– “Lau khô nước trên người trước đi!”
– “Đình Phàm, em…..”. Trần Lâm kích động muốn giải thích, rồi không biết mình phải giải thích gì
Tống Đình Phàm không phản ứng, khởi động xe. Chờ Trần Lâm lau khô nước mưa trên người mới nói, “Em bây giờ mới biết?”. Trong giọng nói ít nhiều có ý châm chọc. Hai người đều biết rõ ràng ‘mới biết’ chính là điều gì. Tống Đình Phàm trận này muốn giáo huấn Trần Lâm chút hương vị, cho nên với chuyện vừa rồi của Trần Lâm xem như không thấy, giọng điệu không lạnh không nhạt
Trần Lâm dường như không chú ý giọng điệu của Tống Đình Phàm bối rối mở miệng, “Em như thế nào lại không biết được, đêm nay… Đêm nay, Tiểu Phàm luống cuống nhiều lắm, nàng không phải loại người thích tò mò chuyện người khác, chính là đêm nay lặp đi lặp lại câu hỏi nhiều lần với em, thái độ lại lo lắng. Nếu nói đó là vì nàng xem em như bằng hữu, Trần Lâm em quả thật… ngu ngốc trong tình cảm…”. Nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói cũng như đang tự trách mình. “Đầu tiên là Quang ca, sau lại đến Tiểu Phàm, em không phải ngu ngốc trong tình cảm thì là gì…”
Đột nhiên hai tay lạnh băng bị một bàn tay khác nắm chặt, thậm chí còn hơi đau. Tống Đình Phàm không quen nghe Trần Lâm tự trách mình, nén giận không nói gì, nhíu nhíu mày
– “Ý của em là, nếu em không chấp nhận anh, có lẽ sẽ tốt hơn?”
Trần Lâm rõ ràng có chút bi thương rút hai tay bị nắm ra. “Anh đang nói gì? Em không đùa giỡn với tình cảm chính mình. Nhận anh là nguyện ý của em, cho dù không chấp nhận, em cũng có quyền cự tuyệt anh!”
Tống Đình Phàm chọn chọn mi, ý tứ rõ ràng, “Vậy em cũng có quyền cự tuyệt bọn họ”
Một câu đơn giản của Tống Đình Phàm làm Trần Lâm nguôi ngoai rất nhiều. Đúng vậy, chuyện tình cảm chỉ khi mình đối mặt với người này mới hiểu biết thêm chút ít, nhưng cậu cũng quả thật biết, tình cảm, là không thể cưỡng cầu! Cho nên, cự tuyệt là cách làm tốt nhất với những người mình không có tình cảm
Ánh mắt Trần Lâm tươi sáng lên, chủ động nắm lấy tay Tống Đình Phàm, còn ma sát sưởi ấm cho nhau. Tống Đình Phàm liếc mắt, khóe miệng cong lên
– “Anh đã sớm biết?”
Tống Đình Phàm như nhớ đến gì đó, có chút ý tứ không rõ cười với Trần Lâm, đột nhiên dán sát tai cậu, “Bằng không lần trước em đề cập đến nàng, em cho là…. vì sao anh lại làm như vậy với em?”. Ngữ khí càng về sau càng nhẹ, phút cuối cùng còn dùng đầu lưỡi liếm vành tai Trần Lâm
Trả lời thực rõ ràng, Trần Lâm còn có thể không hiểu?
Lại vội vàng rút tay về, che tai lại, mặt đỏ đến cơ hồ nhỏ ra máu. Nhìn thấy Trần Lâm như vậy, tâm tình Tống Đình Phàm vui lên rất nhiều, cúi đầu cười vài tiếng
Trong xe lộ rõ không khí mờ ám. Hơn nữa Trần Lâm như muốn tìm đề tài, hỏi Tống Đình Phàm một cậu. “Sao mỗi lần anh đều nhìn ra người khác đối với em… đối với em….”. Nửa câu sau Trần Lâm mới phát hiện mình tìm sai đề tài, việc này có gì để hỏi? Nên câu sau thật gập ghềnh
Tống Đình Phàm buồn cười nhìn cậu, “Em là muốn hỏi anh tại sao nhìn ra cảm tình người khác với em?”
Trần Lâm gật gật đầu
– “Ánh mắt!”
– “Ân?”. Trần Lâm vẫn chưa hiểu được
– “Ánh mắt bọn họ nhìn em, ánh mắt không lạ, nhưng điểm mấu chốt là ‘thần thái’, một người che dấu cỡ nào, ‘thần thái’ kia cũng sẽ tồn tại, vào những thời điểm lơ đãng sẽ lộ ra, muốn giấu cũng không được”
Trần Lâm nghe Tống Đình Phàm giải thích, trong lòng âm thầm nhớ kĩ
Buổi tối khi hai người nằm trên giường, Trần Lâm chằm chằm không chớp mắt nhìn mắt Tống Đình Phàm, Tống Đình Phàm hỏi cậu,“Em nhìn gì?”
