Hai ngày sau, La Giác sáng sớm liền đến đón Mục Kỳ, để giấu diếm các tộc nhân đưa bọn họ ra khỏi U Đồ. Đoàn người của Mục Kỳ bên này cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả Minh nhi đều đã rời giường, được Mục Kỳ ôm vào trong ngực mơ hồ gật gà gật gù.
“Thánh tử đại nhân, thỉnh đi theo ta!” La Giác vẫn như trước một bộ khinh cuồng với đời, bất quá có lẽ vì đây là lần cuối cùng gặp mặt, đến nay cũng đạt thành nhận thức chung với Mục Kỳ, nên bọn họ cũng không còn ý tứ muốn đối chọi gay gắt.
“Ta đã không còn là thánh tử của các ngươi, La thần vệ gọi ta Mục Kỳ là được.” Mục Kỳ ôm Minh nhi đi theo sau La Giác, Bộ Hoài Viễn cùng Ảnh Cửu Ảnh Thập cùng những ảnh vệ khác thì đi áp chót.
La Giác cũng không có tỏ vẻ khách khí gì, lé mắt liếc Mục Kỳ một cái, liền lập tức sửa miệng, “U Đồ nằm ở cực nam, sau khi Mục Kỳ công tử ra khỏi U Đồ liền một đường hướng bắc, xuyên qua Việt Quốc cùng Khánh Quốc là đến được Chiêu Quốc.”
Mục Kỳ gật gật đầu, theo sát phía sau La Giác, cẩn thận che chở Minh nhi đang buồn ngủ trong lòng. Một đường vòng qua trạm gác cùng hồ Mê Chiểu, đợi đến khi hoàn toàn rời khỏi Mê Chiểu, y mới xoay người đem Minh nhi giao cho Bộ Hoài Viễn ôm. Theo sau lại từ trong lòng lấy ra một cái túi đưa cho La Giác, “U Đồ ấn ta đặt ở trong này, ngươi tự mình xem xét đi!”
La Giác nhíu mày tiếp nhận, tùy ý ước lượng liền để vào trong lòng, “Công tử chưa đem nó giao cho Hà trưởng lão sao?”
Mục Kỳ lắc lắc đầu, “Ta vốn không nghĩ lưu lại, vật này dù sao cũng là di vật mà nương ta truyền cho ta. Bất qua ta cũng biết vật này quan trọng với các ngươi, mới nghĩ để nó lại nơi này, nhưng trái lại không có ai hỏi đến ta vật này, sợ là các ngươi đều quên đi!”
La Giác nghĩ nghĩ, đại khái là ba người bọn họ đều nghĩ thứ này đang ở trong tay người kia, cho nên mới không đến hỏi Mục Kỳ. Bất quá y kỳ thật cũng không quá để ý đến U Đồ ấn, nếu thánh tử nhất mạch đều đã bị chặt đứt, này tượng trưng U Đồ ấn còn dùng làm gì? Nhưng y đến cùng vẫn thu vào trong tay, dù sao đối tộc dân U Đồ mà nói, ý nghĩa U Đồ ấn này cũng không hề tầm thường.
“Ra khỏi Mê Chiểu liền tiếp tục đi theo hướng tây một đoạn đường liền sẽ ra được đường lớn, sau đó cứ đi thẳng về phía bắc, La mỗ chỉ đưa mọi người đến đây thôi.” La Giác nâng tay chỉ chỉ phương hướng cho mọi người, gặp Mục Kỳ gật đầu mới thu hồi tay, nghĩ nghĩ lại nói tiếp, “Công tử lần này rời đi U Đồ, mong rằng về sau chớ nên kể việc này với người ngoài. Nhưng nếu có chuyện khó xử, cứ phái người đến U Đồ truyền lời, U Đồ tự nhiên sẽ không ngồi yên như vậy.”
Mục Kỳ nghe thế còn chưa có mở miệng, Bộ Hoài Viễn đã nhẹ giọng cười, trước một bước đáp lời, “Không nhọc lòng La thần vệ lo lắng, Tiểu Kỳ từ nay về sau sẽ do ta bảo hộ.”
