“ Cầm Ma? Không thể nào… tại sao Trần Liên Hoa lại trúng ma âm của Cầm Ma? ”
Hoàng Chi Mai không khỏi thất kinh.
Trong giới hiệp nữ, Cầm Ma tuyệt đối là một truyền kì ai cũng muốn noi theo. Chẳng những là một trong bảy tông sư, còn là tông sư trẻ nhất, vấn đỉnh thiên hạ khi chỉ mới vừa tuổi cài trâm! Làm được như vậy, thử hỏi trong võ lâm đất Nam được bao nhiêu người?
Cầm Ma, một bước giết mười người…
Đây vốn là một truyền kỳ.
Viết bằng máu!
Nhưng cũng khiến người ta nghĩ đến mà nhiệt huyết sôi trào…
Bản thân Hoàng Chi Mai và Trần Liên Hoa cũng luôn lấy Cầm Ma làm mục tiêu để phấn đấu.
Nay thấy khuê mật thân thiết trúng phải độc thủ của Cầm Ma, Hoàng Chi Mai chỉ thấy chua xót, bao nhiêu ngưỡng mộ năm xưa giờ đấu đá nhau chí chóe với thù hận sâu như biển mới xuất hiện trong lòng, khiến cô nàng hết sức mâu thuẫn.
Câu kế tiếp của Hổ Vương lại chậm rãi cất lên rất không đúng lúc, làm Hoàng Chi Mai thiếu một chút là ngã lăn khỏi nóc kiệu:
“ Theo những gì ta biết, thì Trần Liên Hoa trúng ma âm ngay trên núi Điểm Sơn này! ”
“ Thì ra đấy là lí do ông vác kiệu hoa lên núi. Xem ra bọn ta đều hiểu nhầm… ”
Phượng Hoàng tinh nghĩ lại chuyện bọn họ làm, quả thực thấy áy náy.
Hổ Vương có lòng lên sơn trang lật tẩy mưu gian, thế mà bọn họ lại vây đánh ông hai lần. Thân là tông sư, lòng cao ngạo ắt hẳn là không nhỏ, đằng này bọn họ lại cố tình lên vuốt râu hùm tận hai lần liền. Hoàng Chi Mai thầm nghĩ, nếu ông có động nộ rồi một quyền đánh chết cả lũ, cô nàng cũng thấy chẳng oan ức chút nào. Ấy thế mà Hổ Vương không những không để bụng, hết lần này đến lần khác đều không ra sát chiêu, chỉ chế phục rồi thôi…
Bây giờ nghĩ kỹ, Hoàng Chi Mai còn phát hiện, thực ra Hổ Vương không ra sát chiêu là bởi không muốn trúng chiêu “ mượn đao giết người ” của kẻ sau màn.
Đôi lúc muốn nhìn thấu được ân ân oán oán trên đời, thực ra chỉ cần một chữ “ nhẫn ”.
Cái kiêu ngạo ngông nghênh của Hổ Vương là toát ra từ trong xương tủy, thì cần gì phải hạ nhục kẻ kém hơn mình? Bản lĩnh, phong độ của cường giả đích thực, kì thực chính ở chỗ đó…
“ Đại Lượng ”.
Lòng không rộng rãi, đừng hòng tiến xa, nữa là trở thành bá chủ một phương…
Cũng như lần này lên núi.
Hổ Vương chẳng cần giải thích dài dòng lôi thôi…
Cũng chẳng cần cân nhắc thiệt hơn xem mình sẽ đắc tội với ai.
Làm bao nhiêu chuyện, khuấy một cái đầm đục ngầu không đáy lên thực ra cũng vì một chữ Nghĩa!
Thiết nghĩ cái tài ba của kẻ mạnh thực ra không phải là làm oán hận thêm sâu, lòng vòng không dứt, mà là kết thúc ân oán!
Cái gọi là trái tim cường giả, kì thực cũng không nằm ngoài một chữ “ tha ”!
Có câu “ đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại ”. Nếu đã là kẻ mạnh, thì không sợ. Nếu đã không sợ, sao còn làm cái chuyện đuổi cùng giết tận?
