"Ông chỉ có một cơ hội để nói sự thật."
Bốp!
Cung Đằng đem một khẩu súng lục, vỗ ở trước mặt ông ta.
Phạm Minh nào dám giấu diếm, lập tức liền khai: "Tôi nói...... Tôi nói, là Tống Thế Ân, Tống Thế Ân gọi điện thoại cho tôi bảo tôi làm như vậy......”
“Mọi người xem, có ông ta ở đây...... Ở đây, không tin mọi người có thể hỏi ông ta....”
Phạm Minh chỉ vào Tống Thế Ân ở hàng sau, sốt ruột lớn tiếng nói.
Tống Thế Ân sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
Tên sợ chết Phạm Minh này, sao chưa gì đã khai ra rồi........
Cung Đằng còn chưa lên tiếng, vị phó tổng trưởng sở tuần bộ kia lập tức nói: "Người đâu, mang tên đó đi, dám cả gan hãm hại Tống tiểu thư, tội không thể tha thứ!"
Lập tức, vài tên công an kéo Tống Thế Ân bị dọa đến choáng váng, rời khỏi hiện trường.
Đợi đến sau khi Tống Thế Ân bị kéo đi, trái tim nhỏ của mấy người Tống gia vẫn đang bang bang bang bang nhảy không ngừng, ngay cả thở mạnh cũng không dám ra.
Vừa rồi lúc Tống Thế Ân bị kéo đi, mấy người bọn họ căn bản không ai dám lên tiếng.
Trò khôi hài ở hiện trường, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó, không có vấn đề mới nào xuất hiện nữa.
Ước chừng một giờ sau, lễ khai trương kết thúc, các vị lãnh đạo để lại lễ vật tiền mừng sau đó rời đi.
Cả nhà Tống Thanh Ca, đứng ở đó vẫn không tin vào bản thân mình.
Lúc này, Vương Đào đi tới.
Tống tổng, vừa rồi kiểm kê qua tiền mừng các vị khách quý đưa tới, tổng cộng tám ngàn năm trăm vạn.
Ba người Tống gia lại chấn kinh.
Trời ạ, tiền mừng thậm chí lên đến triệu!! Điều này còn chưa bao gồm những món quà có giá trị xa xỉ.
Cải trắng Phỉ Thúy, tượng bò vàng ròng, cùng với tranh chữ danh nhân vân vân, cộng thêm tiền mừng chắc lên đến con số hơn trăm triệu...
“Tống tổng...... Đây là danh sách khách mời tham gia buổi lễ, hay là cô xem qua đi.”
Tống Thanh Ca gật đầu, "Tiền mừng và quà quý, đều gửi vào ngân hàng đi.”
“Được." Vương Đào gật gật đầu, chuẩn bị đi xử lý.
Nhưng Tưởng Lệ lại nói: "Chờ một chút.”
“Sao vậy dì?" Vương Đào cười nói.
Con ngươi Tưởng Lệ đảo quanh: "Chuyện này không cần cậu xử lý, để tôi làm. Tôi dẫn cậu đi.”
Vương Đào cười cười.
Tưởng Lệ lo lắng.