gật đầu: “Anh nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” “Vậy thì tốt, cần phải bảo vệ bản thân.” Phó Kình Hiên cười khẽ.