Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh.
Trước mặt công chúng thiên hạ, thế nào lại dám hỏi cô có muốn làm chuyện đó hay không! Lần trước vẫn là hỏi cô có muốn thoải mái một chút hay không, còn bây giờ thì nói trắng ra như vậy, mới có mấy ngày, người phụ nữ này ngày càng không biết xấu hổ.
Nhưng Lục Kiều không thể biểu hiện quá rõ ràng, cảm thấy thẹn rút ngón tay trở về, đẩy Văn Cẩn Ngôn ra một chút: "Em thật hư."
Lúc này, Lạc Nhất Ngôn bước đến trước mặt các nàng, tuy rằng rất kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hai người các cô...... Vi Vi, cô lén lút sau lưng tôi......"
"Nói gì vậy, lét lút sau lưng cái gì?" Lục Kiều Vi kéo cánh tay của Văn Cẩn ngôn, vỗ vỗ cánh tay của nàng: "Tôi chính là ngang nhiên công khai, anh không biết sao?
Lạc Nhất Ngôn rất muốn nói không biết, nhưng anh ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nói không nên lời, anh ta chỉ muốn hỏi Lục Kiều Vi có phải đã có hiểu lầm chuyện gì hay không.
Nhưng Lục Kiều Vi vẫn đang kéo tay của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn lại có bộ dáng dựa vào Lục Kiều Vi. Lạc Nhất Ngôn không thể làm gì cô, lần trước khi nghe Lục Kiều Vi nói về chuyện này, Lạc Nhất Ngôn khi trở về suy nghĩ lại, luôn cảm thấy rằng Lục Kiều Vi đang nói đùa, cố tình chọc giận anh ta. Bây giờ lời nói đùa đã được nghiệm chứng, anh ta cảm thấy bản thân bị lừa dối, đầu đội mũ xanh.
Tức giận, nhưng không thể làm gì được Lục Kiều Vi.
Sau khi đạt được mục đích, Lục Kiều Vi vui vẻ ôm Văn Cẩn Ngôn đi về phía trước, thật ra là để thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi, màn biểu hiện của cô vừa rồi chắc chắn có rất nhiều người nhìn thấy, xấu hổ đến mức ngón chân muốn chọc thủng luôn đế giày.
Khi cửa thang máy đóng lại, cô lập tức rút tay trở về, không ngờ cánh tay của Văn Cẩn Ngôn lại dán lên eo của cô, dùng sức kẹp chặt, không cho cô cơ hội rút trở về.
Lục Kiều Vi càng giãy giụa, Văn Cẩn Ngôn càng kẹp chặt.
Lục Kiều Vi không thể cử động tay của mình.
"Làm sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn cô, cánh môi nhẹ nhàng khép lại, nhìn có vẻ cực kỳ ôn nhu, nhưng Lục Kiều Vi luôn cảm thấy phía sau nàng sẽ nói thêm một câu "Đại mãnh".
Mặc dù đã đủ xấu hổ, Lục Kiều Vi vẫn bóp giọng nói: "Không có gì, chỉ là đau ở tay thôi."
Cửa thang máy mở ra, Văn Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn cô, sau đó nhíu mày, nói: "Là em ảo giác sao? Em luôn cảm thấy sau khi vào thang máy, thái độ của chị đối với em càng trở nên lạnh nhạt hơn, vừa rồi chị nhiệt tình chỉ là giả vờ thôi sao?"
"Nếu là như vậy thì em thật sự rất buồn."
"Nào có?" Lục Kiều Vi căng da đầu: "Chuyện này.....chỉ là tôi đang thẹn thùng."
"Vậy thì tốt rồi, chị đừng căng thẳng."
Nói đến vẻ mặt nhíu mày của Văn Cẩn ngôn cũng đẹp đến kỳ lạ, không giống với những người khác có quá nhiều nếp nhăn, nàng sẽ mang theo một chút mỉm cười, giống như đang cố ý trêu chọc người ta.