Đồ tông diệt tộc, chẳng qua là một màn kịch.
Thứ đằng sau màn kịch đáng cười ấy, là sự hèn nhát thảm hại của kẻ thủ ác.
Vậy thôi…
Ai dám đến tìm Hổ Vương trả thù??
Hai mươi năm trước, Hổ Vương đánh bại được toàn bộ tinh anh Bách Điểu sơn trang cùng lên. Hai mươi năm sau, ông vẫn làm được, thậm chí làm còn nhẹ nhõm hơn trước!
Hai mươi năm vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu…
Nhưng ông lại bỏ xa đối thủ cũ, thế thì cần chi phải sợ??
Người như vậy, muốn không bội phục cũng khó…
[ Xem chừng chuyện Hổ Vương vô lí, ngang ngược bá đạo, là tin đồn thất thiệt rồi. ]
Ánh mắt Hoàng Chi Mai nhìn Hổ Vương cũng đã khác đi.
Nếu trước đây là nể sợ võ công của ông, thì bây giờ cô nàng nể phục cá tính của ông hơn.
Lại kể chuyện hai người Tạng Cẩu, Phiêu Hương…
Hai đứa nhảy xuống đường cái, đứng chắn trước mặt cái kẻ đang lảo đà lảo đả chống kiếm lê từng bước…
Ánh mắt cá chết của Tửu Thôn ngóc lên…
Miệng hắn toét ra một nụ cười điên dại!
Tửu Thôn chậm rãi thở ra một hơi dài, đoạn từ từ xuống tấn, tay nắm chặt chuôi thanh Trảm Quỷ.
“ Hàaaaaaaaaaaaaaaaa! Ra là các ngươi… ”
Tạng Cẩu nói:
“ Thực là oan gia ngõ hẹp. ”
Hồ Phiêu Hương thì lại chú ý đến nguyên nhân gã này xuất hiện ở Thiếu Lâm tự hơn. Cô nàng có cảm giác, rằng gã này theo dõi nhất cử nhất động của hai người. Chẳng thế mà cả hai đi tới đâu, là lại bắt gặp gã tới đó? Ở Nghi Lâm hắn dùng quả lạ cứu Tạng Cẩu, ở Thái Nguyên giữa quần hùng lại hại hai người suýt một phen… Nếu không phải có Trương Tam Phong chân nhân ra tay tương cứu thì hai người đã hàm oan mà chết không minh bạch!
Bây giờ, hắn lại xuất hiện ở Thiếu Lâm Tung Sơn.
Thực ra mục đích của hắn là gì?
Hồ Phiêu Hương chợt nghĩ đến một khả năng…
Ấy là những gì cô nàng nói cho Tửu Thôn vào cái đêm hắn dùng Huyết Bồ Đào cứu Tạng Cẩu một mạng.
Người đúc ra thanh Lĩnh Nam chính là Dương Không Lộ!
“ Tạng Cẩu! Hắn đến đây vì Niết Bàn kinh! Y muốn cướp phương pháp luyện đồng đen của thánh tổ đấy! ”
Hồ Phiêu Hương lúc này đã thấy hối hận…
Năm xưa trẻ người non dạ, cứ tưởng nói ra sẽ lợi dụng được Tửu Thôn tìm manh mối giúp.
Nào ngờ, gã lại là kẻ có thể chơi kế mưu với Chu Đệ.
Chẳng những không lợi dụng được gã, còn bị gã âm thầm lợi dụng ngược lại. Lần này quả thực là mất cả chì lẫn chài.
Nhưng hồi ấy, Hồ Phiêu Hương vẫn chưa biết hắn còn tai mắt cài cắm ngay trong cung, hơn nữa lại là thân tín của Vĩnh Lạc đế. Bằng chứng là mật hàm gửi đến Nhạn Môn quan vốn là mật chỉ của Chu Đệ, đến trọng thần trong cung cũng không hề hay biết. Ấy vậy mà Tửu Thôn lại nắm như lòng bàn tay, còn bày ra được một màn mượn đao giết người nữa!
