CHƯƠNG 1561 Thật ra, không phải Phó Kình Hiên không vui mà là anh đã biết Bạch Dương đã tỏ tường trái tim cô từ trước rồi. Chiều hôm qua anh đã liên lạc với Tống Bội Như rồi biết được chuyện đó. Hôm qua, sau khi Bạch Dương uống xong canh giải rượu xong, có một lúc, thái độ của cô đối với anh bỗng dưng thay đổi đột ngột. Cho nên buổi chiều anh đã hỏi Tống Bội Như rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tống Như Bội liền kể lại cuộc trò chuyện khi ấy của hai người họ. Nhờ vậy mà anh mới biết được Bạch Dương đã nhận ra tình cảm của cô dành cho anh, cho nên giờ phút này anh mới có thể nói thẳng là cô rung động với mình. “Anh vẫn luôn biết” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bên tai Bạch Dương: “Chỉ có chính em vẫn không nhận ra rằng em đã lại yêu anh một lần nữa. Mà không chỉ có anh, mà người ở bên cạnh em, bao gồm Trình Minh Viễn, Lục Khởi, bọn họ đều đã nhận ra từ lâu rồi.” Chỉ là họ chưa bao giờ nói với cô. Anh biết tại sao bọn họ không muốn nói cho cô biết. Còn chẳng phải là vì sợ sau khi Bạch Dương nhận ra cô đã yêu anh lần nữa thì cô sẽ quay lại với anh, sau đó bọn họ sẽ không còn cơ hội hay sao? Nực cười! Cho dù bọn họ có nghĩ trắm phương ngàn kế không cho Bạch Dương biết mình đã động lòng với anh lần nữa thì bọn họ vẫn không có cơ hội. Bởi vì Bạch Dương không yêu bọn họ, cho dù bọn họ có cố gắng thế nào thì kết quả cũng giống nhau cả thôi. “Tôi… biểu hiện rõ như vậy sao?” Bạch Dương kinh ngạc há hốc miệng. Trình Minh Viễn và A Khởi đều biết cô đã yêu Phó Kình Hiên một lần nữa từ lâu rồi. Bạch Dương không nghi ngờ những điều Phó Kình Hiên nói. Dù sao những chuyện thế này, chỉ cần hỏi là biết được ngay, anh không cần phải lừa cô. “Rất rõ ràng.” Phó Kình Hiên sờ lên đầu Bạch Dương, dịu dàng nói: “Bởi vì yêu một người là chuyện không thể nào giấu được. Cho dù có che giấu tốt cỡ nào, nhưng nét mặt và ánh mắt cũng sẽ lộ ra.” Bạch Dương cụp mắt xuống: “Vậy… rốt cuộc từ lúc nào mà anh đã nhận ra tôi… tôi đối với anh… “Hơn nửa tháng trước.” Phó Kình Hiên trả lời. Bạch Dương giật mình: “Thì ra là thế.” “Vậy Bạch Dương, nếu bây giờ chúng ta đã yêu nhau một lần nữa, thế thì mình quay lại với nhau được không?” Phó Kình Hiên nắm lấy vai cô, để cô đối mặt với mình. Bạch Dương lại né tránh ánh mắt của anh, lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể quay lại với anh được.” Cô lại từ chối lần nữa. Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím chặt, giọng nói cũng khàn khàn đi: “Có thể cho anh một lý do không? Nếu như em chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, anh có thể đợi.” Bạch Dương lắc đầu: “Không chỉ là chuyện chưa chuẩn bị tâm lý, nguyên nhân lớn nhất là tôi sợ” “Sợ ư?” Phó Kình Hiên không hiểu: “Em sợ điều gì?” Bạch Dương ngước mắt nhìn anh: “Tôi sợ sau khi chúng ta ở bên nhau, đột nhiên có một ngày anh lại yêu những người khác, đối xử lạnh lùng và làm tổn thương tôi, ức hiếp tôi. Tôi không muốn tiếp tục quay lại khoảng thời gian sáu năm qua nữa.”