Lục Kiều Vi có chút không được tự nhiên, nói: "Cô có thể lau sạch vết son trên mặt được không?"
Vừa rồi cô quá xúc động, cho nên bây giờ mới hối hận.
Nhưng hành động vừa rồi của cô cũng chỉ là một cử chỉ bất đắc dĩ thôi a, nếu Lạc Nhất Ngôn muốn tạo phản thì cô làm được gì bây giờ? Cho nên không thể khống chế được đi lên trước một bước.
Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, cố tình đưa sang trái rồi lại đưa sang phải, rất thưởng thức, nói: "Khá đẹp mắt, chắc không lau đâu, dù sao cũng là vết tích do đại mãnh để lại."
Ngón chân của Lục Kiều Vi lại cong lên, trong lòng khóc không ra nước mắt.
"Vẫn là nên lau đi." Lời nói sau đó rất nhỏ chỉ có Văn Cẩn Ngôn mới có thể nghe thấy: "Có được không?"
Văn Cẩn Ngôn hít vào một hơi.
"Được."
Dọc theo đường đi nhận được ánh mắt của rất nhiều người, vạn phần gian nan mới có thể đến được phòng thiết kế, Lục Kiều Vi đóng cửa lại, mời nàng ngồi vào chỗ của mình.
Văn Cẩn Ngôn nhướng mày khi nhìn thấy hoa hồng dưới bàn, Lục Kiều Vi vội vàng giải thích: "Nhiều quá, không có chỗ để đặt, tôi liền đặt ở phía dưới bàn."
Lục Kiều Vi lấy nước tẩy trang trong ngăn kéo ra, mở nắp chai rồi đổ lên bông tẩy trang. Văn Cẩn Ngôn khẽ cằm lên, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy, đôi tay của Lục Kiều Vi run rẩy vươn qua giúp nàng.
Lớp son môi không lau được sạch hoàn toàn, để lại một vòng tròn màu đỏ nhợt nhạt, giống như đánh má hồng.
Lục Kiều Vi ném bông tẩy trang vào thùng rác, Văn Cẩn Ngôn hỏi cô: "Chị có muốn ngồi xuống không?"
"Không cần, tôi đứng là được rồi."
Trước đây những người trong văn phòng thậm chí còn chê cười cô, nói giám đốc điều hành DMD không che chở cho cô.
Nào đến đây xem, đến đây nhìn một cái, cô đã tẩy trang cho giám đốc điều hành của DMD!
Pháp vụ nhìn thấy một màn này, lắc đầu xoay người sang chỗ khác.
"Tôi đã gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự." Lục Kiều Vi nhân cơ hội nói xấu: "Bộ phận nhân sự cũng thật quá tệ, thế nào lại không đến đón tiếp cô."
Văn Cẩn Ngôn phụ họa theo: "Thật vậy sao."
"Đợi lát nữa các cô tuyệt đối không thể mềm lòng!" Lục Kiều Vi còn lấy điện thoại ra, để cho nàng xem trên diễn đàn, chọc chọc vào màn hình: "Cô nhìn thấy không, hành động quá xấu xa! Thật sự không để cô vào trong mắt!"
"Chị nói rất đúng." Văn Cẩn Ngôn gật đầu.
Nhưng thật ra Lục Kiều Vi có chút ngượng ngùng, cô cũng không phải là người thích nói xấu người khác, nhưng bộ phận nhân sự lần này thật sự rất quá đáng, cô lại không có quyền lực gì, muốn mượn tay Văn Cẩn Ngôn đẩy ngã bọn họ.
Văn Cẩn Ngôn đáp ứng quá nhanh, cô có chút không quá rõ ràng, muốn dò xét thử, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại cầm quyển sổ màu đen trên bàn của cô lên: "Em có thể xem không?"