Mục Kỳ lạnh nhạt gật gật đầu, “La thần vệ yên tâm, việc của U Đồ ta tự nhiên sẽ không nói với người ngoài, bất quá…” Mục Kỳ ngừng lại một chút, nhìn thoáng qua La Giác, “La thần vệ về sau này có làm việc gì, vẫn là lưu một đường sống trước.”
Y cùng với La Giác giao tình không sâu, lần này hợp tác cũng không tính thành công, song phương đều không có thực chất giúp đỡ gì cho nhau. Vả lại còn có cừu hận trước đó, bọn họ vốn không muốn nhiều lời, nhưng có lẽ vì nhìn đến những hành động của La Giác mà y lại nhớ đến những năm tháng truy đuổi theo Bộ Hoài Viễn của chính mình, lòng có đồng cảm, nhịn không được mở miệng chỉ điểm một hai câu.
La Giác trố mắt một cái, theo sau vô tình cười, “Đa tạ công tử quan tâm.” Nâng tay để trước ngực làm cái thi lễ, y lại lạnh nhạt nói: “Công tử đi thong thả, La mỗ không thể đưa tiễn được nữa.”
Mục Kỳ cũng không tiếp tục nhăn nhó, gật gật đầu mang theo Bộ Hoài Viễn và Minh nhi cùng nhóm ảnh vệ hướng theo con đường La Giác chỉ dẫn rời đi.
Thẳng đến khi tất cả mọi người đều đã khuất bóng, La Giác mới chậm rãi thu hồi tươi cười trên khóe miệng, thật sâu nhìn thoáng qua một chút, lại quay người, trên mặt phút chốc lại treo lên một nụ cười yếu ớt.
…
Sau khi đoàn người Mục Kỳ rời khỏi U Đồ liền đi dọc theo phương hướng La Giác chỉ tiến thẳng về trước. Mấy người bọn họ đều là võ công cao cường, chỉ vài canh giờ lộ trình đối bọn họ mà nói, căn bản không tính là gì, nhưng đối Minh nhi vẫn được mọi người ôm đi mà nói, lại có chút chịu đựng không nổi.
Tiểu hầu gia được nuông chiều từ nhỏ này, từ lúc ra khỏi Vô Âm đảo liền vẫn cùng Bộ Hoài Viễn chạy đi, trên đường lại phong trần mệt mỏi. Bất quá cho dù như vậy, bảo bảo cũng không hô qua một tiếng kêu khổ, nhưng nay vừa đến U Đồ chưa tới hai ngày, lại phải gấp rút chạy đi, bạn nhỏ không tránh khỏi có chút chịu không nổi.
“Phụ thân, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Minh nhi giờ phút này được Bộ Hoài Viễn ôm trong lòng, ánh mắt đầy sương mù, tựa hồ còn chưa thực thanh tỉnh, thanh âm cũng yếu yếu nhược nhược.
Mục Kỳ bước nhanh đi đến bên người Bộ Hoài Viễn, nhìn sắc mặt Minh nhi rõ ràng đã tràn đầy mệt mỏi, trong lòng lập tức toan sáp, phóng nhu thanh âm nhẹ giọng trả lời, “Minh nhi ngoan, một hồi đi ra nơi này chúng ta sẽ nghỉ ngơi. Phụ thân ôm con, con ngủ một hồi nữa được không?”
“Ân.” Tiểu Minh nhi híp mắt nhìn nhìn Mục Kỳ, nhu thuận gật gật đầu.
Mục Kỳ từ trong lòng Bộ Hoài Viễn tiếp nhận Minh nhi, cẩn thận điều chỉnh tư thế để cho đầu Minh nhi ghé lên vai mình, theo sau ý bảo mọi người thả chậm tốc độ, chậm rãi mang theo mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Bộ Hoài Viễn mặc dù có chút khó chịu vì không thể cùng Mục Kỳ có thời gian thân cận nhiều hơn khi đi trên dọc đường. Nhưng nhìn nhi tử không có chút tinh thần, hắn cũng nhịn không được đau lòng, đành phải ở một bên ôn nhu che chở hai người.
