Tuổi trai hào hiệp,
Kinh đô kết bạn hùng.
Lòng thẳng rộng,
Đầu tóc dựng.
Bàn luận chung,
Sống chết cùng,
Lời hứa ngàn vàng trọng.
Bậc cao dũng,
Vẻ hào phóng,
Sang võng lọng.
Cương buông lõng,
Ruổi cửa đông,
Rượu nốc hàng vò,
Sắc xuân tràn trên cóng.
Hút tựa vòi rồng,
Thư nhàn dong chim, chó,
Cung vẽ cài tên lông.
Hang cáo sạch không,
Thú lạ lùng.
——《 Lục Châu Ca Đầu · Thi viện 》
—
Giữa tháng có kết quả chế khảo, những người thông qua đều được làm quan ngay.
Ngôn Thượng có kết quả không tồi nên Lại Bộ sắp xếp chức quan Chủ Sự của Trung Thư Tỉnh cho chàng.
Chức quan này là bát phẩm nhưng điều này là bình thường.
Ở triều đại này kẻ mới vào quan trường thì dù là Trạng Nguyên cũng phải thành thật đi lên từ chức quan cửu phẩm tép riu.
Ngôn Thượng vừa vào đã được làm quan bát phẩm quả thực khiến người ta hâm mộ.
Càng làm cho người ta hâm mộ là chức quan này thuộc Trung Thư Tỉnh.
Trung Thư Tỉnh chính là trung tâm của triều đình, vừa làm quan đã được đến chỗ này thì ngày sau con đường thênh thang khỏi phải nói.
Huống chi kẻ sĩ trong Trường An đều biết Lưu tướng công mới vừa nhận Ngôn Thượng làm tiểu đệ tử của mình.
Có tể tướng đương triều như Lưu tướng công làm lão sư thì Ngôn Thượng có thể nhờ vào đám học trò môn hạ đông đảo của ông ta mà tiến lên.
Chàng may mắn đến độ người khác ghen tị muốn chết.
Mọi người trong Trường An đều vội vã muốn kết giao với chàng, còn đông hơn trước kia gấp trăm lần.
Trong lúc nhất thời ngõ nhỏ ở phủ Đan Dương công chúa tấp nập ngựa xe, khách tới nườm nượp.
Nhưng tất cả đều tới bái phỏng Ngôn Nhị Lang, chẳng có ai tới bái phỏng Đan Dương công chúa cả.
Nghe nói Đan Dương công chúa còn vì thế mà tức giận một hồi, mắng muốn Ngôn Nhị Lang chuyển nhà.
Nhưng Đan Dương công chúa Mộ Vãn Diêu gần đây cũng đang lúc xuân phong đắc ý.
Tuy Ngôn Nhị Lang mà nàng từng đề cử không thể cùng nàng nên duyên nhưng hiện tại chàng vào Trung Thư Tỉnh khiến Thái Tử phải suy nghĩ.
Hắn trầm mặc hai ngày rồi cũng làm ra vẻ cao hứng phái người tới chúc mừng.
Bởi vì lúc trước Mộ Vãn Diêu và Thái Tử lén giao dịch nên hiện tại hắn đang giúp đỡ để giao đại yến cuối năm cho nàng.
Nhưng điều này lại khiến mẹ đẻ của Tấn Vương là Nhàn Phi đã có chút không vui.
Nhàn Phi ở trong cung nhiều năm nhưng chưa từng tranh được với Quý Phi, hiện tại Quý Phi đang vì chuyện tranh đấu trên triều của con trai mình mà sứt đầu mẻ trán thế nên sau khi chần chừ Nhàn Phi cũng định tranh với Mộ Vãn Diêu…… Dù bà ta cảm thấy mình sẽ chẳng tranh được với Đan Dương công chúa.
Rốt cuộc Mộ Vãn Diêu cũng có Thái Tử ủng hộ.
Lúc này Mộ Vãn Diêu lại có vấn đề khác phải nghĩ tới.
Con đường làm quan của Ngôn Thượng thông thoáng, chuyện của nàng cũng tiến triển thuận lợi.
Nhưng ngoài cái này ra thì gần đây Trường An còn có một chuyện khác khiến người ta nói say sưa.
Chuyện này không liên quan tới Ngôn Thượng mà liên quan tới Vi Thất Lang của Lạc Dương Vi thị, hay chính là Vi Thụ.
Ngôn Thượng mới vào triều cũng chỉ được làm một chức Chủ Sự chạy việc vặt ở Trung Thư Tỉnh.
