Ngã tư đường Thịnh Kinh vừa náo nhiệt lại quen thuộc, Mục Kỳ đã hơn ba năm chưa quay về nơi này, nơi mà y đã sinh sống hơn hai mươi năm trời.
Thân thể Minh nhi sớm đã tốt lên, dọc theo đường đi tinh thần sáng láng thần thái bay cao, đối với cái nơi được gọi là gia hương của mình hưng phấn không thôi. Mà bản thân Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn cũng có một ít kích động, dù sao bọn họ đã rơi đi nơi này từ ba năm trước, sau đó ba năm kia cũng chưa hề quay lại, nay trở về đã là một nhà đoàn tụ.
Mà khi đoàn người vừa mới trở lại An Quốc Hầu phủ, còn chưa dàn xếp xong mọi thứ, thánh chỉ đã lập tức được đưa đến, tuyên hai người tiến cung. Hai người đành phải tiếp xong thánh chỉ liền lục tục thu xếp cho Minh nhi, thay đổi quần áo, đi theo nội thị vừa tuyên chỉ vào cung.
“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Vào đến cung, hai người lại xuống xe ngựa rồi tiếp tục đi bộ. Bộ Hoài Viễn thấy Mục Kỳ cứ luôn trầm mặc, liền tiến đến bên người ôn hòa hỏi.
“Không có gì, đang nghĩ Đế Thượng chắc sẽ bắt chúng ta đi làm việc đây.” Mục Kỳ lắc lắc đầu, trả lời.
“A, đại khái là sợ chúng ta từ quan, trước triệu chúng ta rồi phong tỏa mấy đường lui khác đi!?” Bộ Hoài Viễn giống như vô tình khẽ cười một tiếng.
Mục Kỳ nhíu mày gật gật đầu, “Ân.”
Y kỳ thật cũng đoán được mục đích của Dung Sở Hoa triệu gặp bọn họ, mà suốt một đường vừa nãy y cũng đã suy nghĩ, tuy rằng đối Bộ Hoài Viễn cùng y mà nói việc từ quan rồi đi ngao du khắp nơi này thật rất đáng mong chờ. Nhưng y dù sao cũng không phải là Mục Kỳ cái gì cũng không biết không thể làm. Mà trong mười mấy năm qua, trừ bỏ bởi vì muốn giúp đỡ Bộ Hoài Viễn mới đi vào quan trường, thì y cũng là thật tâm vì Đại Chiêu mà cố gắng. Bảo y cứ như vậy liền bỏ lại hết thảy chỉ lo hạnh phúc chính mình, y sợ là làm không được.
Mà trách nhiệm và vị trí của Bộ Hoài Viễn so với y còn cao gấp mấy lần. Cho dù trong ba năm qua, hắn không có mặt ở đây, nhưng vẫn cùng Lãng Nguyệt Vân Tu liên hệ qua thư tín để xử lý sự vụ. Để cho hắn vì y mà buông tay hết thảy, y cũng không mong nguyện như vậy, nay thân thể Bộ Hoài Viễn đã khỏe mạnh, lại càng có thể tiếp tục những hoài bão dang dở trước đây. Chuyện từ quan thoái ẩn này, vẫn là chờ bọn y già đi rồi nói sau, nhân sinh của bọn họ còn rất dài.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Bộ Hoài Viễn bao lấy bàn tay của Mục Kỳ nắm thật chặt rồi chậm rãi đi tới trước, “Ngươi muốn đi chỗ nào ta liền cùng ngươi đi nơi đó, những chuyện còn lại cứ giao cho ta là được.”
Mục Kỳ tâm vừa động, nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn, mân môi thản nhiên nở nụ cười.
Như thế rất tốt.
Hai người một đường đi theo nội thị đến cửa Tĩnh An đại điện, còn chưa nhập điện, thì chợt nghe từ bên trong truyền đến một tiếng vỗ bàn cực vang dội, theo sau Dung Sở Hoa lập tức mang theo thanh âm tức giận, quát: “Vô liêm sỉ!”
Hai người nội thị tựa hồ đã bị hoảng sợ, bất quá bọn họ vẫn rất nhanh chóng phản ứng lại, thỉnh hai người chờ một chút, liền vội vàng đi vào điện thông truyền. Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn liếc mắt một cái, không nói gì, rất nhanh người đi thông truyền đã trở lại, đối hai người cung kính hành lễ, rồi thỉnh cả hai nhập điện.
