Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Vân Yên
“Tử, anh trở lại rồi à?” Tử Hủ vừa về tới quán, Hoán liền chào đón, đem anh kéo tới một góc “Trần tổng lại tới rồi, hắn chỉ tên anh…”
“A, tôi phải đi.” Tử Hủ định tới phòng thay quần áo nhưng lại bị Hoán nắm chặt tay, nhìn Hoán một bộ dạng lưỡng lự như muốn nói điều gì, Tử Hủ hiểu ra liền mỉm cười: “Hắn đưa ra yêu cầu gì ư? Không sao cả, anh cứ việc nói ra…”
“Trần tổng yêu cầu chơi SM…” Thực ra trong quán cũng có mục SM, nhưng những người làm ở mục đó đều đã trải qua huấn luyện, khách hàng tới yêu cầu cũng chia ra từng loại, trường hợp như Tử Hủ rất ít thấy: “Tôi khuyên anh nên từ chối hắn, anh quyết định sao?”
Tử Hủ run lên một chút nhưng ngay lập tức lại lộ ra nét tươi cười...không sao, dù sao thời hạn cũng sắp đến rồi…mang theo vẻ mặt tươi cười hưởng ứng, Tử Hủ nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ đáp ứng.”
“Anh…..” Hoán thở dài, biết chính mình dù có ngăn cản cũng không được “Tôi hy vọng không xảy ra chuyện gì, anh nên cẩn thận thân thể”
Yên tâm, tôi sẽ không khiến anh thêm phiền toái.
Mặc vào áo da đặc chế, Tử Hủ bước vào phòng chuyên dụng, Trần tổng đã sớm ngồi chờ anh ở đó. Tử Hủ tươi cười, nhu thuận chào hỏi: “Trần tổng, muốn chơi như thế nào?”
Nhìn thấy ánh mắt Trần tổng dời về phía roi da, Tử Hủ hai tay nâng roi lên, quỳ trên mặt đất đưa cho Trần tổng “Xin cứ tùy ý lăng nhục tôi.”
Chờ Trần tổng nhận lấy roi da, Tử Hủ nằm úp sấp trên mặt đất, đợi roi da hạ xuống. Roi xẹt nhanh trong không khí rồi vút xuống da thịt… Roi da trong quán là đặc chế, mức độ đau đớn cũng giống như roi thường, chỉ là không làm bong tróc da thịt.
Roi hạ xuống ngày càng nhanh, hai người đều ướt đẫm mồ hôi, cả phòng chỉ có tiếng thở dốc cùng tiếng vun vút lao xuống không ngừng.
Trần tổng vô lực buông roi, suy sụp ngã xuống mặt đất, hai tay che lại cặp mắt đang rơi lệ: “Nếu hắn cũng có một phần nhu thuận như anh thì tốt rồi…”
Tử Hủ đến bên cạnh người nam nhân, chìa lưỡi liếm đi nước mắt, rồi hạ xuống hôn môi. Trên thế giới này, rốt cuộc có bao nhiêu người thương tâm vì yêu?…
“Tử, anh thật tốt.” Nam nhân mỉm cười, ôm lấy thân thể nhỏ bé, yếu ớt “Tôi còn có thể đến tìm anh không?”
“Đương nhiên có thể” Mình chính là một món hàng hóa, Trần tổng hỏi vậy không phải quá khách khí sao?
Từng ngày từng ngày qua đi, khúc ca biệt ly dần đến…
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Huỳnh. Mặc dù Huỳnh không về nhà, nhưng Tử Hủ vẫn xin phép nghỉ, hy vọng hôm nay có thể nói với Huỳnh một câu sinh nhật vui vẻ, rồi đem số tiền tiết kiệm lâu nay đưa cho Huỳnh để cậu có thể đến nước ngoài học tập, dặn dò cậu phải chú ý đến thân thể của mình, phải sống một cuộc sống thật tốt đẹp…Sau đó….sau đó….anh có thể an tâm mà ra đi rồi…
Tôi chưa từng quên ước định giữa tôi và cậu, chỉ cần cậu nói một câu, tôi cũng sẽ nguyện ý làm theo.
Điện thoại trong nhà đột nhiên reo lên, Tử Hủ chợt nhớ đến chuyện của bốn năm trước… Huỳnh có hay không lại gọi điện về nhà mắng mình hai tiếng [con đĩ]? () Mang theo nỗi đau lòng cùng chút chờ mong cầm lấy ống nghe, Tử Hủ nhẹ nhàng nói: “Uy? Đinh gia…”
() Các bạn xem lại chương để hiểu rõ.
“Là Tử Hả sao? Tôi là Hoán. Anh có thể trở về quán một chút không? Trần tổng uống rượu say rồi, nhất định cứ bảo muốn gặp anh.” Không ngờ giọng nói truyền tới lại là của ông chủ, Tử Hủ không đành lòng cự tuyệt, cười khổ đáp ứng: “Tôi biết rồi.”
Tử Hủ mặc áo khoát vào rồi ra khỏi nhà. Chắc là buổi tối còn kịp về… Tuy rằng không biết Huỳnh có về hay không, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cậu lần cuối.
Vừa mới bước vào trong quán, ông chủ liền lo lắng nói: “Trần tổng uống say lắm rồi, nếu hắn làm ra chuyện gì quá mức, anh nhất định phải lập tức cầu cứu….”
