Sau một hồi im lặng, Ôn Tiêu Tiêu do dự hỏi, sao Du Nhất lại bảo anh không để ý tới suy nghĩ của cậu ấy?
Dường như Ôn Hành đã bình tâm lại, cảm xúc đều đã bị hắn xử lý dọn dẹp sạch sẽ. Gương mặt hắn vô cảm, nhấn chân ga.
“Anh không biết nữa.” Hắn vừa đáp vừa đánh vô lăng rẽ phải, “Nhưng dù sao cũng không quan trọng.”
Nghe thấy thế, Ôn Tiêu Tiêu liếc nhìn hắn một cái.
Hắn bảo là không quan trọng thì không quan trọng đi vậy.
Qua hồi lâu, xe đã chạy êm ru, đột nhiên Ôn Hành lại nói một câu không đầu không cuối. Câu nói lạ lùng giống như lời giải thích, chẳng biết là muốn thuyết phục Ôn Tiêu Tiêu hay đang thuyết phục chính mình nữa. Hoặc cũng có thể là người khác, Ôn Tiêu Tiêu cũng chịu không đoán được.
Ôn Hành nói, “Không phải là không quan tâm.”
Ôn Tiêu Tiêu đến một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, Kiều Mạch đang chờ cô ở đó.
Ôn Hành dừng xe lại để Ôn Tiêu Tiêu xuống xe.
Cô xách túi đeo lên, lúc định mở cửa ra lại lướt mắt nhìn qua hòm đựng đồ đã được đóng chặt, nhớ tới chiếc đồng hồ thiếu nhi trong đó, đáng thương hệt như Ôn Hành vậy.
“Anh muốn lên cùng em không?” Ôn Tiêu Tiêu do dự một hồi mới hỏi hắn, “Xem những người yêu nhau bình thường ở bên nhau thế nào.”
Ôn Hành không cảm thấy mình cần quan sát em gái mình yêu đương tình tứ với cô gái khác theo kiểu “những người bình thường”, cũng không cảm thấy bản thân và Trầm Du Nhất có gì không bình thường.
Nhưng mấy chuyện này cũng có nghĩa lý gì đâu. Quan trọng hơn cả là chuyện của hắn và Trầm Du Nhất đã kết thúc rồi, không thể thay đổi được.
“Hai đứa sẽ làm, tình à?” Ôn Hành mặt không đổi sắc hỏi.
“…Anh ở đó thì sẽ không làm.”
Ôn Tiêu Tiêu thấy hơi bị xúc phạm. Nhưng đây cũng chính là điều cô vẫn luôn suy nghĩ. Ôn Hành luôn nói ra những lời không quá thích hợp với những người thân thiết với hắn, có lẽ Trầm Du Nhất còn phải nghe nhiều hơn.
Trong túi cô vẫn còn chiếc nhẫn cầu hôn của Ôn Hành, cô vẫn còn hy vọng nó sẽ được dùng đến.
“Vậy thì,” Giọng Ôn Hành hết sức miễn cưỡng, “Được.”
Ôn Tiêu Tiêu đảo trắng mắt.
Kiều Mạch đã báo trước với lễ tân giao thẻ phòng cho Ôn Tiêu Tiêu, nên khi cô tới, chỉ cần xuất trình chứng minh nhân dân là lấy được rất dễ dàng.
Vào thang máy, cô gọi Ôn Hành vào theo.
“Anh phải nhớ kỹ từng chi tiết đó.”
Tình cảm của Ôn Tiêu Tiêu và Kiều Mạch mấy năm qua vẫn luôn rất nồng nhiệt, cho nên cô khá tự đắc với kĩ năng yêu đương của mình. Với lại cơ hội được làm thầy của Ôn Hành không phải lúc nào cũng có, vì thế nên cô gánh vác vai trò này với thái độ hết sức chuyên nghiệp.
“Bắt đầu từ lúc mở cửa phòng ra, gặp nhau thế nào.”
Ôn Hành im lặng. Thang máy lên tới tầng , chuông kêu ‘Ding’ một tiếng, Ôn Tiêu Tiêu ra ngoài trước.
Ôn Hành đứng trước cửa phòng cùng Ôn Tiêu Tiêu. Cô nhìn sang hắn, nhẹ giọng hỏi xem hắn đã sẵn sàng chưa.
Ôn Hành cau mày gật đầu một cái.
Điều mà Kiều Mạch mong đợi chính là Ôn Tiêu Tiêu bước qua cánh cửa kia, hai người đã lâu không gặp, sau đó sẽ lao vào một cuộc yêu khó quên. Khi nghe thấy tiếng khóa cửa mở ra ‘Cách’ một tiếng, cô đã an vị ngồi bên giường chờ người yêu vào.
Ôn Tiêu Tiêu vào phòng.
Ôn Hành cũng tiến theo.
Hai cô gái đồng thanh hét ầm lên.
Kiều Mạch vội vã khoác áo len để bên giường lên người, vẻ mặt cũng bối rối, gương mặt vui vẻ ban nãy đã rơi mất tiêu.
Ôn Hành phải công nhận tình cảm của cặp đôi Ôn Tiêu Tiêu thành công thật, nên dù bất mãn với yêu cầu của em gái, hắn vẫn cẩn thận ghi nhớ.
Hắn căn bản không phát hiện ra thần sắc hốt hoảng của Kiều Mạch, tự nhiên như ở nhà đi về phía ghế sofa ngồi xuống, vắt chân, nghiêm túc quan sát Kiều Mạch.
Ôn Tiêu Tiêu hơi lúng túng, không còn cách nào khác ngoài giải thích tình huống với Kiều Mạch một chút.
“Ồ, à, ừm.” Kiều Mạch cũng lúng túng gật gù. “Ừm, được rồi.”
Ôn Hành ngồi không được thoải mái cho lắm, sờ sờ sau lưng, rút ra từ khe giữa đệm ghế sofa một cây gậy hai đầu màu đỏ tím.
Hắn đặt nó trở lại, mặt không đổi sắc, rồi nhìn Ôn Tiêu Tiêu và Kiều Mạch, “Bắt đầu đi.”
Ôn Tiêu Tiêu thiếu chút nữa thì xỉu ngang. May mà Kiều Mạch trấn định hơn một chút, vòng tay ôm lấy eo Ôn Tiêu Tiêu, tay còn lại nựng má cô.
“B-Baby-by, em t-thật nhớ c-chị quá đi.”
Ôn Tiêu Tiêu thấy hối hận rồi. Ôn Hành từ đầu đến cuối cứ dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người họ, cô cũng hết cách chỉ đành phối hợp theo.
“V-vợ à,” Ôn Tiêu Tiêu nói, “Chị cũng r-rất nhớ em.”
Ôn Hành cảm thấy hai người họ phát huy không tốt lắm, nhưng có điều tinh túy hắn đã lĩnh hội được, nên không so đo thêm.
Trầm Du Nhất cũng đi tìm nhà, nhưng không tìm được căn nào thích hợp nên vẫn ở tại căn hộ của Lữ Bình An. Mặc dù anh cũng bảo để cho cậu ở đó, tiền điện nước cậu tự trả là được, nhưng Trầm Du Nhất không muốn chuyện gì cũng dựa dẫm vào Lữ Bình An.
Hôm nay cậu cũng đi xem một căn, phong cách bày trí khá đơn giản nhưng tính ứng dụng khá cao, đồ đạc trong nhà cũng mới. Cậu rất thích, tính là ngày mai sẽ kí hợp đồng thuê, vậy là cuối tuần có thể chuyển qua ở.
“Em biết rồi, không sao.” Cậu vừa đi vào nhà, vừa nghe điện thoại, đặt chùm chìa khóa lên tủ giày. “Em tự dọn đi được… ừm.”
Ngoài trời đã nhá nhem, Trầm Du Nhất bật đèn phòng khách lên.
“Không đâu mà… Lữ Bình An, em là người lớn rồi, thật sự không cần đâu.”
Lúc ngồi trên ghế sofa, cậu chợt nghe có tiếng động trong phòng ngủ.
“Du Nhất, có chuyện này…” Lữ Bình An do dự một chút, muốn nói gì đó, Trầm Du Nhất đã ngắt lời anh.
“Nói sau nhé Bình An.” Cậu dựa lưng vào tường, một tay cầm gậy bóng chày của Lữ Bình An, đi về phía phòng ngủ. “Em sẽ gọi lại cho anh.”
Ở đầu bên kia, Nguyên Hi lau tóc đi ra.
“Anh nói với Du Nhất chưa?”
Lữ Bình An đau cả đầu, “Đang tính nói thì cậu ấy cúp máy.”
Nguyên Hi không lấy đó làm chuyện gì to tát, “Vậy anh nhắn một tin cho cậu ấy đi vậy.”
Lữ Bình An gật đầu.
Trong khi đó, Trầm Du Nhất nắm chặt gậy bóng chày trong tay, đẩy mở cửa phòng ngủ.
Trời đã tối hẳn, rèm cửa sổ phòng ngủ được mở ra, loáng thoáng có thể thấy một người đang đứng ở đó. Khi Trầm Du Nhất đẩy mở cửa ra, bóng người đó cũng chuyển động.
Đầu kẻ đó trông dị dạng, có thứ gì đó như gai tua tủa ra, đi về phía cậu. Trầm Du Nhất sợ đến mức trào cả nước mắt, sợ hãi hét lên một tiếng rồi quơ gậy bóng chày đập kẻ đó.
Đập loạn mấy cái, Trầm Du Nhất cũng chẳng biết mình có đánh trúng phát nào không nữa. Trong lúc hỗn loạn bị đẩy ngã lên giường.
Bóng đen kia dùng sức ghìm tay nắm gậy bóng chày của Trầm Du Nhất lại. Cậu không giãy ra được, bên co gối thụi cho tên kia một phát.
Hắn rên lên một tiếng nhưng không làm gì Trầm Du Nhất cả, chỉ vươn ngủ mở đèn đầu giường phòng ngủ lên.
Ánh sáng nhu hòa chiếu rọi tầm mắt của Trầm Du Nhất.
Cậu thấy Ôn Hành cởi trần, chỉ mặc một cái quần lót, đeo một cái mặt nạ lấp lánh màu đen có gắn lông chim, khóe miệng rỉ máu.
Trầm Du Nhất thẫn thờ buông tay, gậy bóng chày rơi trên nền nhà, phát ra một tiếng trầm đục.