Dung Sở Hoa đang ngồi ở phía trên đại điện, tựa hồ đã thu hồi sự tức giận còn chưa phát tiết hết lúc nãy, sắc mặt rất bình tĩnh. Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn đi đến trong điện, quy củ quỳ xuống hành lễ, Dung Sở Hoa cũng lạnh nhạt tiếp nhận, đợi hai người hành lễ sau mới mở miệng bảo hai người đứng dậy.
“Hai người các ngươi vừa đi liền biệt tích ba năm, trẫm còn nghĩ các ngươi đã chuẩn bị không trở lại nơi này nữa đấy!” Dung Sở Hoa nhìn nhìn hai người, chọn mi đối hai người trào phúng.
“Tạ Đế Thượng quan tâm.” Bộ Hoài Viễn nhợt nhạt cười cười, trước một bước đáp lời, còn Mục Kỳ thì chỉ khẽ mím môi không nói gì.
“Hừ!” Xem bộ dáng Bộ Hoài Viễn cười hì hì, Dung Sở Hoa khó chịu thầm hừ một tiếng, lạnh lùng tiếp lời: “Trẫm nhớ rõ lúc trước chỉ cho các ngươi nghỉ ngơi, nay hai người các ngươi nếu việc tư đã xong thì mau chóng trở về làm việc cho trẫm!”
“Đế Thượng, thần…”
“Thần tuân mệnh.”
Bộ Hoài Viễn còn chưa nói ra, Mục Kỳ đã cao giọng trả lời, đánh gãy lời nói còn chưa ra miệng của Bộ Hoài Viễn. Bộ Hoài Viễn hơi kinh ngạc nhìn qua người kế bên, ngay cả Dung Sở Hoa đều có chút kinh ngạc, làm như không nghĩ tới chỉ đơn giản như vậy đã có thể thuyết phục được hai người.
Mục Kỳ sắc mặt thản nhiên nhìn thoáng qua Bộ Hoài Viễn, khóe miệng khẽ cong cong, trưng ra một nụ cười trấn an, theo sau lại đối Dung Sở Hoa xoay người thi lễ, “Thần đã làm cho Đế Thượng lo lắng, sau này thần chắc chắn sẽ cố gắng vì Đế Thượng phân ưu.”
Bộ Hoài Viễn chỉ trầm mặc một chút, theo sau liền nhìn Mục Kỳ nở nụ cười, cũng đi theo hành lễ, đối Dung Sở Hoa cười nói, “Thần nguyện vì Đế Thượng phân ưu.”
Dung Sở Hoa cau mày nhìn chằm chằm hai người mất một lúc lâu, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, “Như thế là tốt nhất, cho các ngươi ba ngày, dàn xếp hảo hết thảy, ba ngày sau liền phục hồi nguyên chức, chính thức vào triều.”
Mục Kỳ hơi hơi nghiêng người về phía trước, trả lời, “Không thể, Đế Thượng thỉnh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Ân?”
“Hồi Đế Thượng, thần đã rời đi ba năm, đối với tình hình thế sự hiện này vẫn chưa nắm bắt. Huống chi lúc trước chúng thần rời đi là vì việc tư, Đế Thượng nếu như để cho thần phục hồi nguyên chức, sợ là các đại thần không phục, thần nguyện làm lại từ đầu.” Mục Kỳ suy nghĩ một chút, chậm rãi giải thích.
Bộ Hoài Viễn trước kia vốn có tước vị An Quốc Hầu, đến này cũng chưa bao giờ thay đổi. Đô thống của ảnh vệ doanh cũng là chức vị âm thầm không tất đối ngoại, về phần thống lĩnh cấm quân, tuy rằng Bộ Hoài Viễn đã rời khỏi Thịnh Kinh ba năm, nhưng hắn vẫn luôn âm thầm liên hệ với Lãng Nguyệt để xử lý sự vụ. Huống chi trong hai mươi năm qua, Bộ Hoài Viễn vẫn luôn ở Hầu phủ âm thầm xử lý sự tình, hắn nếu trực tiếp phục hồi nguyên chức thì người khác cũng chẳng thể nói gì. Nhưng y lại không giống như vậy, chức vụ thừa tướng của y trước kia là do y từng bước cố gắng làm việc mà đạt thành. Tuy đã gây thù với không ít người, nhưng có chiến tích cùng thủ đoạn của y, người bên ngoài cũng chẳng thể nói gì. Nhưng hôm nay y đã ly kinh ba năm, ba năm trước lại truyền ra tin y mất trí nhớ, nay lại trực tiếp trở về nhậm chức thừa tướng, khó tránh khỏi có người không phục.