Theo phương hướng La Giác chỉ dẫn, mọi người theo hướng tây đi thẳng một đường cuối cùng cũng đến được đại đạo. Ảnh Thập đi trước dò đường cùng sắp xếp mọi thứ, rất nhanh đã quay lại hồi báo, hắn ở phía trước đã tìm được một khách , tuy rằng lòng nôn nóng muốn về nhà, nhưng hai vị phụ thân cực kì sủng nhi tử vẫn quyết định nghỉ ngơi một ngày ở khách .
Không biết có phải vì không quen khí hậu hay là do nguyên nhân khác, Minh nhi vốn đi theo Bộ Hoài Viễn một đường vô sự, nay lại vừa nghỉ ở khách có một ngày liền phát sốt ngả bệnh ngay trong đêm. Chuyện này đã làm cho Mục Kỳ sợ hãi không thôi, bất quá y cũng phản ứng vô cùng mau chóng, một bên phái người đi thỉnh đại phu, một bên lại lau mồ hôi thay quần áo khô cho Minh nhi. Nấu thuốc uy dược, từng bước từng bước một đều làm thật trầm ổn nhanh chóng, cuối cùng thẳng đến khi Minh nhi giảm sốt rồi mơ màng ngủ, y mới thoáng trầm tĩnh lại.
Bộ Hoài Viễn ở một bên nhìn cảnh này, cũng nhịn không được đau lòng một phen. Lúc này, Minh nhi sinh bệnh bất quá là do tiểu hài tử thân thể yếu đuối, vì chạy đi hơn nữa ngày lại thêm mệt nhọc không nghỉ ngơi tốt mới dẫn đến phát bệnh. Nhưng sự trấn định thuần thục cùng sự ứng đối của Mục Kỳ khi trông thấy người trọng yếu của mình sinh bệnh, hoàn toàn là do hắn trước kia gây ra.
Rõ ràng trong ánh mắt tất cả đều là kinh sợ, rõ ràng ngay cả đôi tay cũng đều mất tự nhiên phát run, lại cố tình trên mặt đều là sự trầm tĩnh, nói chuyện làm việc đều cực kì nghiêm túc, lúc ra quyết định vừa nhanh lại chuẩn xác. Một Tiểu Kỳ như vậy đều là vì những năm tháng phải chiếu cố cho hắn tạo nên.
Nhìn thân ảnh Mục Kỳ ngồi ở bên giường, Bộ Hoài Viễn nhịn không được ôm lấy Mục Kỳ từ phía sau, khảm vào trong lòng. Cảm nhận được người này còn đang hơi hơi run rẩy, trong lòng càng đau lòng, nhẹ giọng trấn an, “Minh nhi đã hạ sốt, không có việc gì, tiểu hài tử sinh bệnh tới cũng nhanh đi cũng nhanh.”
Mục Kỳ tựa vào g ngực của Bộ Hoài Viễn hơi hơi gật gật đầu, thanh âm có chút khô khốc, “Ân. Đại phu nơi này y thuật không tốt, đợi Minh nhi tĩnh dưỡng cho khỏe hơn, chúng ta liền sớm chạy trở về, để cho Mặc Chi nhìn qua.”
“Hảo.” Bộ Hoài Viễn đáp nhẹ một tiếng, “Minh nhi từ nhỏ đã được Phù Phong nuôi dưỡng, thân thể vốn không nhược như vậy, ngươi chớ lo lắng.”
“Ân.” Mục Kỳ ừ nhẹ một tiếng, thân mình chôn càng sâu vào lòng Bộ Hoài Viễn.
Kỳ thật vào thời điểm nhìn thấy Minh nhi sốt cao đến hôn mê, trong nháy mắt ấy y đã nghĩ tới Bộ Hoài Viễn trong mấy năm kia, sợ hãi trong lòng cũng lập tức dâng lên. Tuy rằng y biết thân thể Bộ Hoài Viễn đã muốn khôi phục, nhưng cái cảm giác sợ hãi người trọng yếu của mình sẽ rời đi bất cứ lúc nào, cứ giống như một tảng đá treo lủng lẳng trong lòng, làm thế nào cũng không bỏ xuống được.
