Ôn Hành không hiểu tại sao Trầm Du Nhất lại khóc.
Thật ra lần trước hắn cũng vẫn chưa hiểu vì sao Trầm Du Nhất lại khóc, vậy mà cậu đã lại khóc nữa rồi.
Chỉ là hắn không muốn khiến cậu phải khóc.
Lúc Trầm Du Nhất khóc, cổ họng Ôn Hành sẽ giống như bị mắc cái gì đó, rất đau. Tay chân cũng luống cuống, mất hết bình tĩnh.
May mà lần này nước mắt của Trầm Du Nhất chỉ rơi vài giọt, thoáng cái đã bình tĩnh lại.
Hắn vừa tính hỏi Trầm Du Nhất một câu này, rằng nếu như hắn đã đeo đồng hồ điện thoại lên rồi, liệu có thể quay lại yêu hắn như trước được không. Nhưng lời chưa kịp nói ra, Trầm Du Nhất giọng nghẹn ngào đã lên tiếng, “Anh không muốn đeo cái đó đâu.”
Ôn Hành vẫn còn đang nghĩ vẩn vơ đến chuyện lúc đưa Trầm Du Nhất về nhà thì sẽ ân ái ở chỗ nào, nghe thấy thế liền nhíu mày.
“Gì cơ?”
“Không hợp với anh.” Trầm Du Nhất đặt cốc thạch hoa quả xuống. Giọng cậu vẫn còn hơi nghèn nghẹn, nhưng lòng đã vững vàng rồi, “Em không nên nói linh tinh để anh hiểu lầm mới phải. tệ đó để em chuyển lại trả cho anh, anh không cần phải đeo nữa.”
Ôn Hành chợt cảm thấy giận lắm. Hắn căn bản không hiểu vì sao Trầm Du Nhất lại nói như thế. Đồng hồ điện thoại hắn cũng đã đeo rồi, lẽ nào Trầm Du Nhất vẫn cứ khăng khăng mãi chuyện hợp hay không hợp đó à?
Ôn Hành không muốn cãi nhau với Trầm Du Nhất ở công ty của cậu, kìm cơn giận lại, bảo với cậu rằng bản thân không cảm thấy việc đeo đồng hồ này và mặc âu phục có gì không ổn. Nếu Trầm Du Nhất muốn, hắn sẽ đeo, nếu không, hắn đeo cái gì cũng được.
Cuối cùng Trầm Du Nhất cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là cảm xúc xa lạ mà Ôn Hành chưa từng thấy.
“Vấn đề không phải ở đó.” Trầm Du Nhất xác định rằng Ôn Hành nghe không hề hiểu những gì cậu nói lúc nghĩa trang. Cảm giác mệt mỏi ập tới tựa như một cơn sóng, nhưng lại sinh ra dũng khí mà cậu hiếm khi có được. “Anh từng gọi điện thoại để hỏi em rốt cuộc thế nào không thích hợp.”
Ôn Hành cau mày nhìn Trầm Du Nhất.
“Ý của câu đó thật ra là, chúng ta chia tay đi.”
Cuối cùng Trầm Du Nhất cũng nói ra câu mà mình luyện tập bấy lâu, trái tim đau thắt.
“Em không muốn bắt anh phải đeo đồng hồ điện thoại gì đó, cũng không cần anh làm gì cả.” Trầm Du Nhất nói, “Không xứng đôi là vì anh căn bản không quan tâm em nghĩ gì, còn em lại quá quan tâm chuyện anh nghĩ gì. Mặc dù chuyện của chúng ta bắt đầu như trò đùa vậy, những vẫn là —— “
Ôn Hành không muốn nghe nữa, vì vậy hắn trầm giọng gọi một câu: Trầm Du Nhất.