Tử Hủ lo lắng chạy tới ghế lô, thấy Trần tổng ở góc phòng không ngừng nốc rượu, đã uống quá say rồi. Tử Hủ đem người nam nhân đó ôm vào lòng mình, giống như người mẹ an ủi đứa con thơ: “Trần tổng, anh làm sao? Làm sao lại uống nhiều như vậy…”
“Tử, tử?” Nam nhân tầm mắt không rõ ràng hô to, sờ soạng mặt Tử Hủ: “Tử, hắn chia tay tôi……. Tôi vì hắn làm nhiều thứ như vậy, hắn lại chia tay tôi…..”
Nam nhân vỗ về thân thể mảnh khảnh trong lòng, giống như đem Tử Hủ biến thành một người nào đó: “Vì cái gì? Tôi yêu cậu! Cậu vì sao lại yêu người khác!!!”
Trần tổng đẩy ngã Tử Hủ lên ghế salon, hai tay xé rách áo quần trên người Tử Hủ rồi đột nhiên tiến thẳng vào trong thân thể đang co rúm lại của anh: “Tôi không cho phép cậu đi, cậu không thể rời khỏi tôi!”
Tử Hủ đau đớn vẫy loạn hai tay, nam nhân bắt lấy hai tay anh ép chặt lên đỉnh đầu, tay còn lại bóp mạnh cổ Tử Hủ, nửa mình dưới không ngừng trừu sáp. Tử Hủ khó thở làm tiểu huyệt phía sau cũng khép chặt lại, bất tri bất giác bị mài đến xuất huyết, cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà vô lực phản kháng.
Không được, mình còn chưa nói với Huỳnh….. Sinh nhật vui vẻ….
“Tôi không phải là hắn…..Tôi cũng không phải là người anh yêu……” Tử Hủ dùng khí lực cuối cùng nói ra những lời này, nam nhân run rẩy một chút, rốt cuộc cũng thả lỏng lực tay.
Nhìn theo thân thể Tử Hủ đang rời đi, Trần tổng cười đau khổ: “Ừ, anh không phải là hắn…… thực xin lỗi!”
Tử Hủ chống đỡ thân thể ra khỏi phòng, ngã vào lòng ông chủ nói: “Tìm người, chiếu cố Trần tổng…..”
Máu chảy ra không ngừng….Tử Hủ vịn vách tường đứng lên, rồi lại vô lực ngã xuống.
Ông chủ lắc đầu đỡ Tử Hủ lên: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
“Không” Bắt lấy ống tay áo của ông chủ, Tử Hủ suy yếu nói: “Tôi muốn về nhà….” Ông chủ thở dài, thấy không còn biện pháp nào nữa đành ôm lấy anh đi vào xe rồi lái về nhà anh.
Sau khi mở ra cánh cửa, Tử Hủ nhíu mày vì mùi rượu nồng nặc trong phòng, vừa mới đối mặt với một người nam nhân say khướt, không ngờ khi về nhà còn phải ứng phó với người kia. Đáng tiếc ông trời không nguyện theo ý người, Huỳnh khập khiễng từ trong phòng lao ra, kéo Tử Hủ vào lòng không ngừng hôn môi.
“Không, cậu say rồi….” Tử Hủ ra sức đẩy Huỳnh, không muốn Huỳnh chứng kiến thân thể anh đã lưu đầy ấn ký của người nam nhân khác, Huỳnh khó hiểu nhìn anh hỏi: “Vì sao lại kháng cự tôi, anh không phải yêu tôi sao?”
“Tôi……tôi……..” Tôi yêu cậu, chỉ là…. tôi không xứng …… Tử Hủ yên lặng cởi bỏ y phục, lộ ra thân thể che kín dấu hôn “Tôi thực bẩn…..” Tôi như vậy, cậu yêu sao? Cậu sẽ dám yêu sao?
“Mẹ nó! Đồ đê tiện!” Huỳnh dùng sức đẩy Tử Hủ ra, tức giận thẳng tay tát mạnh lên khuôn mặt tái nhợt của anh. Cự tuyệt tôi, lại muốn bị nam nhân khác thượng!?
“Tôi thật sự không – bao – giờ…… muốn thấy mặt anh nữa, anh chết đi cho tôi!”
Huỳnh nói xong liền xoay người rời đi, trước khi đóng cửa lại vẫn nghe thấy âm thanh mỏng manh của Tử Hủ “Huỳnh, sinh nhật vui vẻ, chúc cậu trưởng thành….”
Tử Hủ nghiêng ngả lảo đảo tiến vào phòng tắm, mở vòi, nước lạnh rơi thẳng xuống, chảy tràn trên người anh…. Tử Hủ chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt vùi giữa hai chân khóc nức nở, giống như trở về làm cậu bé bất lực như ngày xưa…
Huỳnh, cậu không cần tôi sao……..thật sự không cần tôi sao……..
Tử Hủ ngẩng đầu lên, giống như trẻ con bị bỏ rơi mà mở miệng khóc lớn, đôi mắt nhắm chặt lại, nước mắt không ngừng rơi, tiếng khóc vang vọng cả phòng tắm, trái tim giống như bị người khác siết chặt lấy….
Lần cuối cùng, xin cho tôi có thể tùy ý, thống khoái mà khóc một lần……… Về sau, người làm cậu chán ghét này, sẽ không còn nữa….
“Ô ô…. Huỳnh….. tôi yêu cậu, thật sự rất yêu cậu!……….”