“Tiểu Kỳ.” Bộ Hoài Viễn khẽ gọi, nâng đầu Mục Kỳ lên, phủ lên cặp môi trước mặt hôn xuống. Mềm nhẹ hấp duẫn, cảm giác được thân thể của người trong lòng dần thả lỏng, cũng mềm nhũn xuống, hắn mới tiếp tục nói: “Minh nhi không có việc gì, ta cũng không có việc gì, đừng loạn tưởng.”
Mục Kỳ thật sâu nhìn vào Bộ Hoài Viễn, chậm rãi vươn tay sờ sờ khuôn mặt ngay trước mặt. Như là xác định sự tồn tải của đối phương mà tỉ mỉ vuốt ve từng đường nét, cái mũi, đôi môi, cuối cùng mạnh mẽ kéo đầu Bộ Hoài Viễn, hung hăng hôn lên.
Vừa thừa nhận nụ hôn kịch liệt, Mục Kỳ như đã phát tiết ra một loại cảm xúc khó hiểu trong lòng. Thẳng cho đến khi hai người hôn đến sắp thở không nổi, Mục Kỳ mới thẳng tắp nhìn vào Bộ Hoài Viễn, khàn khàn tiếng chậm rãi nói: “Ngươi, về sau không được làm như vậy nữa!”
Bộ Hoài Viễn biết năm đó tại Vô Âm đảo, Mục Kỳ đã chỉ thị việc đem hơn phân nữa huyết thanh của ngọc lưu ly phân cho hắn. Cười khổ một tiếng, hắn càng ôm chặt Mục Kỳ, “Ta sai lầm rồi, về sau ta đều sẽ nghe lời ngươi, Tiểu Kỳ tha thứ cho ta đi!”
Những lời này, Bộ Hoài Viễn vừa tới U Đồ ngày thứ hai cũng đã nói qua, đúng là rất thật lòng. Năm đó hắn thầm nghĩ sẽ làm hết thảy mọi chuyện để Mục Kỳ được sống tốt, lại xem nhẹ một ít chuyện nhìn như rất đơn giản, thẳng đến khi Mục Kỳ rời đi suốt ba năm này, hắn mới thật sự lĩnh ngộ.
Hai lần Mục Kỳ rời đi hắn, hắn đều tưởng niệm đối phương đến phát cuồng. Khi đó hắn mới phát hiện nếu Mục Kỳ rời khỏi hắn, nhân sinh của hắn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn không thể tưởng tượng được, mỗi một lần Mục Kỳ nhìn thấy hắn phát bệnh sẽ có tâm tình gì, cũng vô pháp tưởng tượng ra Mục Kỳ đã làm cách nào thừa nhận quá nhiều gánh nặng trong lòng mà ở lại bên cạnh chăm sóc hắn. Hắn thế nhưng lại đem Mục Kỳ lần lượt đẩy ra, hắn thật là rất vô liêm sỉ.
Nghĩ muốn bảo hộ Mục Kỳ bình an, nhưng thật ra lại đang cầm đao một tấc lại một tấc khoét sâu vào miệng vết thương trong lòng Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn, ngươi thật sự là một tên dại dột không có thuốc nào cứu được.
Bộ Hoài Viễn buộc chặt cánh tay, đem Mục Kỳ gắt gao khảm vào trong ngực, ôn nhu mà lại thâm tình nhẹ giọng nói: “Tiểu Kỳ, về sau mặc kệ là chuyện gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt, ta sẽ không bỏ lại ngươi nữa.”
Mục Kỳ nhắm mắt lại, nước mắt theo hai bên gò má chảy xuống. Mong muốn cả đời của y bất quả chỉ là mong cùng người này đồng sinh đồng tử, nắm tay nhau đi đến đoạn đường cuối cùng. Nay người này đã đáp ứng với y, thì còn có gì có thể đáng sợ hơn nữa?