Trần Lâm đến Bắc Kinh tất nhiên Tống Đình Phàm sẽ đi đón, hai người hàn huyên vài câu, Tống Đình Phàm mang cậu đi ăn cơm trưa trước
Trần Lâm không thể không thừa nhận, Tống Đình Phàm rất sành ăn. Trước kia cậu đơn thuần nghĩ Lưu Dụ tìm địa điểm ăn, chính là sau khi tiếp xúc mới biết đều là Tống Đình Phàm chọn. Việc ăn uống Tống Đình Phàm rất kĩ tính, nếu tiến vào khách sạn sang trọng, hắn không hỏi phục vụ đến á khẩu không trả lời được thì không bỏ qua. Nhớ rõ lần đầu tiên một mình đi ăn cùng Tống Đình Phàm, Trần Lâm cũng lần đầu tiên thấy hắn như vậy, giật mình đến suốt buổi ăn không tiêu
Cho nên bữa cơm trưa nay, không thấy Tống Đình Phàm hỏi gì, Trần Lâm nghi hoặc khó hiểu nhìn Tống Đình Phàm.
– “Nhà ăn này anh thường đến, Lưu Dụ Mục Kiệt cũng vậy”. Tống Đình Phàm giải thích
Trần Lâm cười cười. Đúng vậy, nếu bọn Lưu Dụ có ở đây, đều là Lưu Dụ sẽ mật thám, căn bản không cần Tống Đình Phàm hỏi ra. Người này, có thể không nói chuyện tuyệt đối sẽ không nói
– “Ăn cơm xong, chúng ta đến một nơi”. Tống Đình Phàm không ngẩng đầu nói
– “Ân”
– “Đây là ý tứ gì?”. Trần Lâm giật mình kinh ngạc nhìn mặt tiền cửa hàng rộng lớn! Không nói đến vị trí thì mặt bằng cũng rất lớn. Ở nơi tấc đất tấc vàng này, hơn nữa cửa hàng lại ngay khu phố buôn bán sầm uất, mặt tiền cửa hàng này tuyệt đối không thể tính ra tiền!
– “Của em”. Đáp án ngắn gọn mơ hồ nhưng đủ để người ta có thể hiểu được
– “Em? Của em?” Trần Lâm gian nan hộc ra hai chữ này
Đương nhiên của em, Tống Đình Phàm tuyệt đối cố ý chỉ nói hai chữ, mục đích là cho Trần Lâm một bất ngờ!
– “Tống Đình Phàm! Anh!”. Trần Lâm phẫn nộ nhìn Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm lạnh mắt nhìn Trần Lâm, “Đừng để anh nghe cách nói như lần trước!”. Cường thế, lãnh ngạnh. Một câu đã phong kín những gì Trần Lâm có thể nói, chính là cách nói ‘nữ nhân’ của lần trước
Hai người giằng co một hồi lâu, Tống Đình Phàm mở miệng, “Lên xe, về nhà”
Sau khi Trần Lâm lên xe mới có phản ứng, Tống Đình Phàm nói hai chữ “Về nhà”. Trong lòng kinh ngạc không thôi, nghi vấn không thôi. Về nhà? Về nhà nào? Về nhà ai? Chẳng lẽ là về nhà…. Tống Đình Phàm?
Trần Lâm giật mình vội giữ lấy cánh tay Tống Đình Phàm đang lái xe, hơn nữa lại giữ rất chặt. Tống Đình Phàm liếc nhìn cậu, trong lòng có thể đoán ra ít nhiều nhưng vẫn thủy chung không mở miệng, để cậu tùy ý lái. Vẫn ‘tôi lái xe ngày xưa’ như cũ
Trần Lâm nhìn hướng xe đi, càng ngày càng gần khu dân cư, trong lòng lại khẩn trương thêm một chút, ánh mắt nhìn Tống Đình Phàm cơ hồ có thể dùng hai chữ thỉnh cầu. Không thể trách Tống Đình Phàm có ý xấu, hắn muốn nhìn thấy kết quả này!
Lái xe đến một khu tiểu cư, dừng lại ở một nơi toàn biệt thự. Tống Đình Phàm không xuống xe mà chỉ tắt máy, quay đầu nhìn Trần Lâm. Trong ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, Trần Lâm nhìn thấy lại nhảy dựng trong lòng
– “Nơi vừa rồi là nơi em mở cửa tiệm”. Miệng lải nhải trước một dãy nhà. “Sau này chúng ta ở đây”
Trần Lâm trong đầu như có vết nứt, còn không nghe nửa câu đầu, chỉ nghe được nửa câu sau. Có ý tứ gì? Tống Đình Phàm có ý tứ gì? Chúng ta… ở nơi này?