Đó là thứ mà Lục Kiều Vi ngày thường mang theo bên người để ghi lại nguồn cảm hứng của mình. Nó khá riêng tư, người bình thường không thể cho xem, nhưng là Văn Cẩn Ngôn hỏi như vậy.....
"Có thể....cô có thể xem nếu muốn." Vừa dứt lời, Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào tay của nàng, thấy nàng chỉ xem trang đầu tiên. Sau đó Lục Kiều Vi đi đến nói chuyện với pháp vụ: "Khi các cô đến, công ty của chúng tôi có biết không?
Pháp vụ rất muốn nói, vấn đề này cũng không cần đích thân các nàng đến đây để giải quyết, chỉ cần của công ty của Lục Kiều Vi cử người đi qua kia giải quyết là được, nhưng giám đốc điều hành của các nàng đột nhiên muốn qua đây, hiện tại chắc còn chưa nhận được thông báo.
Khi Lục Kiều Vi đang muốn mắng thì cửa văn phòng bị đẩy ra, chính là quản lý Vương, người mà trước đó đã ưỡn ngực nói muốn khai trừ Lục Kiều Vi, khi ánh mắt nhìn đến Văn Ngôn, cả người đều run lên.
Làm sao anh ta có thể nghĩ rằng những gì Lục Kiều Vi nói đều là sự thật, sau khi nghe được thông báo thiếu một nữa nghẹn cả họng: "Văn tổng, chắc là có hiểu lầm, chúng tôi chỉ là kiểm tra theo thường lệ, người phía dưới có sơ sót, cho nên mới mang tài liệu đăng lên."
"Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng về vấn đề này, đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho cô!"
Văn Cẩn Ngôn xem cuốn sổ của Lục Kiều Vi rất nghiêm túc, không đáp lời. Quản lý Vương lau mồ hôi trên trán, cúi người lại gần nói: "Văn tổng, cô xem chúng ta có nên vào phòng hội nghị, ngồi xuống nói chuyện được không?"
Văn Cẩn Ngôn kẹp tờ giấy giữa đầu ngón tay, lạnh lùng nói: "Anh cảm thấy anh có tư cách nói chuyện với tôi sao?"
Quản lý Vương xấu hổ nghẹn lời, một quản lý nhỏ như anh ta nào có đủ tư cách đối mặt với giám đốc điều hành của DMD, anh ta cũng biết thân phận của mình thấp kém, nhưng không còn cách nào khác, củ khoai lang nóng không ai dám động vào.
Ai có thể nghĩ đến chuyện này lại trở thành chuyện lớn như vậy, giám đốc điều hành của DMD đích thân đến đây, như vậy rất dễ làm hoảng loạn lòng dân.
Quản lý Vương vội vàng chạy nhanh ra cửa gọi điện thoại.
Lục Kiều Vi nhịn không được nhìn Văn Cẩn Ngôn, nàng hống với người khác đều là gân cổ lên, nàng chỉ nói một câu đơn giản là có thể khiến quản lý Vương lúng túng đến như vậy.
Cô nhìn Văn Cẩn Ngôn bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, lúc này Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kiều Vi, lông mi khẽ động, câu môi cười khẽ đối với cô.
"Làm sao vậy?"
Lục Kiều Vi hỏi: "Cô có muốn uống nước không?"
Mới vừa nói xong, Trương Như Lan vội vàng tiến vào.
Lục Kiều Vi giới thiệu với Văn Cẩn Ngôn: "Đây là giám đốc bộ phận nhân sự của chúng tôi. Sau khi được cô ấy gật đầu, thì bên nhân sự mới đăng thông báo lên."
Sau khi Trương Như Lan nghe xong, hận không thể giết chết Lục Kiều Vi, điều này không phải là đẩy trách nhiệm lên cho nàng sao, đến khi đó bên trên trách tội xuống, chẳng phải là lấy nàng ra khai đao sao. Trương Như Lan cũng là người từng trải, rất nhanh chóng ổn định tinh thần nói: "Văn tổng, đây quả thật là vấn đề của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng."