Còn Vi Thụ cũng đỗ bác học hoành từ khoa, thành tích còn cực kỳ ưu tú vì thế vừa vào triều hắn đã được làm Giám Sát Ngự Sử.
Ngôn Thượng ở Trung Thư Tỉnh làm Chủ Sự chỉ là tòng bát phẩm còn Vi Thụ làm Giám Sát Ngự Sử lại trực tiếp làm chính bát phẩm.
Không chỉ như vậy, Giám Sát Ngự Sử thuộc Ngự Sử Đài, điểm thú vị nhất của chức quan này chính là tuy nó chỉ là quan bát phẩm nhưng lại giám sát mọi quan lại khác.
Vì thế mọi người thường gọi chức quan này là “Tiểu tướng công”.
Gọi Vi Thụ là tiểu tể tướng cũng quả là hợp lý.
Hiện tại Vi Thụ mới tuổi nhưng đã thành Giám Sát Ngự Sử, mọi người trong triều sao có thể không kinh ngạc, không muốn kết giao đây?
Nhưng có người vui thì cũng có kẻ buồn.
—
“Cái gì?” Anh trai cả của Vi Thụ là Vi Giai trở về phủ nghe vợ nói tới tên Vi Thất Lang, còn nói hắn hiện tại là Giám Sát Ngự Sử thì phun hết trà trong miệng ra.
Vợ hắn dỗi nói: “Lang quân! Chàng kinh ngạc như thế làm gì?”
Vi Giai vừa tức vừa buồn cười lấy khăn lau vệt trà trên vạt áo.
Có điều hắn vẫn không thể tin được hỏi: “Triều đình thật sự sắp xếp cho Thất Lang làm Giám Sát Ngự Sử sao?”
Vợ hắn nói: “Đúng thế.
Lang quân, Thất Lang hiện giờ quả là có bản lĩnh.
Chúng ta có nên đưa lễ tới để hóa giải quan hệ với Thất Lang không?”
Vi Giai liếc nhìn vợ mình rồi nói: “Nàng cho rằng cái chức vị tiểu tướng công này dễ làm thế hả?”
Hắn suy nghĩ rồi mới giải thích: “Đây chính là chức quan đắc tội mọi người đó.”
Nhìn thì có vẻ vang dội nhưng cũng chỉ là một vị quan bát phẩm nho nhỏ, thế mà dám thăm dò quan viên từ trên xuống dưới.
Đây chẳng lẽ là chuyện tốt ư? Quan thì nhỏ nhưng quyền lại lớn, quả là có chút khó xử người ta.
Loại quan này rõ ràng là để thế gia dùng, nếu không theo thế gia thì cũng chỉ có đám con cháu thế gia có địa vị cực cao mới có dũng khí đảm nhiệm chức vụ này.
Vì sẽ đắc tội cả triều nên nếu không có thế gia bảo vệ thì không sống nổi.
Vi Giai nói: “Triều đình đúng là muốn đặt Vi gia lên giàn nướng mà…… Có phải do bệ hạ tư phê chuẩn không?”
Vợ hắn không hiểu chính trị nên tự nhiên không thể nêu ý kiến.
Vi Giai thấy thế thì hơi có chút bực bội mà cau mày.
Vi gia muốn sắp xếp cho Vi Thụ một con đường khác người thế nên ngay từ đầu Vi Giai đã không tính toán nâng đỡ đứa em trai này.
Thậm chí ở Khúc Giang yến hắn còn cố tình nháo với Vi Thụ khiến quan hệ hai bên càng nát hơn.
Nhưng mà hiện giờ triều đình đã trực tiếp đặt Vi Thụ lên giàn hỏa, rõ ràng không muốn hắn được tốt đẹp.
Đây là bọn họ muốn thử xem quan hệ của Vi gia và Vi Thụ là như thế nào.
Vi Giai trầm ngâm một lát rồi quyết định viết một phong thư cho gia chủ ở Lạc Dương để giải thích tình huống.
Trường An cũng không tín nhiệm Lạc Dương Vi thị, Vi gia còn cần phải ngủ đông.
Còn vấn đề của Vi Thụ lúc này thì phải xem hắn có tự mình ứng phó được hay không.
Rốt cuộc từ nhỏ hắn đã không thích đứa con được nuôi bên ngoài này vì thế Vi Giai vừa viết thư vừa cảm thấy chút vui sướng khi người gặp họa.