– “Nhìn ‘thần thái’ của anh đối với em!”
Tống Đình Phàm bị cậu nói tức khắc túng quẫn, da mặt có chút không chịu nổi, đầu thoáng nghiêng qua. Trần Lâm nhìn thấy thế liền buồn cười, bả vai run run. Tống Đình Phàm thế này lại giống như khi đứng trước cửa hàng h mình đã từng thấy qua. Hahaha
Tống Đình Phàm vỗ Trần Lâm, “Mau ngủ đi, mai anh đưa em ra xe”
Đêm qua, sau khi Trần Lâm và Tống Đình Phàm trở lại cửa hàng lấy hành lí đã trực tiếp đến ở khách sạn. Bởi vì Tống Đình Phàm sắp về Bắc Kinh nên phòng trong thành phố này cũng đã sớm bán đi. Mà nơi đó của Trần Lâm cũng đã dọn dẹp xong, không thích hợp để ngủ lại, cho nên buổi tối Tống Đình Phàm chỉ có thể cùng cậu đến ở khách sạn. Kì thật Trần Lâm vốn tính toán đi hôm qua, nhưng bởi vì bữa tiệc với bọn Lí Tiểu Phàm mà không đi được
Đưa Trần Lâm đến nhà ga, Tống Đình Phàm vẫn là câu nói kia, Trần Lâm sau khi về nhà sẽ trực tiếp đi Bắc Kinh. Còn hành lí, hắn sẽ mang đến Bắc Kinh cho cậu, Trần Lâm không cần quan tâm. Theo một góc độ nào đó mà nói, Tống Đình Phàm vẫn không để cho Trần Lâm một đường cự tuyệt
Tống Đình Phàm thật ra đã nghĩ sẽ đưa Trần Lâm về nhà, chính là hắn nói sẽ cho Trần Lầm thời gian, nên không thể quản quá chặt làm cậu áp lực. Điểm quan tâm săn sóc ấy Tống Đình Phàm không ngại dành cho cậu. Tựa như đêm qua đối đãi Lí Tiểu Phàm, hắn biết rõ chính mình và Trần Lâm đã là tình thế vững chắc, nắm chắc thắng lợi trong tay, nên để Trần Lâm hào phóng tiễn Lí Tiểu Phàm về hắn vẫn rất vui lòng
Bất quá, nữ nhân kia quả không làm hắn thất vọng. Tuy không biết nàng nói gì với Trần Lâm lúc xuống xe mà lại làm cho Trần Lâm thành thật nói lời cảm ơn, điều ấy làm Tống Đình Phàm về sau thoải mái hơn với nàng rất nhiều
Đương nhiên, đó là sau này
Trần Lâm lần này về nhà ngoài việc thăm cha mẹ, cũng là chuẩn bị đem kế hoạch tiếp theo của mình nói cho cha mẹ hay. Tuy rằng cậu đã quyết định đi Bắc Kinh, tất nhiên như vậy sẽ ở Bắc Kinh gầy dựng sự nghiệp, việc này tất yếu không được giấu cha mẹ. Nghĩ đến Bắc Kinh cậu lại có chút không an lòng, nơi đó tấc đất tấc vàng, cho dù chính mình muốn tìm một mặt tiền nho nhỏ mở cửa hàng, thì trong tay có gần vạn (cha mẹ cho Trần Lâm vạn, cậu gởi ngân hàng được vạn) cũng như lấy trứng chọi với đá
Ba mẹ Trần tất nhiên yên tâm trăm phần trăm về đứa con, cho dù Trần Lâm không nói cho họ lí do từ chức và đến Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, hai người bọn họ cũng không nói gì hay hỏi gì. Chỉ cần con trai muốn làm, bọn họ đều ủng hộ
Minh chứng rõ ràng nhất là khi Trần Lâm nói sẽ đến Bắc Kinh phát triển, cha mẹ Trần bỏ qua biểu tình giật mình, mặt khác còn cho cho Trần Lâm vạn. Bọn họ vốn tưởng con trai sẽ mở cửa hàng ở quê hương, tuyệt nhiên không nghĩ đến nơi con từng học đại học– Bắc Kinh. Phồn hoa đô hội như vậy, đứa con có thích ứng không?