“Ba năm trước là trẫm phê chuẩn cho ngươi được phép nghĩ dài hạn, nay trẫm tiêu trừ mệnh lệnh đó, ai dám dị nghị?” Dung Sở Hoa lạnh lùng nói.
“Đế Thượng chiếu cố thần, thần vô cùng cảm kích, thần cũng không sợ người khác dị nghị, nhưng chuyện thần lo nghĩ đến nhất chính là Đại Chiêu. Ba năm hoang phế, thần không thể nhận hiện nay bản thân có năng lực đảm nhiệm chức Thừa tướng.” Mục Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
Dung Sở Hoa nhíu mày, lúc này Bộ Hoài Viễn cũng ôn hòa mở miệng, “Đế Thượng, lời Tiểu Kỳ nói rất hữu lý, Đế Thượng nếu trực tiếp để cho y phục chức, chính là gây thù hằn cho y, như vậy càng vô ích.”
“Ân, là trẫm suy nghĩ không chu toàn.” Dung Sở Hoa dù sao cũng không phải người chẳng biết suy tính, nghe hai người biện giải như vậy, vừa suy tư một chút hắn cũng liền thừa nhận lỗi sai của mình, sửa lời mà nói: “Trẫm phải suy nghĩ một chút, ba ngày nữa sẽ tuyên chỉ, các ngươi về trước đi.”
“Thần tuân chỉ.”
“Thần tuân chỉ.”
Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn đồng thanh trả lời, Dung Sở Hoa phất phất tay ý bảo hai người lui ra, cả hai lập tức hành lễ thoái lui.
Trên đường trở về, Mục Kỳ xem Bộ Hoài Viễn vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Thực xin lỗi, ta không nói trước với ngươi…”
“Có cái gì phải xin lỗi? Ta nói ngươi muốn đi nơi nào ta liền bồi ngươi đi đến đó.” Bộ Hoài Viễn đột nhiên cười rộ lên, hắn đã có thể đoán được nguyên nhân khiến Mục Kỳ làm như vậy, lại như thế nào có thể trách cứ y cho được. Lôi kéo Mục Kỳ lãm vào trong ngực, Bộ Hoài Viễn ôn nhu thở dài, “Kỳ thật ta còn hy vọng Tiểu Kỳ ích kỷ một chút, nhưng ai biểu ngươi lại ngốc như vậy hả.”
“Ngô, buông…còn chưa có ra khỏi cung đâu!” Mục Kỳ tránh tránh, nhỏ giọng trách mắng.
“Chúng ta là phu phu, có gì phải sợ?” Bộ Hoài Viễn gợi lên khóe miệng, rất nhanh đã ở một bên mặt của Mục Kỳ hung hăng hôn liên tiếp mấy cái, nhìn Mục Kỳ vẫn như cũ bảo trì biểu tình lạnh nhạt cùng vành tai đang dần trở nên đỏ hồng, hắn mới cười lớn buông người ra, “… Vậy đợi ra khỏi cung rồi nói tiếp.”
Mục Kỳ nghiêm mặt khụ một tiếng, tả hữu nhìn quanh một phen, gặp không có người thấy, mới sửa sang lại vạt áo, hất mặt liếc Bộ Hoài Viễn một cái, rồi mới kéo tay hắn bước nhanh rời đi.
Ba ngày sau, tin An Hầu cùng Mục Kỳ sau khi mất tích ba năm đã trở về, đã khiến cho cả triều đình đều chấn động. Nhưng vì ngại hoàng mệnh của Dung Sở Hoa cùng uy doanh của Bộ Hoài Viễn và Mục Kỳ, nên thánh chỉ triệu hai người hồi chức cũng không có dẫn phát nhiều tranh luận cho lắm. Chính là vẫn có một vài quan viên mới đối hai người không quen biết, mới có thể nơi nơi hỏi thăm một ít tình huống, phàm là người biết đến hai ngươi họ đều chọn bảo trì trầm mặc.