"Làm cô đi một chuyến đến đây thật vất vả. Hôm nay tôi làm chủ sẽ mời khách, còn tiếp theo chúng tôi sẽ đích thân đến DMD để xin lỗi sau."
Nàng nói chuyện rất có thành ý, Văn Cẩn Ngôn khẽ cau mày, nhìn dáng vẻ xem ra đã tốt hơn so với vừa rồi, Trương Như Lan đang định cố gắng kiên trì tiếp tục, thì Văn Cẩn Ngôn đẩy lại một cái ly rỗng trên bàn cho nàng: "Cà phê, hai khối đường."
Trương Như Lan vội vàng cầm ly, tự mình đến phòng trà để pha cà phê, sợ nhãn hiệu này quá cấp thấp, Văn Cẩn Ngôn sẽ không uống được, nên nàng đặc biệt yêu cầu quản lý Vương lấy cà phê St. Helena mà nàng không nở uống, sau đó hai tay đưa cho Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn đẩy về phía Lục Kiều Vi: "Uống không?"
Uống chứ, vì cái gì mà không uống, cô ước gì được chọc Trương Như Lan tức đến chết.
Nhìn vẻ mặt tang phu của Trương Như Lan, Lục Kiều Vi không uống không được, sau khi hưởng thụ xong, ở trong lòng khen ngợi Văn Cẩn Ngôn, người phụ nữ này quá lợi hại, từ khi quen biết nàng đến bây giờ, mỗi ngày cô đều nghênh đón lấy ánh hào quang.
Quá tuyệt vời.
Cà phê cũng rất tuyệt.
.........
Ở bộ phận thiết kế người đông như Tết đi tới đi lui, ngay cả thúc thúc của Khúc Thanh Trúc, phó chủ tịch Khúc cũng đi xuống, nhưng vẫn chưa đả động đến Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn chỉ vào quyển sổ của Lục Kiều Vi, trang cuối cùng là hình một con hồ ly tinh đang lười biếng nằm trên giường, ánh mắt long lanh, cái đuôi xoã ra như muốn quấn lấy người.
Đầu ngón tay chỉ vào quyển sổ, Văn Cẩn Ngôn nói: "Giống em."
Lời nói quá đột ngột, những người gần đó đều sôi nổi nhìn qua, nhưng Văn Cẩn Ngôn đã đóng quyển sổ lại.
Lục Kiều Vi sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói ở bên tai của nàng: "Phó chủ tịch đến rồi."
"Là anh ta sao?" Văn Cẩn Ngôn nhìn về phía người đàn ông mặc tây trang và mang giày da ở cửa, bộ dáng ngoài ba mươi tuổi, bước đi vô cùng có khí thế.
Lục Kiều Vi gật đầu.
Văn Cẩn Ngôn đặt quyển sổ xuống, đứng dậy.
Khi phó chủ tịch mới đến, chỉ nghe được cái gì mà "giống em" và "là anh ta sao?". Anh ta bị ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn làm cho trong lòng cả kinh, quá sắc bén. Nhưng khi Văn Cẩn Ngôn nhìn về phía Lục Kiều Vi với vẻ mặt rất khác, ngón tay đáp trên đầu Lục Kiều Vi xoa nhẹ, ôn nhu nói: "Chờ em."
Cứ như thể khoảnh khắc đó chỉ là ảo giác, nàng là một người rất giỏi ăn nói.
Lục Kiều Vi bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, hơn hai mươi tuổi, lần đầu tiên bị xoa đầu, quay đầu đi thấp giọng nói: "Aizz nha, không biết tốt xấu."
Vừa nói xong, Lục Kiều Vi chào đón những ánh mắt tò mò của mọi người, cô ngay lập tức xấu hổ không chốn dung thân, ôm đầu muốn trốn xuống bàn.
Lục đại mãnh ơi là Lục đại mãnh, đây là những gì cô nên nói sao!
