Chương 1576 Bạch Dương đi cuối cùng, lúc đi ngang qua Phó Kình Hiên, anh chợt nắm cổ tay cô lại: “Em ngồi xe anh.” “Không cần đâu.” Bạch Dương muốn rút tay ra. Nhưng Phó Kình Hiên nắm rất chặt: “Em chỉ có thể ngồi cùng xe với anh thôi. Chẳng lẽ em muốn chen lấn với đám lão già kia trên một chiếc xe à? Em chịu được ư?” “Ơ..” Bạch Dương lập tức nghẹn họng, hiển nhiên cô nào chịu. Phó Kình Hiên khẽ cười: “Đi thôi.” Bạch Dương đáp một tiếng, một tay xách đồ của mình rồi đi theo anh. Lúc đi vào trong thang máy, Phó Kình Hiên bỗng hỏi: “Khi nãy sao em đỏ mặt thế?” “Không có gì.” Bạch Dương cúi đầu, không muốn trả lời. Phó Kình Hiên nheo mắt: “Có thật là không có gì không?” “Thật mà, anh đừng hỏi nữa, tôi không muốn nói đâu.” Bạch Dương giơ một tay che mặt. Câu hỏi của anh lại khiến cô nhớ tới câu nói của Lâm Diệc Hàng. Nhìn tai Bạch Dương đỏ lên, trong mắt Phó Kình Hiên ánh lên vẻ sắc bén sâu thẳm, nhưng thoáng cái đã lập tức biến mất: “Được thôi. Em đã không muốn nói thì anh không hỏi nữa. Chiều mai có rảnh không?” “Có.” Bạch Dương gật đầu: “Anh hỏi để làm gì? “Bà nội bảo anh dẫn em đến nhà cũ ăn cơm.” Phó Kình Hiên đáp. “Ăn cơm á?” Bạch Dương tỏ vẻ khó hiểu: “Là ngày đặc biệt gì à?” “Không phải, bà nội bảo anh dẫn em về thôi.” Phó Kình Hiên lắc đầu. Bạch Dương mỉm cười: “Tôi biết rồi, vậy mai tôi đi.” “Ngày mai chúng ta cùng đi, đến lúc đó anh đón em ở Thiên Thịnh.” Phó Kình Hiên nhìn cô. Bạch Dương do dự vài giây, nhưng rồi nhìn cặp mắt mong mỏi của anh, cuối cùng bèn gật đầu đồng ý: “Được.” “Cứ quyết định vậy đi.” Phó Kình Hiên cũng mỉm cười. Nửa tiếng sau, bọn họ đến khách sạn. Phó Kình Hiên mở cửa phòng bao giúp Bạch Dương. Bạch Dương cũng chẳng khách sáo, cô nhấc chân bước vào. Phó Kình Hiên đóng cửa phòng bao lại, đi theo sau lưng, nhanh chóng đuổi kịp cô. Mấy vị tổng giám đốc khác đã đến từ sớm, giờ phút này đang ngồi chờ bọn họ. Nhìn thấy hai người đi vào cùng nhau, mấy người đánh mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Nhìn hai người thân mật như thế kia, còn cùng đi chung nữa, xem ra có vẻ thật sự tái hợp đấy? Sau này cần phải nịnh nọt Thiên Thịnh thật rồi! Phó Kình Hiên không biết mấy người kia nghĩ gì, anh cũng không rảnh mà đi đoán mò. Anh đi đến chỗ có hai ghế trống, kéo một chiếc ghế ra rồi vỗ vào thành ghế nói với Bạch Dương: “Ngồi chỗ này đi.” Bạch Dương không ngờ anh lại ân cần với cô trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm cô hơi lúng túng, không biết nên ngồi hay không nữa. Dẫu sao trước mắt bọn họ vẫn chưa là gì của nhau nên cô không thể bình thản đón nhận sự ân cần của anh dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như thế được.