Sau buổi tối ở Nghi Lâm, hai người bắt đầu bị võ lâm truy sát, cả ngày bôn ba xuôi ngược vừa chạy vừa trốn… Thành thử, Hồ Phiêu Hương cũng quên khuấy mấy những chuyện nói với Tửu Thôn.
Tạng Cẩu chưa đánh, Tửu Thôn đã đề đao chém trước.
Đao của Tửu Thôn vẫn rất quái dị, nhanh, hiểm, độc, mạnh…
Nhưng Tạng Cẩu bây giờ đã không còn là đứa nhóc phải chạy lui chạy ngược trên điện Thái Hòa hồi nào nữa rồi.
Tạng Cẩu búng mình một cái, nhảy vọt lên hai trượng, tránh được một đao của Tửu Thôn đồng tử. Hai chân vừa rời đất, song thủ của Tạng Cẩu đã vung mạnh, Quỷ Diện Phi Châu bắn liên tiếp về phía Tửu Thôn đồng tử.
Cậu chàng thừa biết, nếu nó không phát chiêu đánh chặn thế công của đối thủ, thì thể nào Tửu Thôn đồng tử cũng bồi thêm mấy chiêu truy kích.
Năm năm qua không ngừng luyện công, giao đấu với người đồng, thành thử nội lực của Tạng Cẩu hiện tại đã đủ mạnh để dùng Quỷ Diện Phi Châu. Biết người đồng khó đối phó, cậu chàng bèn viết một phong thư gửi về phương nam, nhờ bốn người Thiên Tàn Địa Khuyết đem bộ phi châu bằng đồng đen của thầy đến Tung Sơn cho mình.
Lúc này Tạng Cẩu dùng phi châu bằng sắt đang quen tay, đổi bộ của Quận Gió nặng hơn gấp đôi thì chưa thể khống chế tự nhiên được, nên mới nghĩ ra cách trộn một nửa bi sắt với Quỷ Diện Phi Châu để dùng.
Biết đao của Tửu Thôn sắc bén vô cùng, bi sắt bình thường kiểu gì cũng bị hắn chém đứt đôi, Tạng Cẩu mới đổi phi châu bằng đồng đen.
Tửu Thôn thấy phi châu đen thui bắn đến mặt, bèn hoành đao về đỡ. Chỉ thấy kình lực nặng chình chịch dội lên thân đao, khiến y phải lui gấp mấy bước mới hóa giải nổi. Tửu Thôn phát hiện, phi châu của đứa trẻ hắn khinh thường ngày nào bây giờ đã có thể đánh cho hai tay gã tê rần, không khỏi lấy làm khoái trá. Y toác miệng cười khùng khục, đoạn dốc bầu rượu tu một ngụm lớn, phun lên thanh đao!
Tế đao!
Cho đao uống rượu là cách Tửu Thôn đồng tử thừa nhận võ lực của kẻ địch.
Y đã coi Tạng Cẩu là đối thủ xứng tầm, đáng được chết dưới đao của y.
Tạng Cẩu lúc này cũng đã đáp xuống mặt đường…
“ Khoan đã! ”
Tửu Thôn vốn đang súc thế định phát một chiêu Phong Bạo Chi Vũ thì chợt khựng người lại. Đoạn, y nhếch mép cười khẩy, hỏi:
“ Có trăng trối gì muốn nói phỏng? ”
Y phỏng đoán điều Tạng Cẩu sắp nói.
Sẽ là lời quỵ lụy xin tha mạng ư? Không đúng lắm… Tửu Thôn đồng tử biết cậu chàng chẳng phải kẻ tham sống sợ chết. Bảy năm trước, trên điện Thái Hòa, một đứa nhóc nâng đao thề chết cũng phải tiếp được Phong Bạo Chi Vũ của gã…
Đứa nhóc ấy chính là thiếu niên của bảy năm sau.
Y sẽ xin tha ư? Không có khả năng…
Ít nhất là không phải xin cho bản thân mình.
Tửu Thôn nghĩ vậy.
[ Có lẽ là xin tha cho cô nàng bên cạnh. ]
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Có lẽ Tạng Cẩu sẽ rào trước với Tửu Thôn đồng tử, rằng mặc kệ ai thắng ai thua cũng không được làm khó Hồ Phiêu Hương…
Như vậy có lẽ hợp với tính cách của cậu chàng hơn.
