CHƯƠNG 1560 Thế này thì đáng sợ quá đấy. Bạch Dương ôm mặt mình thật chặt, trong lòng vô cùng mất bình tĩnh. Phó Kình Hiên nhìn cô: “Đúng vậy, sự thần kỳ của thôi miên, chỉ có những việc chúng ta không nghĩ ra thôi, chứ không có gì là không làm được.” “Chẳng hạn như?” Bạch Dương hỏi. Phó Kình Hiên lấy ra một chiếc máy tính bảng, tìm kiếm thông tin về thôi miên cho cô xem. Sau khi Bạch Dương cúi đầu xem xong, cô im lặng rất lâu. Thôi miên chẳng những có thể khiến người †a quên đi một phần ký ức mà còn có thể cấy ghép ký ức của người khác. Thế này thì quá… Bỗng chốc, Bạch Dương cảm giác thế giới quan của mình đã bị đổi mới hoàn toàn. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run lên, một lúc sau mới phát ra tiếng nói: “Xin lỗi, đột nhiên tôi không thể tiếp nhận được.” Thật sự là, chuyện thôi miên này đã mang lại k1ch thích quá lớn đối với cô. Phó Kình Hiên hơi ngước cằm lên: “Cho nên em không tin anh bị thôi miên à?” Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương hơi mấp máy, giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn ngậm miệng lại không nói gì. Phó Kình Hiên thở dài: “Không sao, thôi miên quả thật không thể tưởng tượng nổi, em không tin cũng bình thường thôi. Nhưng những gì anh nói đều là sự thật, sở dĩ lúc đầu anh không nói với em là bởi vì anh không muốn lấy chuyện thôi miên ra làm cái cớ cho việc mình không nhận ra em. “Vậy tại sao bây giờ anh lại nói cho tôi biết?” Bạch Dương nhìn anh. Phó Kình Hiên cười khẽ: “Bởi vì chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Cho dù trong quá khứ có phải bởi vì anh bị thôi miên mới không nhận ra em hay không, thì cũng đều đã qua, quan trọng nhất vẫn là hiện tại. Sau này anh sẽ không bao giờ quên em nữa. Cho dù em biến thành dáng vẻ gì, anh nhất định sẽ luôn là người đầu tiên nhận ra em.” Bạch Dương hừ một tiếng: ‘Ai biết anh nói thật hay giả.” “Nếu em không biết thật hay giả thì chỉ bằng ở bên anh đi, dùng tương lai để kiểm nghiệm, thấy thế nào?” Phó Kình Hiên kéo †ay cô, vẻ mặt nghiêm túc. Trong lòng Bạch Dương hơi xao động, theo bản năng muốn nói đồng ý. Nhưng cuối cùng lý trí vẫn bảo cô bình tĩnh lại. Cô rút tay về, quay đầu sang một bên: “Xin lỗi, tôi không thể ở bên anh được.” “Tại sao?” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Bạch Dương, chẳng phải thật ra em đã động lòng với anh rồi sao?” “Làm sao anh biết?” Bạch Dương kinh ngạc thốt lên. Sau đó mới sực nhận ra điều gì, cô vội vàng che miệng lại. Thôi nguy rồi, bất cẩn bị lộ rồi. Vậy bây giờ sau khi Phó Kình Hiên xác định mình thật sự có tình cảm với anh, có phải anh sẽ càng cố chấp hơn, để cô và anh hàn gắn lại hay không? Nghĩ vậy, nhịp tim của Bạch Dương đập dồn dập, ngẩng đầu lên nhìn Phó Kình Hiên. Nhưng kỳ lạ là, cô lại không hề thấy vẻ ngạc nhiên vui mừng trên mặt người đàn ông. Như thể anh cũng không vui vẻ gì đối với việc cô thừa nhận mình lại yêu anh một lần nữa.