Hắn cười nói: “Lão hoàng đế thật đúng là kẻ cao chiêu.
Để đệ đệ không giỏi ăn nói kia của ta đi nói người ta, đắc tội khắp nơi…… Đây không phải là đang làm khó Thất Lang sao?”
—
Triều đình chơi chiêu này quả là vi diệu.
Người ngoài nhìn như dệt hoa trên gấm nhưng bản thân Vi Thụ lại không quá vui vẻ.
Cũng may có Mộ Vãn Diêu giúp hắn.
Mộ Vãn Diêu vừa biết thiếu niên đáng thương này mới vào triều đã bị ném vào hố lửa làm Giám Sát Ngự Sử thì cũng đau lòng Vi Thụ.
Nếu là người khác còn đỡ, nhưng hắn là người không thích nói chuyện, không thích giao lưu nay lại phải làm chức quan suốt ngày cần đi nói chuyện và kết giao với người khác thì sao hắn làm được?
Chức quan này phải giám sát đám đại thần, quả là đắc tội mọi người.
Mà nếu đắc tội nhiều người quá thì sau này sợ là sẽ không thể thăng chức được.
Chức quan này phải giao cho người khôn khéo như Ngôn Thượng mới là tốt nhất, sao lại giao cho Vi Thụ chứ?
Triều đình có ác ý với Vi Cự Nguyên, cái này thật sự khiến Mộ Vãn Diêu đau lòng.
Nàng muốn giúp Vi Thụ nên cố ý thiết yến trong phủ và mời hắn tới đồng thời cũng mời những vị đại thần cùng một chiến tuyến với mình tới.
Nàng cũng không muốn nói bọn họ phải quan tâm đến Vi Thụ, bởi vì đám đại thần này rốt cuộc vẫn nghe theo Thái Tử, căn bản không cùng đường với Vi Thụ.
Nhưng ở khả năng cho phép nàng vẫn muốn bọn họ mắt nhắm mắt mở với Vi Thụ, hẳn là không quá đúng không?
Vi Thụ thì rất không vui mà tới tham gia yến tiệc này, để Mộ Vãn Diêu mang theo mình đi gặp người.
Hộ Bộ Thị Lang là vị quan lớn nhất dưới Hộ Bộ Thượng Thư.
Mà hiện tại Hộ Bộ Thượng Thư mặc kệ mọi việc, chỉ chờ khi nào đủ tuổi là từ quan thế nên Hộ Bộ Thị Lang hiện giờ là người quản Hộ Bộ.
Càng tốt chính là so với người khác thì Hộ Bộ Thị Lang chính là người đi ra từ phủ của Đan Dương công chúa.
Vị Hộ Bộ Thị Lang này trước kia làm phụ tá cho Mộ Vãn Diêu.
Lúc này nàng mang Vi Thụ tới gặp, ông ta nhìn thiếu niên đạm mạc kia rồi cười đảm bảo với công chúa: “Điện hạ yên tâm, ít nhất ở Hộ Bộ của thần thì có thể đảm bảo sẽ không ai tìm phiền toái cho Cự Nguyên.
Cự Nguyên còn nhỏ tuổi lại gánh trọng trách nặng thế này hẳn là tiền đồ sẽ rất rộng mở.”
Mộ Vãn Diêu cười cười nghĩ chức quan này mà làm tốt thì đương nhiên quan chức rộng mở, nhưng nếu làm không tốt thì cả đời sẽ chết dí tại đây.
Cha của Lưu Văn Cát trước kia không phải cũng từng là Ngự Sử sao? Hiện tại ông ta bị biếm đến Lĩnh Nam, còn con trai ông ta…… Thôi, không nghĩ đến thì hơn.
—
Trong viện đang náo nhiệt nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ tham gia một chút lúc ban đầu sau đó để Hộ Bộ Thị Lang dẫn theo Vi Thụ đi giao lưu.
Nàng về tẩm xá của mình nghỉ ngơi.
Nàng rót một chén trà cho mình sau đó nói với người đứng sau bình phong: “Cho nên đám lão sư của ngươi quá mức đáng giận.
Vì áp chế Lạc Dương Vi thị mà ném Cự Nguyên vào vị trí Giám Sát Ngự Sử.
Nghe thì có vẻ phong quang nhưng với cái tính tình kia của hắn thì có thể làm được cái chức này sao? Đã thế cái chức này lại là chức tốt nhất mà một kẻ mới vào triều có thể có, vậy nên người ngoài có muốn nói gì cũng không được.
