CHƯƠNG
Bạch Dương giận dữ nở nụ cười: “Cho dù tôi không uống, anh cũng không được cướp của tôi đúng không? Bên kia nhiều nước như vậy, sao anh không tự mình lấy đi?”
“Mệt, tôi không muốn động đậy.” Phó Kình Hiên nói xong đặt chai nước sang một bên.
… Khóe miệng Bạch Dương giật giật, không nói nên lời.
Mệt?
Thật xin lỗi, nhưng cô không nhìn thấy vẻ mệt mỏi nào trên khuôn mặt anh.
Nhưng quên đi, chỉ là một chai nước mà thôi.
Bạch Dương khịt mũi, quay người lại, một lần nữa đi qua đó lấy nước.
Phó Kình Hiên nhìn bộ dạng khịt mũi của cô, trong mắt hiện lên một nụ cười, †âm trạng anh lại tốt lên.
Anh chính là cố ý.
Xem cô còn dám nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác.
“Chú Phó.” Vào lúc này, giọng nói non nớt của Đậu Đậu từ bên dưới vang lên.
Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn xuống, thấy Đậu Đậu đang ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ mặt “Cháu biết rồi nha”.
“Có chuyện gì vậy?” Phó Kình Hiên hỏi.
Đậu Đậu chống hai tay lên hông: “Chú định cướp thím khỏi tay chú cháu à?”
Cướp thím cháu?
Phó Kình Hiên nhíu mày : “Không có chuyện như vậy, tại sao cháu lại nói như vậy?”
“Bởi vì ánh mắt chú nhìn thím ấy giống như cách mà ba cháu nhìn mẹ cháu.” Cậu bé đáp.
Phó Kình Hiên mím môi.
Đây là câu trả lời gì vậy, chỉ là ánh mắt giống nhau mà nói anh muốn cướp Bạch Dương đi?
Hơn nữa, tại sao anh không biết anh lại nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt kỳ quái chứ.
“Được rồi, đừng nói nhảm, nhóc con, cô ấy là vợ cũ của chú chúng ta đã ly hôn rồi, cháu cảm thấy chú cần cướp đoạt sao?”
Phó Kình Hiên đút tay vào túi quần nói.
Thằng nhỏ khit mũi: ‘Ly hôn thì sao chứ, cô và dượng của cháu ly hôn, dượng không phải còn muốn đoạt cô về sao, cho nên chú Phó cũng sẽ như vậy. Không được, cháu phải nhắc nhở chú ấy, không thể kết bạn với chú. ” Đậu Đậu cau mày, bộ dạng nghiêm túc như người lớn.
Phó Kình Hiên nheo mắt lại, đang định nói gì đó thì Bạch Dương đã quay lại, nhìn một lớn một nhỏ: “Hai người đang nói cái gì vậy?”
“Thím, chú Phó và cháu đang nói chuyện…”
Đậu Đậu còn chưa nói xong, đã bị Phó Kình Hiên bế lên và bịt miệng lại.
“Không có chuyện gì, đi thôi, bọn họ cũng đã xong, hiệp ba của trò chơi cũng sắp bắt đầu rồi” Phó Kình Hiên liếc nhìn Bạch Dương một cái, ôm Đậu Đậu đi về phía trước.
Bạch Dương cầm chai nước bối rối đứng đó, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Chú Phó!” Phía trước, Đậu Đậu ra sức muốn gỡ tay Phó Kình Hiên ra, cậu tức giận nhìn Phó Kình Hiên : “Sao chú không để cháu nói hết.
Phó Kình Hiên rũ mắt nhìn cậu bé: “Những lời này trẻ con không thích hợp để nóöI.
“Cháu không phải một đứa trẻ bình thường, cháu…”