Tạng Cẩu lên tiếng…
Quả như Tửu Thôn đồng tử đã nghĩ, cậu chàng đúng là muốn tha mạng cho một người…
Song, lại không phải Hồ Phiêu Hương.
Càng không phải bản thân Tạng Cẩu.
“ Ngươi đã bị trọng thương, có đánh cũng không phải là đối thủ của ta. Tạng Cẩu này không muốn thừa dịp hãm hại kẻ sa cơ thất thế. ”
Tạng Cẩu muốn tha mạng cho Tửu Thôn đồng tử…
Quả thực là chuyện nực cười.
Ít nhất Tửu Thôn đồng tử nghĩ vậy.
Nên hắn liếm thanh đao một cái, nói:
“ Ngươi tưởng ngươi làm vậy, thì thành chính nhân quân tử hay sao? Ta thấy ngươi chỉ là kẻ ngu không biết biến báo mà thôi. ”
“ Cẩu… hắn là loại cặn bã coi mạng người như cỏ rác, cần gì phải quyết chiến công bình với hắn? ”
Hồ Phiêu Hương nghe được ý muốn thả người của cậu chàng, vội lên tiếng khuyên nhủ. Hôm nay Tửu Thôn đồng tử trọng thương, quả thực là cơ hội tốt để trừ đi hắn. Nếu đợi hắn dưỡng thương, thực lực hồi phục, e rằng hai người liên thủ cũng chưa chắc thắng nổi.
Chớ quên y là kẻ đấu ngang tay với Trương Tam Phong.
Tuy chỉ là mấy chiêu ngắn ngủi, rồi hai người cùng lui một bước. Nhưng nhiêu đó đủ chứng minh, Tửu Thôn đồng tử là kẻ cực kì khó đối phó.
Tạng Cẩu lại bình thản lên tiếng:
“ Ngươi nói ta khôn ta vẫn làm như vậy, có chửi ta ngu ta cũng vẫn làm như thế. ”
Tửu Thôn đồng tử chép miệng, cười khẩy:
“ Ngươi không sợ ta động thủ? ”
“ Ngươi có thể ra tay, nhưng thắng mà không vinh, ngươi chịu được không? ”
Tạng Cẩu cười nhạt, đoạn kéo tay áo Hồ Phiêu Hương, nói:
“ Đi thôi. Cứ kệ hắn! ”
Bất giác, Hồ Phiêu Hương cúi thấp đầu, mắt dán chặt vào mũi hài. Không hiểu tại sao, bao nhiêu lo lắng bất an về Tửu Thôn đồng tử đều tiêu biến sau một ánh mắt trấn an.
Tửu Thôn đồng tử nhìn theo bước chân của hai người chậm rãi rời khỏi con đường cô liêu trong ánh trăng bạc, đao trong tay muốn chém lại thôi mấy lần, rốt cuộc cũng thu vào vỏ…
Quả thực…
Tửu Thôn đồng tử hắn làm người không tính là quang minh chính đại.
Càng không thể coi là kẻ thiện lương.
Nhưng có một điều hắn không làm…
Tuyệt đối không bao giờ làm…
Đó là vũ nhục một trận đấu…
Lúc này xuất chiêu, thực là làm trái với đạo của gã, với đao của gã.
Tửu Thôn đồng tử nhặt viên Quỷ Diện Phi Châu đen trũi lên, đoạn vung mạnh tay, quẳng viên phi châu về phía Tạng Cẩu.
Cậu chàng nghe tiếng gió, nhẹ nhàng đưa tay ra sau, chộp gọn viên phi châu.
