Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Thanh Ca ngây ngẩn cả người.
“...... Giấy phép của công ty chúng tôi đều dựa theo quy trình làm, làm sao có thể là giả?”
Phạm Minh vốn là người Tống gia tìm tới, đương nhiên sẽ không để ý tới lời giải thích của cô.
Ông ta vung tay lên, uy phong lẫm liệt nói: "Đem giấy niêm phong ra, phong tỏa ngay cho tôi!"
Phạm Minh nói xong, mười mấy người phía sau nhao nhao lấy ra giấy niêm phong, chuẩn bị động thủ.
Ông ta làm gì biết thị trường Hàng Thành đang ngồi ngay đây. Giờ phút này, vẻ mặt của thị trưởng đau khổ, sắc mặt xanh mét, muốn chạy lêm bịt mồm tên khốn này lại.
“Phạm Minh, con mẹ nhà ông!
“Ông mắt mù rồi sao, chẳng lẽ cũng không nhìn xem vị nào đang ngồi đây?”
Xoẹt!
Cục trưởng Hạ Chấn tức giận đứng lên.
“Phạm Minh, ông đang làm gì thế!”
"Ai dám gọi thẳng tên của đội trưởng bọn ta? Không muốn sống à?" Thủ hạ của Phạm Minh gào lên.
Nhưng mà nghe được giọng nói này sắc mặt Phạm Minh đột nhiên biến đổi.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Chấn, ngẩn người.
“...... Hạ cục trưởng, sao ngài cũng ở đây?”
Bốp!
Hạ Chấn tức giận vung một bạt tai.
"Ông mở to hai mắt ra nhìn xem, nơi này ngoại trừ tôi, còn có ai!"
Phạm Minh lúc này mới chú ý tới, trong hội trường đều là người có máu mặt.
Trán của ông ta trong nháy mắt tràn đầy mồ hôi lạnh.
“Hiểu lầm...... Chúng tôi lầm rồi. Chúng tôi muốn niêm phong, là một công ty khác.”
“Chúng tôi đi ngay bây giờ.”
Nói xong, ông ta quay đầu muốn chạy.
Nhưng mới vừa đi tới cửa, đã bị mười mấy quân sĩ súng vác vai đạn lên nòng, dí vào ót.
Tiến thêm một bước nữa, giết, bất luận tội gì!
Những người này, đều là đã từng ra chiến trường cho nên dọa Phạm Minh sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra...
Bùm!