CHƯƠNG
Anh mới không có …
Phó Kình Hiên mím môi mỏng thành một đường thẳng, vươn tay xoa mặt Đậu Đậu, khiến cậu bé nhìn chằm chằm vào anh.
Phó Kình Hiên nhìn vết đỏ trên mặt Đậu Đậu, rồi hài lòng bỏ tay ra.
Đậu Đậu nhân cơ hội này vội vàng tố cáo: “Mẹ, ba bắt nạt con.”
Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, cô hoàn hồn trở lại.
Nếu nói, vừa rồi Đậu Đậu hôn cô, nó mang lại cho cô một cảm giác khác.
Tiếng gọi mẹ này của Đậu Đậu đã chạm đến trái tim cô, Nếu cô sinh ra đứa con trong bụng, liệu có hôn cô như Đậu Đậu, có gọi mẹ một cách ngọt ngào như vậy không?
Nghĩ về cảnh tượng đó, dường như cũng khá tốt.
Bạch Dương sờ sờ bụng, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Phó Kình Hiên nhìn thấy, đôi mắt của anh tối sầm lại.
Cô ấy không có vẻ gì là đặc biệt ghét đứa trẻ trong bụng mình.
Nhưng tại sao……
“Mẹ.” Suy nghĩ của Phó Kình Hiên bị Đậu Đậu cắt ngang.
Đậu Đậu lay lay cánh tay Bạch Dương : “Ba bắt nạt con.”
Bạch Dương tỉnh táo lại, nhìn Đậu Đậu: “Chú … Ba bắt nạt con như thế nào?”
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bại lộ rồi.
May mà sửa miệng đúng lúc.
“Ba xoa mặt con” Đậu Đậu chỉ vào mặt mình, ánh mắt đắc ý nhìn Phó Kình Hiên .
Mặt Phó Kình Hiên tối sầm lại.
Đứa trẻ này……
“Để mẹ xem” Bạch Dương không để ý đến cuộc tranh giành của một lớn một nhỏ, nghiêm túc nhìn xuống khuôn mặt của cậu bé.
Nhìn vết đỏ trên mặt cậu, lông mày của cô đột nhiên nhăn lại: “Phó Kình Hiên, Đậu Đậu vẫn còn nhỏ, sao anh ra tay không biết chừng mực như thế?”
Một bên trách cứ Phó Kình Hiên, một bên đau lòng ôm Đậu Đậu.
Đậu Đậu càng thêm đắc ý, khiêu khích nâng cằm với Phó Kình Hiên.
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại thành một đường thẳng.
Thằng nhóc này thật đáng ghét.
Còn Bạch Dương, vì tiểu quỷ này vậy mà chất vấn anh, cô thật sự coi mình là mẹ của tiểu quỷ này sao?
“Gia đình mấy người tình cảm thật tốt.”
Phó Kình Hiên chưa kịp trả lời, người phụ nữ vừa rồi lại lên tiếng.
Bạch Dương sững sờ: “Tình cảm tốt?”
Mọi người thấy bọn họ có mối quan hệ tốt ở điểm nào?
Phó Kình Hiên cũng rất tò mò.