“ Ngươi nên biết, những kẻ tự cho là chính nhân quân tử trước giờ gặp ta, đều chỉ có con đường chết. ”
“ Cũng đúng. Nếu không phải như thế, kẻ không chuyện ác nào không làm như ngươi đã không đứng được ở đây. ”
“ Tức là ngươi không phải anh hùng? Hay ngươi nghĩ rằng kết quả của mình sẽ khác bọn chúng? ”
Tạng Cẩu nhún vai:
“ Thực ra ta cũng không mặt dày đến độ tự nhận mình là anh hùng. Bốn chữ chính nhân quân tử cũng không dám nhận. Nhưng nếu là “ kẻ có lương tâm ” thì được. Về phần kết cục… mấy năm nay những kẻ ác đồ ngoan tâm lạt thủ chết trong tay ta cũng không ít… ”
Tửu Thôn đồng tử quay đầu, lê bước rời đi, nhưng thanh âm còn vang lên đều đều:
“ Vậy sao? Mấy năm nay chém chết không biết bao nhiêu kẻ lương thiện, ta cảm thấy các ngươi có cùng một nhược điểm là dễ mềm lòng, lại ngu xuẩn cả tin. ”
“ Còn ta thấy đám người xấu các người… cũng có một điểm yếu chung là coi thường người tốt. ”
“ Vậy thì một trận tái chiến là điều tất yếu? ”
“ Không sai! ”
{ Lời tác giả:
Hiện tại tác đang bắt đầu kì học mới, trường thiên thứ hai cũng đang tiến vào những tình tiết cuối cùng, thế nên sắp tới đây việc đăng tải sẽ không được như ý.
Những dấu mốc:
_ Hồi hai mươi hai này được đăng tải vào đúng dịp giỗ đầu của Kim Dung tiên sinh, thần tượng và là người có ảnh hưởng rất lớn đến tác.
_ Hồi này cũng đánh dấu mốc chữ của truyện. Nửa triệu không phải con số ít, nhìn lại thì đã đi qua cả một chặng đường
_ Nói về chặng đường, thì tác đã gắn bó và theo chân Tạng Cẩu được tháng. Đột nhiên phải thay đổi xưng hô với nhân vật từ “ nó ” thành “ cậu chàng ”, phải nói thật là tác cảm thấy đôi chút chưa quen, và nao nao lòng. Chẳng biết từ bao giờ Tạng Cẩu và cuộc hành trình của thằng bé đã trở thành một phần thanh xuân của chính tác giả, và được chứng kiến đứa con tinh thần của bản thân từ một đứa nhóc lớn lên thành thiếu niên… bản thân tác cũng thấy mình trưởng thành thêm.
Trả lời một chút:
_ Tạng Cẩu có lẽ chưa, và sẽ không bao giờ trở thành hình mẫu nhân vật lí tưởng của độc giả hiện tại. Nó / cậu ta sẽ không bao giờ trở thành nhân vật cái gì cũng biết, giết người như ngoé, cả ngày đi “ trang bức ”. Chính những cái điểm yếu, điểm mạnh của thằng nhóc và sự thay đổi, trưởng thành của nó trong suốt tháng / hồi truyện vừa qua khiến cho việc viết lại chuyến đi của thằng bé lên trang giấy trở nên thú vị hơn bao giờ hết đối với bản thân tác giả.
_ Về Trần Ngỗi… bản thân tác nghĩ ông ta là con nhà quý tộc, từ bé được đọc không ít sách sử. Thế nên, việc tự nhiên ông ta nghe lời xiểm nịnh của hai người mà trước đó cũng như sau này chính sử còn chả buồn nhắc đến là Nguyễn Quỹ và Nguyễn Mộng Trang để chém hai trọng thần đưa mình lên ngôi… tác thấy rất vô lí.
Lại nói, hành vi cho Nguyễn Suý đánh thọc sau lưng bắt Trần Ngỗi ở thành Ngự Thiên của Trần Quý Khoáng cũng lại khá khó hiểu khi đặt trong hoàn cảnh Giản Định đang chống quân Minh.
Thành thử mới viết đoạn này như hiện tại, chứ bản thân tác kịch liệt phản đối mưu đồ lật sử của bè lũ phản động.
Tái bút: Trường thiên thứ hai có lẽ sẽ đi đến hồi kết vào cuối năm nay – đầu năm sau, và truyện Thuận Thiên Kiếm – Rồng Không Đuôi cũng sẽ chính thức đi được nửa chặng đường của nó. Trường thiên thứ ba và bốn sẽ là nửa sau của truyện, nói về khởi nghĩa Lam Sơn
Tạm kết