– “Anh… Anh không phải là muốn dẫn em đi gặp… người nhà đó chứ?”. Trần Lâm ngây ngốc hỏi
Tống Đình Phàm cười tâm lí, trên mặt vẫn không biểu hiện gì
– “Em muốn gặp bọn họ?”
– “Ách”. Trần Lâm rõ ràng rất khó xử
– “Không cần, cái kia không tất yếu, chuyện của anh không cần ông ấy quyết định”. Lại một lần Tống Đình Phàm biểu đạt tính kiên định và tự tin với Trần Lâm
– “Vậy…. nơi này”
– “Phải… là nơi ở của chính chúng ta! Lão nhân kia có chỗ của mình rồi”
Trần Lâm chằm chằm nhìn Tống Đình Phàm thật lâu, trong mắt không chút sợ hãi, nhưng kinh ngạc, khẩn trương, lo lắng ban đầu hết thảy đều bị một mạt bình tĩnh cuốn đi
– “Anh không phải…. giải thích cho em?”. Trần Lâm lẳng lặng hỏi
Tống Đình Phàm chớp mắt, “Chính là như em đã biết. Trước khi em đến Bắc Kinh, chuyện này anh đã tự quyết định”
– “Đây là cách anh giải thích?”
Tống Đình Phàm trầm mặc
– “Em biết thực lực kinh tế của mình quả thật kém xa anh, nhưng là, em hi vọng chuyện chúng ta không dính dáng đến tiền bạc. Anh biết không? Lần trước em… nhất thời xúc động nói những lời linh tinh…. ách, làm cho em rõ ràng ý thức được khoảng cách của hai người trong lúc đó. Nhưng vấn đề kinh tế… cùng nhà ở hiện tại. Trần Lâm em không phải là người tự ti, chính là, em không muốn vẫn đứng ở vị trí cần anh bảo hộ hay chiếu cố, em hi vọng chúng ta sẽ… bình đẳng!”. Câu cuối cùng của Trần Lâm kiên định hữu lực!
Tống Đình Phàm từ chối cho ý kiến, Trần Lâm tiếp tục nói
– “Đương nhiên, có lẽ anh cho rằng em nói như thế thật buồn cười, nhưng em quả thật nghĩ như vậy. Đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất của em…. trong khoảng thời gian qua, kì thật, em vẫn rất bất an, hoặc là nói sầu lo rất nhiều….”
Tống Đình Phàm nghĩ, đương nhiên anh biết em bất an, anh cũng như vậy! Tống Đình Phàm không phủ nhận hắn cố ý làm vậy, giống như những việc này trước khi Trần Lâm đến Bắc Kinh hắn có thể thương lượng xác định trước với cậu. Tuy rằng đã sớm an bài Lưu Dụ về Bắc Kinh xem kĩ địa điểm, chính là Tống Đình Phàm vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Trần Lâm— cậu ấy có thể nhận hoặc không nhận sự giúp đỡ của mình
Hơn nữa, Tống Đình Phàm vốn định sau khi Trần Lâm từ chức sẽ để cậu nghỉ ngơi rồi mới lo đến chuyện chuyển về Bắc Kinh. Nhưng tất cả những lo lắng trước kia trong tối nọ nghe Trần Lâm xúc động nói đến hai chữ ‘nữ nhân’ đều giống như bị giết chết! Tống Đình Phàm cho rằng Trần Lâm nên bị giáo huấn, hơn nữa là giáo huấn chung thân để cậu nhớ lâu! Bằng không sau này không biết khi nào cậu lại xúc động mà nói thế nữa
Hắn cố ý không quan tâm việc Trần Lâm bắt đầu cẩn thận giữ khoảng cách với hắn; hắn cố ý như không nhìn thấy những bất an của Trần Lâm- đến từ chính mình, từ chính cậu ấy, đối với việc đi Bắc Kinh; hắn cố ý để Trần Lâm một mình đi Bắc Kinh, cố ý không giải thích mà mang Trần Lâm đến mặt tiền cửa hàng kia, trực tiếp mang Trần Lâm đến nơi hai người sắp ở lại lâu dài, mà những việc này, hết thảy hắn đều tính toán cho Trần Lâm thừa nhận vô điều kiện, tuyệt không cho cậu…. có cơ hội chọn lựa nữa! Không nên trách Tống Đình Phàm làm sao biết chắc đây là nơi hai người sẽ sống lâu dài, vì hắn tuyệt đối có khả năng làm vậy!
Tống Đình Phàm sở dĩ có thể khẳng định lần này là giáo huấn chung thân cho Trần Lâm, nguyên nhân ở chính tính cách cậu. Hắn rất hiểu, Trần Lâm có tính cách như vậy, tuyệt đối cậu chưa cảm nhận bất an bao giờ, mà bất an lại đến từ một hình ảnh mơ hồ mình không thể chạm vào
Muốn hỏi hình ảnh kia là gì? Xét đến cùng, gây cho Trần Lâm một hình ảnh như vậy, đều do Tống Đình Phàm làm!
