Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

chương 231: hồi hai mươi hai (13)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại nói chuyện của Hổ Vương…

Nguyễn Trãi lúc này khổ chống ma âm, đã sắp không còn phân biệt rõ ràng được phải trái trắng đen ra sao nữa. Lúc này linh cơ khẽ động, biết nếu cả mình cả Thanh Lâu cùng bị điệu mê hồn này khống chế thì thực là hỏng bét, bèn đánh liều một phen. Đúng lúc Bạch Thanh Lâu đang ôm đầu lăn lộn, y bèn rút thanh giáo Mê Linh, đánh vào trong kiệu.

Huyệt đạo của Phượng Hoàng tinh được giải.

Y thị vén cửa kiệu, nhảy ra ngoài, trước là dùng chưởng đao đánh vào ót Bạch Thanh Lâu, khiến y tạm thời ngất đi. Sau là bước nhanh về phía tiểu đình, nơi sáu cao thủ đang vây công Hổ Vương. Hổ Vương Đề Lãm bị song ma quấy nhiễu, tạm thời hành động không được tự nhiên, lại phải chống đỡ cường công của Tứ Đại Minh Vương, quả thực là một trận khổ chiến.

Kì thực, Hổ Vương muốn chọi lại âm công, không hẳn là không có cách. Nhưng nếu làm thì hai người Thanh Lâu, Nguyễn Trãi chưa chắc đã chịu đựng nổi, nên ông vẫn dùng dằng chưa biết có nên dùng hay không.

Thì lúc này Phượng Hoàng tinh của sơn trang Bách Điểu nhảy vào vòng chiến.

Tứ Đại Minh Vương thấy vậy, bèn hô to:

“ Hay lắm! Cô mau đánh mé tả của Đề Lãm! ”

Nói rồi hai Minh Vương nhảy phốc sang một bên, muốn tri viện cho Phụng Hoàng tinh, đề phòng cường công của Hổ Vương đánh gục luôn viện binh của phe mình.

Sáu người đứng trước mặt của một trong bảy tông sư như Hổ Vương, tự nhiên phải tập trung hết tâm lực vào việc triết chiêu phá chiêu, nào dám phân thần? Thành ra những gì Phượng Hoàng tinh nói với Nguyễn Trãi, cả sáu không nghe thấy dù chỉ một chữ…

Phượng Hoàng tinh đảo mắt một cái, đoạn cất tiếng hát…

“ Trèo lên quán dốc, ngồi gốc ôi a cây đa

Rằng tôi lí ôi a cây đa, rằng tôi lới ôi a cây đa

Ai xui ôi a tính tang tình rằng

Cho đôi mình gặp xem hội cái đêm trăng rằm

Rằng tôi lí ôi a cây đa, rằng tôi lới ôi a cây đa

Chẻ tre đan nón, kìa nón ôi tằm ba tằm

Rằng tôi lí ôi tằm ba tằm, rằng tôi lới ôi tằm ba tằm

Ai xui ôi a tính tang tình rằng

Cho cô mình đội xem hội cái đêm trăng rằm

Rằng tôi lí ôi a tháng Giêng, rằng tôi lới ôi a tháng Giêng

Vải nâu may áo, kìa áo ôi a năm tà

Rằng tôi lí ôi viền năm tà, rằng tôi lới ôi viền năm tà

Ai xui ôi a tính tang tình rằng

Cho cô nàng mặc xem hội cái đêm trăng rằm

Rằng tôi lí ôi viền năm tà, rằng tôi lới ôi viền năm tà. ”

Giọng y thị không tính là hay, nhưng hát lên tròn vành rõ chữ, từng câu từng lời đều dạt dào cảm xúc…

Quan trọng nhất là lời ca.

Nếu giai điệu của khúc Tuyệt Ai Tuyệt Ái cố tình nhấn chìm người ta trong bể tình, bể khổ thì bài mà Phượng Hoàng tinh đang hát, từ tiết tấu đến lời ca đều rất bình thường, đơn giản, thậm chí là tầm thường.

Ấy là khúc Lí Cây Đa.