Sau đó ngẩng nhìn lên, thấy mọi người đều đã đi rồi, Lục Kiều Vi nắm chặt tay thành quyền, đập xuống bàn hai cái, chiếc ly phát ra âm thanh chấn động, cô vội vàng nắm lại, bưng lên uống một ngụm.
Rất ngọt.
.........
Người đi trên hành lang đột nhiên dừng bước chân, Văn Cẩn Ngôn đứng yên vài giây, đột nhiên một tay chống lên tường.
Pháp vụ nghi hoặc nhìn nàng, tưởng nàng có chỗ nào không được khỏe, sau đó nhìn thấy bả vai của Văn Cẩn Ngôn khẽ run lên, khi chú ý lắng nghe lại có một tiếng cười rất nhỏ.
Pháp vụ: "............"
Ngược lại, Trương Như Lan cùng với những người khác gấp đến muốn chết, nghĩ thầm: "Coi như xong rồi, lần này hoàn toàn đắc tội người ta rồi, đến nỗi bả vai đều run lên.
Sau khi Văn Cẩn Ngôn cười xong, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, bộ tây trang thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, khí chất lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần.
Tiến vào phòng họp, phó chủ tịch đề cập đến rất nhiều điều kiện, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng được thoả thuận theo hợp đồng, anh ta còn nói rất nhiều lời nịnh hót. Vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn vẫn lạnh nhạt, các ngón tay xếp chồng lên nhau, không có hứng thú đối với những lời anh ta nói, giống như nàng dẫn người đến đây không phải vì chuyện vi phạm hợp đồng.
Phó chủ tịch không giống như Trương Như Lan đang mất bình tĩnh, anh ta ở vị trí cao, biết cân nhắc lợi hại, hợp tác cùng với DMD quả thật đã mang lại lợi ích to lớn cho công ty của bọn họ. Tuy nhiên, công ty của bọn họ cũng có chút danh tiếng trong nước, không đến mức hoàn toàn bị Văn Cẩn Ngôn áp đảo.
Anh ta chỉ cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho DMD, để DMD không đem chuyện này nói ra bên ngoài, để vẫn duy trì hình tượng của công ty.
Cho nên thời điểm Văn Cẩn Ngôn không mở miệng nói gì, trong lòng anh ta còn đang nghĩ người phụ nữ này thật là không biết điều, DMD rất lớn, bất quá cô chỉ là một giám đốc điều hành của chi nhánh trong nước mà thôi, chứ không phải là người đứng đầu.
Sau vài lần trao đổi, phó chủ tịch rất tức giận, bởi vì Văn Cẩn Ngôn chỉ có một điều kiện duy nhất là yêu cầu anh ta phải đích thân xin lỗi Lục Kiều Vi.
Phó chủ tịch cau mày nói: "Văn tổng, nếu điều kiện này cứ tiếp tục như vậy sẽ làm khó người khác, đến lúc đó truyền ra bên ngoài cũng không dễ nghe, DMD là một thương hiệu lớn, nhưng bây giờ là thời đại Internet, vẫn phải chú trọng đến danh tiếng. Mấy năm gần đây ở trong nước đang ủng hộ sản phẩm nội địa, tôi cảm thấy cô không cần thiết phải làm khó tôi....... "
Lời nói còn chưa kịp nói xong, Văn Cẩn Ngôn không chút do dự liền đứng dậy rời đi, thậm chí một câu giải thích cũng không có, phó chủ tịch không nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn lại không nể mặt mũi như vậy, anh ta cũng không đuổi theo, cảm thấy cùng lắm là thưa kiện.
Cho đến khi Văn Cẩn Ngôn bước ra ngoài, pháp vụ ở phía sau lưng nàng lạnh như băng nói: "Lúc trước chúng tôi chính là ngưỡng mộ tài năng của nhà thiết kế Lục, cho nên mới hợp tác cùng các người, nếu không thì tôi cũng thật sự rất chướng mắt anh. Nghe nói gần đây lãnh đạo các anh muốn dẫn dắt công ty sang lĩnh vực sản xuất trang sức, vẫn đang tìm kiếm những viên kim cương cao cấp, anh đã bao giờ thử đi thăm hỏi quặng kim cương đến từ đâu chưa? "
......
