CHƯƠNG
Sau khi Phó Kình Hiên để Bạch Dương ngồi ổn định, anh bắt đầu chống đẩy.
Đậu Đậu đang đếm ở bên cạnh.
Phó Kình Hiên dù bận rộn với công việc kinh doanh nhưng đều dành thời gian hàng tuần để đi tập thể dục, bơi lội, đương nhiên thể lực của anh cũng tốt hơn rất nhiều so với hai ông bố số và số .
Những ông bố gia đình số , số là điển hình của những người đàn ông quanh năm không tập thể dục, đặc biệt là ông bố số thì bụng bia như phụ nữ mang bầu được mấy tháng.
Ông bố số dù có khá hơn nhưng vẫn có cô vợ nặng gần trăm cân trên lưng.
Bạch Dương nhìn khuôn mặt ửng hồng và cánh tay run rẩy của anh ta, sợ anh ta gấy tay.
Cho nên so với hai ông bố này, Phó Kình Hiên chống đẩy chẳng khác gì cá gặp nước, động tác cũng rất chuẩn và đẹp mắt.
Các thực khách nữ trong nhà hàng hận không thể rời mắt khỏi anh.
Phó Kình Hiên không quan tâm đến những ánh nhìn này, sự chú ý của anh luôn hướng về Bạch Dương.
Ánh mắt thoáng thấy người phụ nữ sau lưng thật sự đang nhìn chằm chằm vào ông bố của hai gia đình kia, sắc mặt của anh chợt trầm xuống: “Nghiêm túc đi.”
“Hả?” Bạch Dương sửng sốt.
Không hiểu cô chỉ là người hợp tác.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trên lưng anh là tốt rồi, tại sao còn muốn cô phải nghiêm túc?
Bạch Dương không để ý tới Phó Kình Hiên, vẫn nhìn chằm chằm vào ông bố số , tự hỏi bố số sẽ chịu đựng được bao lâu.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Phó Kình Hiên càng khó coi, khí lạnh tỏa ra toàn thân.
Ngoại hình, dáng người, khí chất của người bố số kia có gì sánh được với anh, cô cứ phải nhìn chằm chằm vào người ta?
Mặc dù anh cũng biết cô không hứng thú với ông bố số đó, nhưng anh vẫn cảm thấy bực bội.
“Đi xuống!” khi nghe thấy Đậu Đậu đếm đến hai mươi, Phó Kình Hiên dừng lại, lạnh giọng nói với người phụ nữ trên lưng anh.
Bạch Dương không biết anh lại đang phát điên gì, dẫm chân đứng lên mặt đất.
Phó Kình Hiên cũng đứng dậy.
Anh đã thực hiện hai mươi lần chống đẩy liên tục, nhưng khuôn mặt điển trai vẫn không hề mệt mỏi, thậm chí còn không đổ mồ hôi.
Có thể thấy hai mươi cái chống đẩy không ảnh hưởng gì đối với anh.
Ông bố số và số cực kỳ hâm mộ.
Người ta đã hoàn thành và nghỉ ngơi rồi, bọn họ vẫn phải cay đắng tiếp tục.
Bạch Dương nhìn biểu cảm cau có của ông bố số và số , nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Đột nhiên, chai nước trên tay cô bị lấy mất.
Bạch Dương quay lại nhìn, thấy Phó Kình Hiên đang há miệng ngẩng đầu uống nước.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Kình Hiên đặt chai nước xuống: “Làm sao vậy?”
Bạch Dương nhìn chai nước: “Đó là nước của tôi.”
“Cô vẫn chưa uống” Phó Kình Hiên vặn nắp chai, thản nhiên nói.