Chương 1575 Nói rồi, trợ lý Trương đi khỏi. Anh ta vừa đi, trong phòng họp lập tức nhốn nháo. Có tổng giám đốc nhiều chuyện hỏi: “Tổng giám đốc Bạch, cô và tổng giám đốc Phó tái hợp lại rồi hả?” “Hả?” Bàn tay bưng ly hồng trà của Bạch Dương run lên, suýt nữa cô đã làm sóng ra bàn. Cô cũng không uống nữa mà đặt ly trà xuống. Nhìn những đôi mắt tò mò của mấy người kia, Bạch Dương vội vàng lắc đầu, khoát tay: “Không có chuyện đó đâu, tại sao các sếp lại hỏi như vậy?” “Bởi vì trong giới đều lan truyền thế cả mà. Nói tổng giám đốc Phó đang theo đuổi cô”“ Một tổng giám đốc trả lời. Bạch Dương ngạc nhiên: “Lan truyền?” “Không phải thế à, ngay cả đám già không thích nhiều chuyện như chúng tôi còn biết đây này.” Bạch Dương mấy máy môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cũng đành im lặng. Không đến mức đấy chứ? Tình trạng anh theo tôi chạy giữa cô và Phó Kình Hiên rõ như vậy luôn sao? Vậy mà trong giới đều lan truyền hết rồi! Cô đang suy nghĩ thì cửa phòng họp lớn mở ra, hai tiếng bước chân vang lên văng vẳng. Như thể tâm linh tương thông, Bạch Dương theo bản năng quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động, vừa hay đối diện với tầm mắt của Phó Kình Hiên. Nhìn cặp mắt đen láy, sâu hút của anh, trong đầu Bạch Dương bỗng nhớ đến những lời nói của Lâm Diệc Hàng trong bệnh viện cùng câu hói cúa mấy tống giám đốc này. Mặt cô đỏ lên, vội quay đầu sang nơi khác, tim đập thình thịch, không thể nào bình tĩnh nổi. Đều là do Lâm Diệc Hàng và đám người này. Đang yên đang lành tự nhiên hỏi làm gì thết Phó Kình Hiên nhìn gương mặt đỏ bừng của Bạch Dương, ánh mắt tối lại. Cô đang nghĩ gì vậy? “Tổng giám đốc Phó, đây là tài liệu của buổi họp.” Không chờ Phó Kình Hiên đoán xem Bạch Dương đang nghĩ gì, trợ lý Trương đã cầm xấp văn kiện đưa cho anh. Phó Kình Hiên bất đắc dĩ ngồi xuống trước: “Họp thôi.” Cuộc họp chính thức bắt đầu, mãi cho đến năm giờ chiều mới kết thúc. Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ trên tay, đóng laptop lại, khẽ hé bờ môi mỏng nói: “Cuộc họp hôm nay đến đây tạm dừng ở đây thôi. Cũng trễ rồi, mời mọi người di chuyển đến khách sạn, tôi mời mọi người ăn cơm, mong mọi người nể mặt.” Nghe anh mời cơm, mấy vị tổng giám đốc cười tươi như hoa. “Tổng giám đốc Phó nói gì thế, chúng tôi nhất định sẽ nể mặt mà, nhất định nể mặt. Bạch Dương im lặng nhưng không lên tiếng từ chối. Tất cả mọi người đều đồng ý, nếu cô từ chối thì sẽ không phải phép. Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, sau đó lại nói: “Vậy mời mọi người đi qua đó trước. Trương Trình, dẫn các sếp lên xe đi.” “Vâng thưa tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương gật đầu rồi làm tư thế mời ra hiệu với mấy người kia. Các sếp cũng không khách sáo, nối gót trợ lý Trương ra khỏi phòng họp.