Nếu là trước đây, mỗi khi hắn gọi như thế, Trầm Du Nhất sẽ trở nên rất ngoan, sẽ làm những chuyện khiến hắn hài lòng. Nhưng lần này, cậu nhìn hắn, đôi mắt tròn mở thật to, nhưng không cho Ôn Hành có được điều hắn muốn.
“Em tổn th… ghét nhất là khi anh gọi em như thế.”
Trầm Du Nhất vốn là muốn nói rằng bản thân thấy “tổn thương nhất”, nhưng lại cảm thấy nói như thế thì mềm yếu quá, vậy nên đổi thành “ghét”. Dù thật ra cậu cũng không ghét, chỉ là cảm thấy đau lòng thôi.
“Cứ như vậy đi, được không? Ôn Hành?” Trầm Du Nhất chỉ ăn mấy miếng thạch hoa quả, bởi vì đói nên dạ dày bắt đầu âm ỉ đau. Cậu chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc chuyện này cùng Ôn Hành. “Chúng ta chia tay đi. Đồ đạc gì đó ở chỗ anh em không cần nữa, anh cho người đem vứt hết đi cũng được. Không cần liên lạc với em nữa.”
Ôn Hành nhìn cậu thật lâu. Trầm Du Nhất chẳng đợi hắn đáp lại, cũng chẳng muốn đợi thêm nữa, bèn đứng lên, tính rời đi.
Ôn Hành chợt cười lạnh một tiếng.
Trầm Du Nhất nghe thấy giọng Ôn Hành vang lên từ phía sau mình, bình thản và lạnh lẽo hệt như trong trí nhớ của cậu. “Đồng hồ giá tệ, chuyển lại cho anh qua Wechat.”
Trầm Du Nhất rút điện thoại ra, lập tức chuyển lại cho hắn đúng tệ.
“Rồi đó, anh nhận đi.” Trầm Du Nhất nói, “Chúc anh sau này mọi sự thuận lợi. Tạm biệt.”
Ôn Hành không hề nhận.
Hắn nhìn Trầm Du Nhất rời khỏi phòng ăn, tới khi chuông báo hết giờ nghỉ vang lên thì đứng dậy rời đi.
Sự tức giận và bất lực như một ngọn lửa, chớp mắt đã đốt cháy rụi lồng ngực hắn, chỉ còn lại tro tàn và một đống đổ nát. Hắn không kìm được tức giận, lại vừa đau đớn đến không thiết sống nữa. Nhưng dù thế, Ôn Hành vẫn không hiểu vì sao Trầm Du Nhất lại muốn rời xa mình. Rõ ràng đã vừa khóc vừa nói với hắn “Em thật sự rất thích anh”, vậy mà chớp mắt lại chẳng còn nữa.
Hắn đi về chỗ đỗ xe, dùng sức giật chiếc đồng hồ kì cục trên cổ tay rồi làm động tác giơ cao tay như ném mạnh đồ xuống đất.
Nhưng chẳng có gì rơi xuống cả. Ngồi vào xe rồi, hắn mới thảy nó ở ghế bên cạnh ghế lái. Chiếc đồng hồ bị ném bay đi, nảy trên đệm ghế bật vào cửa xe một cái rồi lại rơi xuống.
Một động tác ấy như rút sạch toàn bộ sức lực trong hắn. Ôn Hành ngồi im như tượng, lồng ngực phồng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn uể oải nhặt lại chiếc đồng hồ nhỏ, bỏ vào hòm đựng đồ trong xe.
Ba tuần sau
“Anh!” Ôn Tiêu Tiêu đẩy vai Ôn Hành lần thứ ba. “Mẹ hỏi anh trả lời đi kìa!”
Ôn Hành cau mày.
“Chuyện gì?”
“Mẹ hỏi anh có muốn đi cùng mẹ tới tiệc nhà họ Phạm không.” Ôn Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn bà Ôn, “Mẹ, xem anh ấy kìa— “
“Sao cứ ngơ ngẩn vậy con?” Bà nhướn mày nhìn về phía hắn, “Xảy ra chuyện gì à?”