“ Trèo lên quán dốc, ngồi gốc ôi a cây đa

Rằng tôi lí ôi a cây đa, rằng tôi lới ôi a cây đa

Ai xui ôi a tính tang tình rằng

Cho đôi mình gặp xem hội cái đêm trăng rằm

Rằng tôi lí ôi a cây đa, rằng tôi lới ôi a cây đa

Gặp anh em cũng, em cũng ôi a muốn qua

Rằng tôi lí ôi a muốn qua, rằng tôi lới ôi a muốn qua

Đứng bên ôi a tính tang tình rằng

Bên kia hàng rào xem hội cái đêm trăng rằm

Chồng em lí ôi a ngó sang, rằng tôi lới ôi a ngó sang

Chồng em đang đứng, đang đứng ôi a ngó sang

Rằng tôi lí ôi a ngó sang, rằng tôi lới ôi a ngó sang

Em đây ôi à gái ngoan thật thà

Đoan trang mặn mà, xem hội chứ ko la đà

Rằng tôi lí ôi a cây đa, rằng tôi lới ôi a cây đa. ”

Nhưng thắng cũng là ở chỗ ấy…

Lời ca bình phàm thì gần gũi. Giai điệu giản đơn thì dễ thuộc…

Mà phàm là cái gì càng gần gũi, càng dễ thuộc thì càng dễ đi vào lòng người.

Lời ca kể về đêm hội trăng rằm.

Không có bể tình cuồn cuộn, chẳng có khổ hải vô biên…

Chính vì mộc mạc giản đơn, nên mới có thể khơi dậy những tình cảm nhẹ nhàng, trong trẻo nhất trong lòng người. Lặng yên nghe bài lí, nhắm mắt hồi tưởng đến một cái đêm trăng tròn vành vạnh, là như thấy có gió mát đưa hương hoa thổi vào lòng từng cơn từng cơn, ánh trăng mang mùi cỏ dồn vào mũi tầng tầng lớp lớp, tinh khôi như cái ngày đạp thanh cuối tiết xuân… Gái trai nam nữ áo sống thướt tha, đối đáp trao duyên dưới gốc đa, bóng người lồng trong bóng hoa…

Bất giác, đến người cứng rắn như Hổ Vương cũng nhếch mép, cười một nét an tường.

Song ma thì không được an tường đến thế…

Vì bài Lí Cây Đa do Phượng Hoàng tinh cất lên, từ âm ba đến lời hát đều đối đầu với họ.

Khúc phổ của hai người vừa loạn, tức thì ma âm cũng không còn quấy nhiễu được tâm can người khác. Hổ Vương súc thế đã lâu, vừa có thời cơ lập tức bạo phát như núi sập sóng gầm! Toàn thân ông phi thẳng về phía trước, vai đụng trúng hai Minh Vương, húc hai người nọ văng về phía hai Minh Vương còn lại. Tứ Đại Minh Vương không ngờ đến chuyện đột nhiên Phượng Hoàng tinh đổi phe, thành thử không kịp phản ứng. Lúc nhận ra thì đã quá muộn. Khúc phổ Tuyệt Ai, Tuyệt Ái bị quấy nhiễu, đã không còn có thể cầm chân được Hổ Vương nữa. Lúc này Đề Lãm như con mãnh thú xổ lồng đứt xích, Tứ Đại Minh Vương làm sao mà cản được?

Song ma hoảng sợ, vội vàng lấy tiêu, địch thay kiếm, muốn kháng lại. Đáng tiếc Hổ Vương võ công quá cao, hai đấm đánh ra thế như chớp giật, hai người còn chưa kịp phản ứng đã trúng phải một trảo. Tức thì huyệt đạo, kinh lạc bị nội lực của Hổ Vương phong tỏa…

“ Chi Mai, nhà ngươi điên rồi sao? Tại sao lại giúp kẻ địch đánh người mình? ”

“ Phản đồ! Phản đồ! Sơn trang Bách Điểu có kẻ như ngươi, đúng là nuôi ong tay áo! ”

Lúc này Hổ Vương mới kịp nhìn sang Phượng Hoàng tinh một cái.

Quả thực ông không hiểu tại sao người này lại ra tay giúp mình.

Nếu lúc đó y thị gia nhập vòng chiến, e rằng Hổ Vương phải dùng đến tuyệt kỹ để bảo mạng.

Phượng Hoàng tinh lên tiếng:

“ Ơn dưỡng dục của sơn trang, Hoàng Chi Mai kiếp này trả không hết. Nhưng người trong giang hồ chúng ta lấy đạo nghĩa làm đầu! Chi Mai tuy là phận gái, nhưng không phải là dạng ngu trung không phân biệt phải trái đúng sai! Bốn người các ngài có từng nhìn thử trong kiệu là ai chưa? ”

Tứ Đại Minh Vương cùng cau mày, đoạn đồng thanh:

“ Nhìn? Con hổ điên kia sẽ cho bốn người chúng ta nhìn hay sao? ”

Một khắc cuối cùng, Hổ Vương không giấu diếm võ lực nữa, quả thực khiến bốn người kinh hồn táng đảm…

Thế công kia là do con người làm, mà cả bốn tưởng như voi giày trâu húc, thiếu chút thì đi tong mất nửa cái mạng.