Theo một khía cạnh nào đó, hắn và Trần Lâm là một loại người, làm việc gì cũng phải có mục tiêu minh xác, cho dù khó khăn cũng muốn minh xác khó khăn này có bao nhiêu trở ngại, mà lần này, Trần Lâm hiển nhiên không biết mục tiêu là gì, khó khăn là gì, chỉ biết mình bất an mơ hồ. Không thể không nói, đôi khi gặp phải tình huống này, ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi và bất lực trong lòng. Trần Lâm chịu dày vò trong khoảng thời gian này, Tống Đình Phàm tất nhiên đều đặt vào mắt
Kì thật Tống Đình Phàm đã cho Trần Lâm cơ hội được chọn lựa, nếu Trần Lâm nguyện ý nói những bất an cùng lo lắng cho Tống Đình Phàm nghe, có lẽ hắn sẽ mềm lòng, sẽ không làm như vậy. Chính là, Trần Lâm, không nói
– “Em nghĩ như vậy anh cũng không có gì để phản biện, vì những gì em nói cũng là thường tình, thường tình đến không thể thường tình hơn”
Trần Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Đình Phàm, trong lòng thực sự bất đắc dĩ, người này vì sao luôn có kĩ năng nói chuyện như vậy? Không nói rõ lập trường kiên trì của mình, nhưng cũng không phủ nhận kiên trì của mình. Vậy chính mình, phải nên làm gì?
– “Cho em…. thêm ít thời gian nữa đi”. Trần Lâm vô lực nhẹ giọng, câu nói này làm như mang ý thoái nhượng. Ngữ khí hoàn toàn bất đồng như khi kích động trước mặt tiền cửa hàng
Tống Đình Phàm gật đầu đáp ứng, bởi vì thứ Trần Lâm cần là thời gian, sớm muộn gì hắn cũng làm cho cậu phải nhận!
Trần Lâm mở cửa xe đi ra ngoài khu nhà. Tống Đình Phàm lạnh mắt nhìn: này là ý gì?
Trần Lâm mới đi vài bước, chợt nhớ ra, chạy nhanh về cửa kính nơi ghế Tống Đình Phàm ngồi, “Em về thăm trường học cũ. Anh… không cần lo lắng cho em”
Tống Đình Phàm nhìn bóng Trần Lâm nhỏ dần trong kính chiếu hậu, thật không biết mình nên khóc hay nên cười. Người này cự lạ mình mà còn sợ mình lo lắng nên mới quay về nói không cần lo cho cậu ấy, tính cách này…. cũng không phải đáng yêu bình thường nha~! Haha, cứ như vậy, chính mình còn không giữ cậu ấy được sao?!
Tống Đình Phàm biết Trần Lâm đi đâu nên cũng không lo lắng nhiều. Dù sao cậu cũng từng học đại học năm ở Bắc Kinh. Bất quá, hắn phải chấm dứt nhanh chuyện này. Chuyện tình đã có chút khúc mắc mình giải quyết không thông, vậy thì đổi người đi. Tống Đình Phàm cầm di động gọi cho Mục Kiệt nói nơi Trần Lâm đi, cũng đơn giản nói tâm trạng hiện tại của Trần Lâm, liền giao việc cho Mục Kiệt làm
Mục Kiệt gặp Trần Lâm khi đang ở hành lang trường học cũ. Mục Kiệt ngồi trong xe buồn cười không ngừng, Trần Lâm này, nói về trường là về trường, thật là nói sao làm vậy!
Mục Kiệt biết trong thời gian này chuyện hai người có chút chuyển biến, hiện tại chuyện gì, cuối cùng cũng đến phiên bọn họ lên sân khấu, haha
– “Trần Lâm!”. Mục Kiệt gọi to, nhưng không tổn hao gì đến vẻ nhã nhặn xinh đẹp bên ngoài, làm nhóm sinh viên đi qua liên tiếp ngoái đầu nhìn. Thử nghĩ một chiếc xe cao cấp có rèm che đậu ở vườn trường, lát sau lại có người trong xe gọi to, có thể không làm người khác chú ý sao?
Trần Lâm vốn đang ngồi trên lan can, nghe tiếng gào to liền quay mạnh đầu, Mục Kiệt đang nhìn cậu cười tao nhã
Nhìn người trước mắt ba bước thành hai bước chạy đến chỗ mình, Trần Lâm giật mình nói, “Anh làm sao cũng ở trong này?”
Mục Kiệt mỉm cười, “Cậu nói xem”
Trần Lâm trong lòng hiểu rõ, quay đầu lại, im lặng ngồi xuống, Mục Kiệt thở dài trong lòng, cũng ngồi xuống