Dù sao Mục Kỳ hồi chức cũng chỉ làm một quan văn phổ thông trong triều, về phần Bộ Hoài Viễn, tuy rằng là thống lĩnh cấm quân, nhưng thế nhân không biết việc ảnh vệ doanh, nên cũng không có quá nhiều cố kỵ với hắn, trái lại người muốn lấy lòng hắn còn chiếm đa số.
Sau khi Mục Kỳ về triều, thủ đoạn mà y sử dụng trái lại cùng với lời đồn bên ngoài càng thêm ngoan tuyệt, làm việc mạnh mẽ vang dội, hơn nữa lại có Bộ Hoài Viễn âm thầm tương trợ, việc thăng chức càng thuận buồm xuôi gió. Dù chưa tới chức Thừa tướng, nhưng y cũng rất nhanh đứng vào hàng chức quan trọng.
Nhưng khi bàn về chính kiến, hai người đôi khi vẫn khó tránh khỏi có chút bất đồng quan điểm. Bởi vậy thường thường sẽ xuất hiện tình huống, vào ban ngày lúc hai người thượng triều sẽ tranh luận gay gắt với nhau không hề thoái nhượng. Còn buổi tối lại tại Hầu phủ tương thân tương ái cùng nhau dạy con, làm cho mấy người quen biết bọn họ có chút rối loạn tinh thần. Bất quá bản thân Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn trái lại chuyển hoán nhân vật của mình rất tốt, bọn họ cũng chưa bao giờ bởi vì chuyện ở triều đình mà ảnh hưởng đến cảm tình cả hai sau khi hồi phủ.
Cho dù bên ngoài ồn ào huyên náo, hai người bọn họ cũng trước sau như một. Bạch Nhất từng vì thế hỏi qua Mục Kỳ, thực sẽ không bởi vì chuyện chính vụ hay khắc khẩu, mà ảnh hưởng đến cảm tình của hai người sao? Mục Kỳ khi ấy lại trưng ra nụ cười hiếm khi thấy được, chân thành đáp: “Tự nhiên sẽ không. Công là công, tư là tư.”
Kỳ thật có đôi khi tranh luận quá kịch liệt, hai người cũng không phải không có cãi nhau, nhưng mỗi lần về nhà, bọn họ tự nhiên sẽ lập tức hòa hảo, bởi vì hai người bọn họ đều phi thường quý trọng những ngày tháng bên nhau.
Bọn họ đều là vì Đại Chiêu, những ý kiến bất đồng dẫn đến khắc khẩu này sẽ không ảnh hưởng đến mục đích chung của hai người, còn sâu sắc quan tâm và hỗ trợ lẫn nhau hơn, huống chi Mục Kỳ biết Bộ Hoài Viễn có bao nhiêu sủng y à.
Có lẽ là vì để bù lại hai mươi năm truy đuổi đầy đau khổ của Mục Kỳ, nên trừ bỏ việc kiên trì giữ vững chính kiến và một vài vấn đề cứng nhắc khác, Bộ Hoài Viễn đối Mục Kỳ có thể nói là ôn nhu đến cực điểm, cơ hồ là đem y sủng lên trời.
Người như vậy, Mục Kỳ làm sao có thể phát hỏa với hắn. Y đã khảm sâu ngươi này vào tim suốt ba mươi năm, y cũng đã có được thứ mà mình mong muốn nhất, mà điều duy nhất y có thể hồi báo cho đối phương cũng chỉ có tình yêu của chình mình. Bởi vậy mỗi khi hai người ở chung, y đều sẽ tận lực nghe theo Bộ Hoài Viễn, cứ như vậy, hai người căn bản sẽ không tồn tại sự bất hòa hay gắt gỏng nhau.
Đương nhiên, nếu Bộ Hoài Viễn ở cái phương diện kia không có ra sức như vậy…thì càng tốt biết bao. (nếu ko ra sức thì sao có đc cục cưng thứ nè =))
CHÍNH VĂN HOÀN