Lão sư của ngươi đúng là cái đồ cáo già, thật sự quá đáng.”
Sau bình phong lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.
Người nọ sột sột soạt soạt mà thay quần áo, tai thì vẫn nghe Mộ Vãn Diêu lải nhải mà oán giận rồi thương tiếc Vi Thụ.
Mộ Vãn Diêu nói: “Cái chức quan đắc tội mọi người này không nên giao cho Cự Nguyên, hẳn là giao cho ngươi mới đúng.
Chuyện ngươi có thể ứng phó thì Cự Nguyên lại không làm được.
Ngươi có thể đắc tội với người ta rồi sau đó vẫn lấy được lòng họ, còn Cự Nguyên mà đắc tội với người ta thì có lẽ cả đời hai bên sẽ chẳng qua lại với nhau nữa.
Có thể thấy lão sư của ngươi quá thiên vị ngươi, mang ngươi tới địa bàn của mình còn ném Cự Nguyên ra hấp dẫn người ngoài.
Cự Nguyên đúng là đang chắn mũi tên cho ngươi.”
Một hồi lâu sau Mộ Vãn Diêu không oán giận nữa mới nghe thấy người phía sau bình phong bất đắc dĩ nói: “Sao ngài lại nói thế? Giám Sát Ngự Sử được xưng là ‘tiểu tướng công’ thế nên chỉ có đương triều Trạng Nguyên mới xứng đáng làm.
Cự Nguyên quả thực an tĩnh một chút…… Nhưng đây cũng là một loại rèn luyện.
Vào triều làm quan sao có thể sợ nói chuyện với người khác chứ? Đây cũng là sự rèn luyện lão sư dành cho hắn.”
Giọng nói ôn nhu dịu dàng này là của Ngôn Thượng, mà lão sư trong miệng chàng chính là Lưu tướng công.
Mộ Vãn Diêu chống cằm quay đầu, đôi mắt híp lại nhìn bình phong kia chỉ thấy dáng người phía sau hào sảng, thong thả ung dung nhưng vẫn chưa mặc xong quần áo.
Ngôn Thượng lại ngừng một chút rồi nói: “Hơn nữa sao cái việc đắc tội quan trên lại để ta đi làm chứ? Điện hạ thương tiếc Cự Nguyên nên cảm thấy, cảm thấy…… Ta xứng đáng sao? Ta đắc tội người ta thì ngài cảm thấy không sao hả?”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày, nghiêm túc nhìn bình phong sau đó cười cười nói: “Sao thế, chẳng lẽ Ngôn Nhị Lang đang ghen sao? Ta chỉ việc nào ra việc đó thôi.
Cự Nguyên không thích hợp làm chức quan này.”
Ngôn Thượng chậm rãi nói: “Ta đương nhiên sẽ tìm cơ hội nói vài lời với Cự Nguyên.
Chức vị Giám Sát Ngự Sử cái …… quả thực làm khó đệ ấy.”
Mộ Vãn Diêu vui vẻ nói: “Đúng, ngươi nên dạy hắn cách ở chung với người khác, làm thế nào để ngươi bán người khác mà bọn họ còn vui vẻ giúp ngươi đếm tiền ấy…… Aizzz, ta càng nói càng cảm thấy ngươi mới nên là…… Thôi, nói ra ngươi lại không vui nên ta không nói nữa.”
Phía sau bình phong đột nhiên an tĩnh.
Mộ Vãn Diêu chờ đến mất hết kiên nhẫn nên vung tay gõ bàn hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã thay xong chưa? Có mỗi bộ quan bào mà ngươi muốn mấy năm mới mặc xong đây? Nếu ngươi không biết mặc làm sao thì nói với ta một tiếng để ta vào giúp ngươi cũng được.”
Ngôn Thượng vội vàng nói: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi.”
Chàng hoang mang rối loạn mà lo lắng nàng sẽ thật sự đi vào xem.
Còn Mộ Vãn Diêu thì nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhàm chán mà gẩy hương trong lò nhỏ trước mặt.
Lát sau nàng nghe thấy tiếng bước chân nên không hề để ý quay đầu lại.
Nàng thấy Ngôn Thượng mặc quan phục màu ngọc bích đi ra từ phía sau bình phong.
Thấy chàng chậm rì rì đi ra, vóc người thon dài, một thân áo xanh mặc trên người chàng quả thực là ngọc thụ lâm phong…… mắt Mộ Vãn Diêu sáng như sao, lập tức long lanh.