Trước ánh mắt của Hoàng Chi Mai, Hổ Vương chỉ nhún vai một cái, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận lời của Tứ Đại Minh Vương.

“ Hổ Vương, Tứ Đại Minh Vương đã thoát lực, trong vài ba ngày không cách nào dụng võ. Không biết có thể để ba người vén tấm liếp kiệu lên xem được không? Tôi xin lấy mạng mình ra đảm bảo người trong kiệu sẽ bình an vô sự. ”

Hổ Vương nhíu mày, đoạn nói:

“ Ban nãy cô ra tay trượng nghĩa, cũng coi như đã giúp ta một lần. Tuy bản vương không cần, nhưng trước giờ Đề Lãm không thích nợ ơn của ai. Được! Nhưng bốn người kia không được lại gần kiệu trong vòng trăm bước. Bản vương sẽ dìu người đó ra gặp. ”

“ Mọi chuyện xin nghe theo sắp xếp của Hổ Vương. ”

Hổ Vương Đề Lãm cau mày nhìn Hoàng Chi Mai thêm một cái, đoạn không nói lời thừa nữa, lẳng lặng đến bên kiệu dìu người bên trong ra.

Thiếu nữ xuất hiện dưới trăng lập tức khiến cả Tứ Đại Minh Vương phải trợn mắt há mồm, không dám tin vào điều mình vừa nhìn thấy!

Vì người Hổ Vương dìu ra chính là Trần Liên Hoa!

Hoàng Chi Mai nói:

“ Đúng là Trần Liên Hoa. Chuyện này tôi có thể đảm bảo. ”

Tứ Đại Minh Vương nghe đến chỗ này, toàn thân sụp hẳn xuống như người không còn xương cốt… Trần Liên Hoa và Hoàng Chi Mai trước giờ là khuê mật, đi lại rất gần. Người ngoài có thể không nhận ra Trần Liên Hoa, nhưng Hoàng Chi Mai chắc chắn không nhìn lầm người. Cũng có nghĩa, cái người sắp trở thành thiếu trang chủ phu nhân, giờ đang làm lễ trên đại điện bên kia cái cầu xích.

Chuyện này có thể xảy ra sao??

Bất giác, bốn người nghĩ đến một môn thần công những tưởng đã thất truyền của Chiêm Thành.

Kim Thiền thần công!

“ Lẽ nào… ”

“ Người trên điện không phải Trần Liên Hoa đâu! Nguy! Trang chủ gặp nạn! Mau lên đó cứu viện! ”

Tứ Đại Minh Vương gượng dậy, nhưng khổ chiến một trận với Hổ Vương khiến cả bốn người thoát lực, tứ chi mềm oặt ra như cọng bún thiu không sao vận sức được.

“ Hổ vương, kẻ giả mạo trưởng môn phái Long Đỗ Trần trưởng môn đang ở trên điện, muốn ám hại trang chủ. Cầu xin Hổ Vương niệm tình năm xưa, lên cứu trang chủ một mạng! ”

“ Vây đánh ta là chủ ý của ả? ”

Hổ Vương cau mày.

Chuyện này có hơi ngoài dự liệu của ông.

“ Không sai! Chính là ả dèm pha ngài cố tình đến phá hoại tiệc cưới hỏi, nên mới phái chúng tôi liên thủ với Thất Tuyệt song ma đối phó ngài. Ôi… chúng ta đúng là già đầu mà dại mà… Sao lại đi tin con ả đó? ”

“ Ả nói gì về ta cơ? ”

Tứ Đại Minh Vương thở vắn than dài, đồng thanh:

“ Ả nói rằng Hổ Vương trước giờ an phận ở rừng rậm phía nam, hiếm khi xuống giang hồ. Lần này xuất đầu lộ diện hẳn muốn phá hoại chuyện thông gia của sơn trang và phái Long Đỗ… Ả nói nếu hai nhà không kết minh, thì ông chen chân vào võ lâm Kinh Bắc mới dễ dàng. Lúc đó chúng ta không hiểu chuyện, lại đi nghi ngờ Hổ Vương, tin lầm ả rồi! ”

Hổ Vương cười gằn:

“ Con chuột nhắt kia ắt sẽ bị bản vương tóm cổ, bốn người cứ an tâm… ”

Nói đoạn, Hổ Vương chế trụ song ma thật cẩn thận, rồi mới vác kiệu hoa lên, phóng mình về phía đại điện.

Hoàng Chi Mai ôm quyền với Tứ Đại Minh Vương coi như tạ tội, rồi cũng dùng khinh công đuổi theo.