“… Không có gì.” Ôn Hành cầm điện thoại lên, “Con về trước, cuối tuần sẽ tới đón mẹ.”
“Anh!” Ôn Tiêu Tiêu đuổi theo, mở cửa ghế phụ lái nhảy tót lên trước khi anh trai kịp lên xe. “Tiện đường đưa em qua chỗ Kiều Mạch đi.”
Ôn Hành không lên tiếng, im lặng ngồi vào ghế lái.
Tiếng động cơ vang lên.
Sau khi lái ra khỏi cổng chính nhà họ Ôn, Ôn Tiêu Tiêu mới lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi xách, mở ra nhìn một cái rồi đóng lại.
“Anh thật sự không cần nữa à?” Ôn Tiêu Tiêu hỏi. “Như nào, có chuyện gì à?”
Ôn Hành không đáp, đột nhiên đánh xe vào bên đường, đạp phanh gấp.
“Anh làm gì thế?” Ôn Tiêu Tiêu bị phanh xe làm cho dúi đầu về phía trước rồi lại bị đai an toàn kéo giật lại phía sau. Cô nhìn quanh lấy lại bình tĩnh rồi lại nhìn Ôn Hành, “Anh hai, sao thế? Sao lại dừng xe…”
“Không phải là anh không cần.” Ôn Hành một tay cầm vô lăng, một tay buông bên người. Hắn ngả đầu về phía sau, nhắm nghiền mắt. “Em ấy không cần nữa.”
Ôn Tiêu Tiêu sững người.
“Anh…” Hồi lâu sau, cô mới rón rén nắm tay Ôn Hành, “Rốt cục là thế nào?”
Ôn Hành im lặng nhớ lại cảnh tượng khi đó, Trầm Du Nhất rơi vài giọt nước mắt, sau đó thì không còn cần gì nữa.
“Anh không biết.” Cuối cùng Ôn Hành nói, hắn bối rối mờ mịt, giọng nói cũng không kìm được sự run rẩy. Ôn Tiêu Tiêu nghe mà không nhịn được siết chặt tay hắn.
“Em ấy bảo rằng anh và em ấy không tương xứng, giống như âu phục và đồng hồ điện thoại của học sinh tiểu học vậy. Anh đã đeo lên cho em ấy xem rồi, em ấy cũng vẫn không cần. Em ấy bảo anh không để ý tới suy nghĩ của em ấy, còn em ấy lại quá để ý tới anh.”
Ôn Tiêu Tiêu không đành lòng gọi hắn, “Anh hai…”
“Nhưng em ấy nào có để ý tới anh đâu.” Ôn Hành nhìn Ôn Tiêu Tiêu, nghiến răng, cô thậm chí thấy cả gân xanh nổi trên cổ hắn. Nhưng vẻ mặt hắn lại lạc lối tột độ, thật sự đúng là hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Tiêu Tiêu không kìm được một giọt nước mắt rơi xuống, rơi thêm mấy giọt nước mắt mới kịp thời phản ứng lại, luống cuống giơ tay gạt đi, không cẩn thận đụng phải chốt mở hòm đựng đồ.
Một chiếc đồng hồ điện thoại nhỏ nhỏ hai màu xanh đen rơi ra ngoài, rẻ mạt và trống rỗng vô hồn.
Nó và Trầm Du Nhất chẳng có điểm nào giống nhau cả. Trái lại lúc này nó trông còn giống Ôn Hành hơn, bị Trầm Du Nhất vứt bỏ, đến cả pin còn không có.
“Nếu như em ấy thực sự để ý anh nghĩ gì, sao có thể chia tay với anh chứ?”
Lúc Ôn Tiêu Tiêu nhặt đồng hồ lên bỏ lại vào hòm đựng đồ, nghe thấy hắn nói như vậy.