Bởi vì dân phong Đại Ngụy cởi mở nên hoàng đế thượng triều cũng không mặc long bào, thần tử thượng triều cũng không mặc quan phục.
Đám quan nhỏ bát – cửu phẩm này còn chẳng được thượng triều thế nên cả năm càng không có dịp nào mà mặc quan phục.
Đám triều thần Đại Ngụy chỉ mặc quan bào trong hai tình huống: Một là trong đại hiến tế, đại điển, đại yến, hoặc dịp nào cực kỳ trang trọng.
Hai là lúc vị đại thần nào đó định làm chuyện lớn mới lấy quan phục ra lập uy, kiểu như “Lấy chết can ngăn” vậy.
Cho nên Ngôn Thượng tuy có chức quan, cũng được vào Trung Thư Tỉnh, thậm chí được phát mấy bộ quan phục nhưng chỉ cần chàng yên ổn làm việc thì dưới tình huống bình thường chàng sẽ không cần mặc quan phục.
Có điều Mộ Vãn Diêu lại rất hiếm lạ.
Giống như đây là lần đầu tiên nàng thấy một vị quan bát phẩm sống sờ sờ đứng trước mặt mình, quả là có cảm giác vui vẻ giống như mình đã nhìn thấy người này trưởng thành.
Huống chi Ngôn Thượng lại đẹp như vậy thế nên Mộ Vãn Diêu lập tức khuyến khích Ngôn Thượng nhất định phải lén mặc quan bào cho nàng xem.
—
Thấy Mộ Vãn Diêu nhìn mình không chớp mắt, Ngôn Thượng rũ mắt, làn da trắng như ngọc lại hơi đỏ lên.
Chàng bị ánh mắt lớn mật này của nàng làm cho thẹn thùng.
Chàng hỏi: “Không đến nỗi nào chứ?”
Mộ Vãn Diêu chậm rì rì đáp: “Ngươi gấp gáp thế làm gì? Ngươi mặc quan bào cũng không đến nỗi…… Ừ, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi thoát y còn đẹp hơn.”
Ngôn Thượng: “……”
Mặt chàng càng đỏ hơn, lại bất đắc dĩ mà liếc nàng một cái.
Chàng vốn muốn cởi một thân quan bào này ra, nhưng nàng vừa nói thế thì giống như chàng cởi áo là vì gấp không chờ nổi muốn cho nàng nhìn vậy…… Cái tay chàng đặt ở đai lưng hơi có chút chần chờ.
Phong thái quân tử của chàng lại tác quái rồi.
Mộ Vãn Diêu phụt cười, lập tức đứng dậy mặc kệ cái lò hương trên bàn.
Nàng đi tới không cho Ngôn Thượng do dự mà nhẹ nhàng ôm lấy cổ chàng.
Sau đó nàng chẳng thèm để ý mà đá rơi giày, đạp chân lên giày của chàng khiến Ngôn Thượng hơi chút ngạc nhiên, lập tức muốn lùi về sau.
Chàng vừa lùi thì đầu gối đã đập vào thành giường, cả người lập tức ngã lên giường nệm.
Mộ Vãn Diêu cười khanh khách mà theo chàng lên giường, quỳ ngồi, cúi đầu nhìn chàng cười.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng kéo cổ áo chàng, mắt sóng sánh nói: “Ngươi cứ hoang mang rối loạn thế làm gì? Ngươi nháo làm như chúng ta đang làm chuyện gì xấu vậy.”
Ngôn Thượng bối rối: “Điện hạ…… Thế này vốn không tốt đâu, bây giờ là ban ngày……”
Mộ Vãn Diêu hừ nói: “Ta cũng đâu có tuyên dâm ban ngày, sao lại không tốt? Sao thế, ta hôn hôn ngươi một chút cũng không được hả?”
Dứt lời nàng cúi người nắm lấy cằm bắt chàng phải ngửa mặt sau đó cắn lên khóe môi của chàng.
Ngôn Thượng ăn đau há mồm “Á” một tiếng.
Nhân lúc này nàng lập tức tác quái.
Hô hấp của Ngôn Thượng bắt đầu nóng bỏng, hơi thở hỗn loạn nhưng vẫn bị Mộ Vãn Diêu tra tấn.
Mặt chàng đỏ đến không được, cứng đờ nằm trên giường, nhắm hai mắt, vừa thích vừa ngượng ngùng.
Tay áo dài màu xanh ngọc rũ trên mép giường, một thân quan bào bị nàng kéo ra, đai lưng cũng hỗn độn mà quấn vào nhau.
Quan bào uy nghiêm tượng trưng cho quyền lực lúc này hỗn độn, còn bị nàng túm trong tay.
Thật sự không ra thể thống gì.
Mộ Vãn Diêu quá thích bộ dạng đỏ mặt nằm trên giường của chàng.
Đã thế chàng còn không phản kháng, mặc nàng làm xằng bậy, mỗi lần đều khiến nàng muốn hôn, muốn trêu chọc không ngừng.
Nàng thích hơi thở sạch sẽ, môi lưỡi mềm mại và bộ dáng bao dung mặc nàng trêu chọc này của chàng.
Tuy nàng còn chưa nghĩ kỹ tương lai sẽ như thế nào nhưng nàng không nhịn được dụ hoặc của Ngôn Thượng.
Nàng chỉ cảm thấy nếu mình bỏ lỡ người này thì sẽ không công dâng chàng cho người khác, vậy thì quá đáng tiếc……
Đêm hôm trước trời tối lại có tuyết nhưng nàng vẫn tinh tường nhìn rõ ánh mắt cháu gái của Lưu tướng công nhìn chàng, vừa mang theo thưởng thức lại có cả yêu thích.
Tính nết ôn hòa của Ngôn Thượng quả thực rất hấp dẫn các vị nữ lang.
Đêm đó Mộ Vãn Diêu đúng là ma xui quỷ khiến mới đồng ý cùng chàng ở bên nhau, sau đó đành căng da đầu quyết định tạm thời cứ thế đã.
Dù sao Ngôn Thượng cũng đã nói một hai năm nữa chàng cũng chưa thành thân.
Mà sau một hai năm này ai biết thế cục sẽ như thế nào? Nói không chừng đến lúc đó Mộ Vãn Diêu đã hòa bình chia tay với chàng, hai người sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
Nói không chừng không phải nàng vứt bỏ Ngôn Thượng mà là chàng chịu không nổi tính tình khó ưa của nàng nên chủ động muốn tách ra.
Tóm lại…… Cuộc đời vẫn nên lo trước mặt thì hơn.
Mộ Vãn Diêu quyết định sẽ làm một nữ nhân hư đốn không chịu trách nhiệm.
Nàng sẽ không hứa hẹn mà chỉ muốn cùng chàng chơi chơi một hồi.
Như vậy hẳn cũng không cô phụ cảm giác …… mãnh liệt mà nàng có với người này.
Mộ Vãn Diêu đang miên man suy nghĩ thì cảm giác eo mình như bị người ta kéo xuống.
Nàng lập tức nhìn về phía người nào đó, cười cười hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Ngôn Thượng thật vất vả mới nhẹ nhàng đặt tay lên eo nàng nhưng vừa nghe thế đã cứng người, lập tức rụt tay về.
Chàng nhìn nữ lang thiên kiều bá mị bên trên nói: “Không có gì.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng một cái, trong lòng lại hối hận mình sao lại lắm mồm nói câu đó làm gì.
Nếu nàng không lắm miệng thì nói không chừng Ngôn Thượng sẽ tiếp tục ôm lấy eo nàng.
Aizzz, nàng thật muốn biết tới khi nào chàng mới có dũng khí chạm vào nàng một chút.
Hiện tại chàng cũng chỉ có đủ dũng khí nghịch tay nàng một chút thôi, những cái khác…… Đều không có.
Ngôn Thượng rũ mắt nhẹ giọng nói: “Điện hạ, đừng nháo, ta phải đến tiền viện gặp Cự Nguyên đây.
Ta đã ở đây nửa ngày, nếu vẫn không đi ra thì không tốt lắm.”
Mộ Vãn Diêu lập tức tránh ra để chàng ngồi dậy.
Nàng uốn gối quỳ trên đệm nhìn chàng ngồi dậy sửa sang vạt áo.
Thấy chàng thật sự muốn ra ngoài gặp người khác không hiểu sao nàng lại không vui.
Nàng cảm thấy chàng chỉ để ý đám triều thần kia và chẳng quan tâm gì tới nàng.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi biết ta đang nghĩ cái gì không?”
Ngôn Thượng cúi đầu, hơi hơi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, ta sẽ giúp Cự Nguyên.
Giám Sát Ngự Sử cũng không phải quá khó làm…… Cự Nguyên làm tốt chức quan này thì ngày sau mới có tiền đồ tốt.”
Mộ Vãn Diêu ngây ra sau đó không nói gì mà ngửa đầu nhìn đỉnh màn ngẩn người.
Vừa rồi mới ở trên giường náo loạn thế mà lúc này trong đầu chàng lại chỉ toàn chính vụ.
Đã thế Ngôn Thượng còn cố tình ôn nhu nói: “Với quan hệ của chúng ta thì ta đương nhiên hiểu hết ý nghĩ của ngài.”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm chàng căn bản chẳng biết gì cả.
Nàng trào phúng nói: “Ta và ngươi có quan hệ gì chứ?”
Ngôn Thượng vẫn rũ mắt, quần áo cũng đã sửa sang xong, chỉnh tề đoan chính sẵn sàng ra cửa.
Chàng thấp giọng đáp: “Tất nhiên là…… Quan hệ đồng giường cộng chẩm.”
Mộ Vãn Diêu phì cười, sau đó lại nhào lên từ sau ôm lấy vai chàng mà cười tới đỏ mặt nói: “Ngươi nói thật uyển chuyển…… Còn đồng giường cộng chẩm nữa chứ! Hai ta có đồng giường cộng chẩm hay không ta không biết nhưng dù sao ngươi cũng chắc chắn không biết ta đang nghĩ cái gì trong đầu.”
Ngôn Thượng nhíu mày, nghiêng đầu khiêm tốn nhìn nàng hỏi: “Xin hỏi điện hạ đang nghĩ gì trong đầu?”
Mộ Vãn Diêu lập tức cắn tai chàng rồi nhẹ nói vài chữ.
Ngôn Thượng nghe được thì đỏ mặt, vừa kinh ngạc vừa cảm thán, lại không nhịn được cười ngượng ngùng.
Sau đó quả nhiên chàng nói: “Như vậy…… Không tốt lắm.”
Mộ Vãn Diêu hừ một chút sau đó buông chàng ra, lùi về sau không vui lắm nói: “Ngươi đúng là đồ không thú vị! Cút đi, cút đi, đi tìm Cự Nguyên của ngươi đi.”
Ngôn Thượng ngồi ở trên giường nhìn nàng một lúc lâu mới thỏa hiệp nói: “Vậy cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đã.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Chuẩn bị thế nào? Ngươi muốn tắm gội dâng hương ba ngày hay là trai giới ba ngày để lấy quyết tâm? Cũng chỉ là lên giường, có gì khó đâu?”
Ngôn Thượng bị cái thái độ tùy tiện của nàng làm cho không biết nói gì.
Chàng vẫn luôn cảm thấy thái độ của nàng rất có vấn đề…… Giống như quan hệ của hai người chỉ có việc đó là quan trọng.
Trước kia chàng không hiểu nên nàng nói gì chàng cũng kệ.
Nhưng sau đó chàng lại phát hiện Mộ Vãn Diêu căn bản không coi trọng mình mà chỉ muốn ngủ với mình…… thế là Ngôn Thượng lập tức thay đổi thái độ của bản thân.
Không thể tùy tiện!
Chàng nói: “Ta hy vọng có thể đợi tới lúc động phòng hoa chúc……”
Chàng còn chưa dứt lời đã có một cái gối đập trúng gáy chàng.
Ngôn Thượng ăn đau quay đầu lại thì thấy Mộ Vãn Diêu đang mở to hai mắt trừng mình: “Động phòng hoa chúc? Vậy ngươi cứ đợi đi, mơ càng lâu càng tốt.”
Ngôn Thượng thấy mắt nàng vừa to vừa tròn, còn cực kỳ quyến rũ, bộ dạng nàng tức giận mở trừng mắt quả là đẹp…… Chàng nhìn chằm chằm đôi mắt nàng đến ngẩn ngơ hoảng hốt, mãi tới khi lại bị một cái gối khác đập vào người.
Mộ Vãn Diêu quát: “Ngươi ngẩn người làm gì? Bên ngoài có thị nữ tới tìm mà ngươi còn không đi đi?”
Ngôn Thượng lập tức rũ mắt đứng dậy, trước khi đi chàng còn nói thêm một câu: “Lát nữa ngài cũng ra ngoài một chút.”
Mộ Vãn Diêu cáu: “Không cần ngươi nhắc nhở.”
Ngôn Thượng thở dài rồi đành đi ra ngoài.
—
Đại Ngụy chuẩn bị làm đại điển cuối năm, đám tiểu quốc xưng thần đương nhiên chính là đối tượng khách khứa quan trọng.
Nhưng đám quan viên Đại Ngụy rất do dự không biết có nên thêm Ô Man vào không.
Nói đúng lý thì Ô Man và Đại Ngụy có quan hệ hòa thân, hẳn nên có trong danh sách.
Nhưng công chúa hòa thân đã trở về, còn là người chủ trì đại lễ năm nay.
Nếu Ô Man tới triều thì có sinh ra mâu thuẫn với công chúa hay không?
Hơn nữa Nam Man chiến loạn, lúc trước Ô Man còn đánh nhau sứt đầu với Xích Man, không biết lúc này đã đánh xong chưa……
Trong lúc do dự Đại Ngụy vẫn gửi thiệp mời đi, còn Ô Man có tới hay không…… thì tính sau.
Còn ở Nam Man hoang vắng, trên đất của Xích Man, vách đá thẳng đứng, đồng cỏ xanh mướt vô tận.
Vào đêm, trong trướng của Xích Man Vương có một nam nhân thân thể cao lớn nằm trên vương tọa bọc da hổ, thong thả ung dung xé mở thư của Đại Ngụy gửi tới.
Người này mũi cao mắt sâu, tai trái đeo một cái khuyên bạc lớn, trên mặt là một vết sẹo sâu vắt qua nửa mặt.
Vết sẹo này là do bị thương trong lúc chinh chiến mấy năm nay nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì tới vẻ anh tuấn của kẻ kia.
Tuy hắn chỉ lười biếng đọc một bức thư nhưng khóe miệng nhếch lên vẫn mang theo một tia khí phách không ai chịu nổi.
Phía dưới có một nam tử trung niên bị người hai bên đè nặng.
Ông ta run bần bật quỳ trên mặt đất, trên người là Vương bào của Xích Man, hẳn là đang đêm bị người ta túm dậy từ trên giường.
Hiện tại ngôi cao đã bị kẻ khác chiếm, Xích Man Vương quỳ gối bên chân kẻ địch cũng không có biện pháp khác.
Xích Man Vương giãy giụa cầu xin: “Ô Man Vương, ngươi đừng giết ta…… Chúng ta có thể hợp tác……”
Ô Man Vương Mông Tại Thạch vẫn thản nhiên nằm trên vương tọa da hổ đọc thư của Đại Ngụy.
Lúc này nghe Xích Man Vương nói hắn thấy buồn cười: “Ngươi nghĩ cái gì thế? Nếu ta muốn cùng hợp tác với ngươi thì mấy năm nay đánh nhau để làm gì? Chẳng lẽ là chơi đùa chắc…… Giết!”
Nửa câu trước hắn còn đang cười khiến Xích Man Vương mặt đỏ tai hồng tưởng có thể đàm phán nhưng một chữ “Giết” cuối cùng kia đã không còn mang theo chút cười cợt nào nữa.
Xích Man Vương căn bản không kịp phản ứng thì có kẻ đứng một bên đã vung đao chặt đầu ông ta.
Một thế hệ Xích Man Vương cứ thế lặng yên chết trong này.
Mông Tại Thạch mặt không biểu tình nhìn máu tươi chảy cuồn cuộn trên mặt đất.
Cấp dưới của hắn hỏi: “Đại vương, Đại Ngụy gởi thư nói gì thế?”
Mông Tại Thạch thất thần nói: “Đại Ngụy lão hoàng đế đại thọ, muốn làm đại điển nên bọn họ mời các quốc gia đến dự tiệc.”
Cấp dưới hỏi: “Vậy…… Chúng ta có đi hay không?”
Mông Tại Thạch chống cằm, trong ánh mắt mang theo một tia hài hước nói: “Khó mà nói.
Một mặt chúng ta phải duy trì quan hệ với Đại Ngụy, một mặt khác dù sao chúng ta vẫn thuộc Nam Man.
Gần đây Nam Man Vương khí thế lừng lẫy, nghiễm nhiên là rất muốn thống nhất năm bộ của Nam Man…… Ô Man chúng ta trong ngoài đều không phải.”
Sau đó hắn buông bức thư trong tay xuống, trong mắt không một chút biểu tình dù ngữ khí vẫn mang theo ý cười: “Nhưng ta lại rất nhớ tiểu công chúa của ta.
Thật là khó xử.”