– “Ba, mẹ, tiền này… con không thể nhận, hai người đã cho tiền con rồi, con cầm cũng thực áy náy. Này…. con thực sự không thể nhận”. Câu chữ của Trần Lâm tắc nghẹn cùng hai tay nhún nhường của mẹ Trần ở đằng kia
– “Con trai, con nói ngốc gì đó, chúng ta chỉ có một đứa con, tiền này chúng ta dùng cũng không hết, sớm muộn gì cũng là của con! Bây giờ cho con trước thì có gì không đúng! Con so đo với cha mẹ nhiều vậy làm gì?”. Mẹ Trần trừng mắt liếc con trai một cái, thuận tiện đưa sổ tiết kiệm vạn cho con
– “Nhưng mà, mẹ, tiền này đều để tương lai hai người dưỡng lão, con làm sao có thể dùng…”. Trần Lâm lo lắng muốn trả lại cho mẹ
Mẹ Trần chụp lấy bả vai ba Trần, thở dài, “Ông nhìn xem, đây cũng là con tôi, thế mà nó tính toán tương lai không nuôi dưỡng chúng ta, ra mòi chúng ta chỉ có thể dựa vào số tiền dưỡng lão này~”
– “Mẹ, con không có ý đó…”. Nghe mẹ Trần nửa thật nửa giả, Trần Lâm khổ sở một trận trong lòng. Bởi vì lời nói của mẹ cũng làm cậu nhớ đến chuyện của mình và Tống Đình Phàm
Ba Trần vỗ vỗ tay lão bà luôn hồ nháo của mình, nghiêm túc nhưng không mất đi hòa ái nhìn con, “Con trai, ba hiểu lo lắng của con. Chính là con cũng biết, cho dù con đã lớn thì vẫn là con của chúng ta, dùng tiền của cha mẹ mình cũng không có gì dọa người. Hơn nữa, tương lai con không nuôi chúng ta thì ai nuôi ai! haha”
– “Ba….”
– “Haha, tiền này, cầm đi. Ta và mẹ con không thiếu, mẹ con còn có lương hưu, hơn nữa hiện tại còn lại thêm ở đoàn văn công cũng có. Còn ba con, lớn nhỏ gì cũng là quan chức, tiền lại càng không thiếu”
– “Ba….”. Trần Lâm ê ẩm trong lòng, chính mình vẫn còn làm cho họ lo lắng
– “Được rồi, được rồi, sao chỉ gọi một tiếng ‘ba’ suốt, con cũng không phải mới tập nói!”. Bầu không khí ấm áp tình cảm bị một câu vui đùa của mẹ Trần làm loãng ra
Một nhà ba người, cuối cùng lại tươi cười rạng rỡ
Trần Lâm ở nhà ngây người ba ngày liền đã bị mẹ Trần thúc giục đứa con mau đi mau đi a, nhanh đi lo chuyện của mình rồi về nuôi bọn họ sớm một chút! Tuy mẹ Trần luôn vui đùa, nhưng Trần Lâm cũng biết đây là cách săn sóc và quan ái khác của mẹ. Nàng, rõ ràng biết đứa con lần này về để tạm biệt
Ba mẹ Trần đưa con trai ra ga, nhìn bóng dáng con trai rời đi, mắt mẹ Trần mới có chút ướt át. Cho dù nàng và ba Trần có tin tưởng đứa con như thế nào, chính là trong lòng sao có thể không lo lắng? Con mình mình không hiểu sao?
Tính cách vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, thái độ làm người luôn hòa nhã, cho dù kết giao với người khác cũng không thâm giao, lần này chính mình độc lập mở của hàng, con có thể ứng phó tốt sao? Kì thật ba mẹ Trần cũng không phải quá lo lắng, bọn họ thủy chung tin tưởng, nếu con trai quyết tâm làm, như vậy tất nhiên sẽ làm rất tốt, kiên trì đến cùng, mặc dù không dám nói sẽ có thành tựu gì nhưng chắc chắn không bao giờ thất bại
Mà làm bọn họ lo lắng nhất chính là những thay đổi của con khi về nhà lần này. Làm cha mẹ vẫn hiểu con mình nhất– thông qua một chi tiết. Mẹ Trần nhiều lần thúc giục con rời nhà, chính là mỗi lần nói thế, con trai lại hiện lên vẻ lo lắng bất an rõ ràng. Mẹ Trần tin tưởng, quyết định của con không chỉ vì kế hoạch gầy dựng sự nghiệp đã đặt sẵn. Vậy thì vì sao? Vì tình cảm sao? Con trai vì sao lại chọn Bắc Kinh? Bởi vì đó là nơi con học đại học sao? Hay là… có người nào đang ở đó?
Mẹ Trần có nghi vấn, cũng trao đổi một chút với ba Trần, hai người nhất trí quyết định vẫn im lặng! Làm hậu phương vững vàng kiên cường cho con. Chắc chắn năm sau, mẹ Trần sẽ nghĩ lại, năm đó mình làm vậy có sai lầm không? Nếu không thì phải tin tưởng tin tưởng con như vậy
Mẹ Trần cảm giác không sai, mẹ có thể nào lại nhìn lầm con của mình?
Trần Lâm quả thật bất an, quả thật lo lắng. Cậu đáp ứng Tống Đình Phàm quay về Bắc Kinh, cậu cũng muốn quay về Bắc Kinh mở cửa hiệu. Không nói xa xôi, nhưng gần nhất, chính mình đến Bắc Kinh đầu tiên sẽ gặp trở ngại về nơi ở và công tác. Điều này… Trần Lâm không phải không tự tin mình làm tốt, mà sự tự tin của cậu khi đối mặt với Tống Đình Phàm lại giảm đi rất nhiều