Tiểu đình trừ Thất Tuyệt song ma đã bị phong bế kinh lạc, Tứ Đại Minh Vương thoát lực không thể chiến thì chỉ còn lại Nguyễn Trãi và Bạch Thanh Lâu. Sau khi chống đỡ khúc Tuyệt Ai, Tuyệt Ái một thời gian dài, tinh thần khó tránh khỏi uể oải. Nguyễn Trãi bèn tranh thủ ngồi xuống điều tức, thuận tiện theo dõi tình hình Bạch Thanh Lâu.

Phong vân ở tiểu đình tạm thời được dẹp yên…

Lúc này Hoàng Chi Mai đã chạy đến giữa cây cầu xích, bóng lưng Hổ Vương đã ở ngay phía trước, bèn lên tiếng gọi:

“ Chờ tôi với! ”

Hổ Vương đã nghe thấy, nhưng đầu không ngoảnh lại, cước lực càng mạnh thêm ba phần, nháy mắt đã kéo dãn một quãng so với Phượng Hoàng tinh.

Thấy ông không thèm lí đến mình, Hoàng Chi Mai bèn toàn lực thi triển khinh công đuổi theo rất gấp.

Trong bốn tinh người ta vẫn nói khinh công của Quạ tinh là cao nhất, còn Phượng Hoàng tinh vẫn thường bị giang hồ nói là môn gì cũng biết, nhưng không tinh môn nào hết.

Kì thực…

Không phải Hoàng Chi Mai không tinh thông, chẳng qua cô nàng ta giỏi theo kiểu người khác không ngờ tới mà thôi.

Hổ Vương phóng qua cầu, tìm đến một đoạn thềm đá cao ngất, đếm sơ cũng thấy dễ đến hàng trăm bậc, chạy tuốt lên đỉnh cao nhất. Trước thềm là cổng đá đề ba chữ: Khổng Tước điện. Hai bên có hai cây đa to, rễ cây tủa ra ôm lấy hai tảng đá lớn. Đá có khắc hai chữ cổ, trông qua thì như nòng nọc đang bơi, quả thực nhìn không ra chữ Nôm mà cũng chẳng phải chữ Hán.

Đúng lúc này trên nóc kiệu có tiếng nói vọng xuống:

“ Hổ Vương, ngài nói cho tôi biết đi, vì sao Liên Hoa lại hôn mê không tỉnh? ”

Té ra, là Phượng Hoàng tinh Hoàng Chi Mai!

Khinh công của nàng ta không chú trọng vào chữ “ nhanh ”, mà tập trung vào chữ “ nhẹ ”. Người thường giải nghĩa “ khinh công ” là môn công phu khiến cơ thể nhẹ nhàng, di chuyển lanh lẹ hơn. Nhưng Hoàng Chi Mai lại nghĩ, tại sao lại cứ phải hiểu theo nghĩa đó? Chữ “ khinh ” trong “ khinh công ” chẳng lẽ không thể hàm ý “ nhẹ ” trong bước chân hay sao?

Thành ra, khinh công nào vào tay Hoàng Chi Mai cũng chậm đi ba phần, nhưng lúc động thân, dừng chân tuyệt nhiên không phát ra bất cứ một âm thanh nào!

Lúc này Hoàng Chi Mai bị Hổ Vương dùng khinh công bỏ xa, không hiểu sao trong lòng lại hơi giận, tính ganh đua và cao ngạo nổi lên, thành thử mới âm thầm phóng lên nóc kiệu, thu liễm khí tức, ngồi cho Hổ Vương vác tận nơi.

Tất nhiên, bởi vì cô nàng không có ý ám toán, nên Hổ Vương mới không phát giác. Bằng không chỉ cần Hoàng Chi Mai vừa động sát tâm, thì kết quả sẽ như Tứ Đại Minh Vương mới nãy, lập tức sẽ ngọc nát hương bay dưới nắm đấm của Hổ Vương ngay.

“ Dai như đỉa… ”

Hổ Vương đổi kiệu sang bên vai còn lại, càu nhàu.

“ Hổ Vương, ngài vẫn chưa đáp… ”

Hoàng Chi Mai ngồi vắt vẻo trên nóc kiệu, chân đong đưa trong không khí, ra chiều thích thú lắm.

Hổ Vương Đề Lãm có một đôi nắm đấm thiên hạ vô song, vậy mà không trị nổi cô nàng quái chiêu này.

Thấy cô ả đắc chí, Hổ Vương bèn trầm giọng:

“ Cô ả trúng Thất Tuyệt Ma Âm do đích thân Cầm Ma thi triển, bản vương cũng bó tay chịu thua. Giờ biết rồi đấy, có giải được không? ”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio