-Menu
Một khung cửa sổ màu xanh hiện lên:
Tên: Hàn Lâm.
Tuổi: .
Bậc tiến hóa: .
Chức vụ: Tân Binh tại Tổng Bộ Diệt Thần Phân Khu Phía Đông.
Thần cơ: Băng Án ( Đang thiết lập).
Thực Thần: Băng Án ( Tiến độ dung hơp: %)
Mức quá tải: %
-Haizz… Cuối cùng cũng lên một bậc tiến hóa. THÔI CHẾT.
Hàn Lâm vội vàng đóng cửa sổ thông tin cá nhận lại, móc từ túi ra một chiếc kẹo mút.
Đã ngày trôi qua kể từ khi cậu bị con Thực Thần kia đuổi giết. Cũng may khi cậu tưởng chừng như teo đến nơi thì cậu được phó chỉ huy phân khu Giang Nữu cứu và mang về đây. Mới ngày hôm qua hắn đã được cấy ghép DNA của Thực Thần để trở thành Diệt thần giả. Nhưng cái giá phải trả quá đắt…
-Cái quái gì thế này, Hàn Lâm. Sao cậu đứng đơ như tượng thế. Nè nè, nói cái gì đi, này. – Một cái bóng đỏ chạy tới.
Đúng vậy, cái giá phải trả ra thật sự quá đắt. Khi một người trở thành Diệt thần giả, trên người họ sẽ mang gen của Thực Thần tương ứng. Nó sẽ ban cho họ sức mạnh vượt trội, đồng thời cũng đặt ra cho họ một mức giới hạn gọi là mức quá tải. Khi một Diệt Thần giả dính phải quá tải thì có chúa mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra với họ.
Như Hàn Lâm của chúng ta thì…khi không cung cấp đủ lượng đường nhất định thì cậu ta sẽ đơ ra như vậy. Mặc dù nói là thế nhưng thực tế cũng không phải khó khăn lắm vì một chiếc kẹo mút cũng đủ để cho Hàn Lâm hoạt động được một ngày. Tuy nhiên đó là ngày bình thường, còn hôm nay cậu vừa từ phòng tập ra, lại còn tiến hóa lên một cấp độ nữa. Cho nên, đáng lẽ bậy giờ cậu ta phải làm loạn cả Phòng nghỉ chứ không phải là lù lù một đống như thế kia.
Cầm lấy cái kẹo đang bóc giở, nhét vào trong miệng của Hàn Lâm.
-Một, hai, ba.
-Cảm ơn cậu Hứa Kiệt. May có cậu chứ không tớ chết ở đây mất. – Hàn Lâm giật mình, nhìn trước nhìn sau uể oải nói.
Hứa Kiệt híp mắt cười:
-Không có gì, dù sao cả cũng cùng phòng mà. Thật lòng mà nói thì “Quá tải” của cậu thật phiền phức, đang chiến đấu mà đơ ra như vậy thì có mà tạch à.
-Thì thế nến trong túi tớ lúc nào mà chẳng có kẹo. Ăn kẹo không, chìa tay ra.
-Ờ, cho tớ cái, ăn cho đỡ nhạt miệng đi, tập luyện mệt quá đi mất.
Vừa dứt lời, Hàn Lâm thò tay vào túi quần thì lập tức đứng hình. Hứa Kiệt giật mình:
-Này không phải lại OverLoad đấy chứ? Mới ăn kẹo mà.
Hàn Lâm khóe môi giật giật:
-Không, tớ…hết kẹo rồi. Tối lại phải đi mua thôi.
-Ài tớ tưởng lại được ăn kẹo free nữa chứ. Thôi được rồi, mà Thần cơ của cậu là gì vậy? – Hứa Kiệt tò mò hỏi.
Sờ sờ vòng tay màu đỏ trên cổ tay, Hàn Lâm đáp:
-Là Băng Án, chắc là kiếm, nhưng chưa thiết lập xong. Có lẽ mai phải tớ qua bên xưởng cơ khí hỏi thăm, chứ giờ tớ đang dùng kiếm gỗ đây, đánh đấm mãi mới tiến hóa bậc à. Tớ nghe chị Giang Nữu nói tớ thích hợp với Đa thể, Đơn thể gì gì đó nhưng cũng chẳng hiểu gì. Còn cậu thì sao Hứa Kiệt?
-Của tớ là Thiết Ưng, dạng súng bắn tỉa, cũng chưa thiết lập xong. Chắc mai tớ sẽ quá xưởng với cậu. Tớ có quen Ôn Hoan, cô ấy làm ở bên bảo trì Thần cơ. Có lẽ cô ấy sẽ giúp được.
-Ừ, vậy ngày mai đi thử xem sao. Còn bây giờ thì tớ phải đi mua kẹo đã. Tạm biệt!!
Vừa nói dứt lời, Hàn Lâm chạy một như bay đến căn tin.
-Hàn Lâm, ai cho phép cậu chạy trên hành lang hả?
-Ủa, Hoa Hoa hả, xin lỗi, nhưng giờ tớ phải đi mua kẹo, không thì tớ chết mất. – Hàn Lâm cười hì hì chạy mất tích khỏi hành lang.
-Tch, cái cậu này.
Hoa Hoa là một trong số ít các cô gái phù hợp với Thần Cơ. Tuy là con gái nhưng điểm số thực chiến của cô lại cao nhất đám tân binh tại phân khu này. Hiện cô ấy đang là thư kí cho phó huy phân khu phía Đông Giang Nữu. Chỉnh lại tóc tai, cô gõ cửa.
-Mời vào. – Trong phòng, âm thanh thanh thúy phát ra
Mở cửa, Hoa Hoa bước vào, đập vào mắt cô là một cô gái đang ghi chép gì đó ở bàn lằm việc. Một người con gái vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp mà không ai muốn làm tổn hại, nhưng nếu ai mà thấy vậy mà muốn bắt nạt thì % người đó tiêu rồi, cô ấy là Giang Nữu, Phó chỉ huy Tổng Bộ Diệt Thần phân khu phía Đông, là người mạnh thứ nhất tại phan khu phía Đông.
Hoa Hoa đặt tập tài liệu trong tay lên bàn:
-Thưa phó chỉ huy, đây là bản báo cáo của buổi tập vừa rồi.
-Ừ, cô cứ để đó. Xong việc tôi sẽ xem quá. –Giang Nữu không nhìn đáp.
-Vâng ạ, vậy em xin phép. – Hoa Hoa nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, thở ra một hơi rồi đi về khu kí túc.
Giang Phó Chỉ huy chỉ ngẩn đầu, đưa tay với lấy tập tài liệu trên bàn,đọc qua một lượt, thở dài:
-Cậu muốn chết sớm sao Hàn Lâm?