Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Vân Yên
Note: Những chữ trong ngoặc vuông là lời của bài hát….. Cả tuần qua nghiền ngẫm mà mình cũngkhông thể hiểu nổi mấy chữ đó! (- -“) Mà bản raw mình cũng không có nên đành chém bậy bạ… Hic… Ó_Ò
—————–
Tử Hủ cởi ra lớp quần áo dính trên người, thân thể anh che kín bởi những vết thương cùng dấu vết tình dục… Ngay cả chính mình còn không yêu thân thể của bản thân, lại muốn ai quý trọng cơ chứ?
Tử Hủ yên lặng rửa thật sạch những thứ dơ bẩn trên người, tuy rằng anh tự nhủ chính mình rất bẩn căn bản rửa thế nào cũng không hết, chỉ là cuối cùng thân thể cũng sạch… Anh mặc vào bộ quần áo ưa thích nhất từ trước đến giờ – đơn giản chỉ là chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây – bộ quần áo đầu tiên mà thẩm thẩm dẫn anh đi mua.
Tử Hủ bước vào thư phòng rồi bật lên công tắc, quay đầu lại cẩn thận nhìn một lượt khắp căn phòng, hy vọng có thể vĩnh viễn nhớ kĩ. Căn phòng này để lại cho anh rất nhiều kí ức, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu chính là tại đây… Mà anh cũng không đoạn trả giá vì yêu, chỉ là hiện tại…. đó là sự trả giá rất đáng…
Có lẽ ngay từ đầu Huỳnh đã không cần mình, bốn năm nay chỉ là do mình tự lấy cớ… Muốn cùng ở bên cạnh Huỳnh, ngược lại làm Huỳnh càng thêm chán ghét. Mình quả nhiên là một con người thất bại….
Ngay cả yêu cũng thất bại như vậy.
Ca khúc yêu nhất vang lên, Tử Hủ đến gần, ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng bay bổng…
[Nhìn ngươi nói có lẽ thay đổi cho ba chữ sâu đậm
Theo ngươi đến trần gian ngay từ đầu đến vĩnh viễn không ngừng nghỉ
Ngươi là động lực cũng là ý nghĩa của ta]
Thật thích, thật thoải mái, làm cho người ta nhịn không được muốn rơi lệ. Cậu bé khóc mệt mỏi, liền ngủ.
“ Vì cái gì mày không chết? Rõ ràng mày chết thì cũng sẽ chẳng có ai thương tâm, vì cái gì mày không chết đi!!!” (hic… câu này là bạn Huỳnh nói trong Chương …)
Huỳnh, đoán xem, cậu có thể cho tôi dù chỉ nửa giọt lệ hay không?
Xích đu lẳng lặng dừng bay bổng, không có gió, không khí không hề lưu chuyển…
Tử Hủ nhắm hai mắt lại, ngủ thật say, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười bình an. Đêm khuya dần dần buông xuống, thời gian dù có trôi qua hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa…
Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc lẳng lặng vang vọng, là ca khúc mà Tử Hủ yêu nhất.
[Trên đời này có bao nhiêu loại yêu
Cũng không giống tình yêu này – hoàn toàn phụng hiến
Yes i do i always do]
Huỳnh ơi, điều cuối cùng, tôi hy vọng rằng cậu có thể nhớ thật kỹ nụ cười của tôi…
Tử Hủ lúc trước toàn hát cho tôi nghe nhưng tôi vẫn chưa từng lưu tâm đến ý tứ của ca từ.
Cho đến một ngày, tôi một mình ở trong nhà bật ca khúc kia nghe xong một lần rồi lại một lần, rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh thích nghe bài hát đó…. Bởi vì người trong ca khúc ấy thật giống anh, đúng không?
Tôi hối hận phát hiện ra mọi chuyện đều đã quá muộn.
Tử Hủ, anh tại sao lại quên nói với tôi? Ở phương diện tình cảm, không cần trở thành một người như vậy….
Chỉ là… Không sao cả! Chúng ta còn cả đời để học cách yêu mà, đúng không? Bây giờ, tôi sẽ đến học trước, học cách làm thế nào để hiểu được tình yêu của anh…
[Cảm ơn sự chăm sóc của ngươi cùng bao năm qua luôn bảo vệ ta khỏi nhiều khó khăn đau khổ
Ta dù thế nào đi chăng nữa cũng không để ý cũng không hội lập nhiều tư tâm
oh i love you yes i love you i always do.]
Tử Hủ!…….Tôi yêu anh……