Hóng hớt là bản chất của con người, cánh cửa các phòng ban đều không có đóng kín, mọi người đều nhìn chằm chằm ra bên ngoài hành lang, khí lạnh của máy điều hòa trong phòng từng đợt thổi ra ngoài.
Lục Kiều Vi cầm chuột núp đầu sau máy tính, nghe thấy động tĩnh đột nhiên nâng đầu lên, cô bước nhanh ra cửa, nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đi ngang qua, không được tự hiên hỏi: "Cô bàn chuyện xong rồi sao?"
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng: "Phải đi về."
Giọng điệu thờ ơ, không thể nghe ra bất kỳ thông tin nào. Lục Kiều Vi vừa lo lắng vừa tò mò: "Cứ vậy liền đi sao?"
Tại sao lại không giống với những gì cô tưởng tượng? Không phải là Văn Cẩn Ngôn với phong thái cao ngạo, không coi ai ra gì mà bước ra khỏi phòng họp, đi theo phía sau là một đám người đang khóc lóc cầu xin buông tha sao?
"Vì cái gì mà không rời đi?" Văn Cẩn Ngôn nâng cổ tay lên, chỉ vào đồng hồ: "Buổi chiều giờ."
Lục Kiều Vi: "......"
Cô lại quên mất sắp đến giờ tan tầm, không quá một phút một giây, cô lại không nhịn được hỏi: "Cô không tức giận sao? Bản vẽ thiết kế đã bị tiết lộ, trong công ty lại có nhiều người biết đến như vậy, nhất định sẽ có người bán bản vẽ thiết kế."
Văn Cẩn Ngôn cười cười.
Pháp vụ ở bên cạnh hỗ trợ giải thích, rất nhẹ nhàng nói: "Bản vẽ thiết kế của chúng tôi từ trước đến nay chỉ làm ra một chiếc nhẫn, là độc nhất vô nhị. Chỉ cần bọn họ dám làm một chiếc khác, chúng tôi sẽ kiện họ về tội đánh cắp cơ mật thương nghiệp. Ngày thường chúng tôi làm việc khá nhàn hạ, làm thêm mấy cái hợp hồng cũng không sao cả. "
Lục Kiều Vi: "......"
Lục Kiều Vi chưa từ bỏ ý định hỏi: "Còn việc xuất hiện hàng nhái thì phải làm sao? Liệu nó có gây ra ảnh hưởng xấu không?"
"Hàng nhái? Từ trước đến giờ, DMD chưa bao giờ gặp phải, trước khi muốn bắt chước làm hàng nhái thì hãy tìm một viên kim cương quý hiếm trước đã." Pháp vụ cho biết.
Cũng đúng, ngoài bản vẽ thiết kế ra thì chủ yếu là kim cương, nếu kim cương quý hiếm có thể làm nhái được, thì công ty kia kinh doanh hàng nhái làm gì nữa, dứt khoát mở một công ty xuất khẩu kim cương cho rồi.
Càng nói nhiều càng cảm thấy chua, DMD cũng quá tuyệt vời đi, giám đốc điều hành của DMD ... cũng rất lợi hại.
Lục Kiều Vi hỏi: "Vậy tại sao hôm nay các cô lại đến đây? Tôi còn tưởng chuyện này rất nghiêm trọng."
Câu hỏi này nhường cho Văn Cẩn Ngôn trả lời, Văn Cẩn Ngôn rất tự nhiên mỉm cười nói: "Việc này không phải là vì chị sao?"
Tâm tư như thủy tinh bị vỡ.
Phanh phanh phanh, vì mình.
Aizz nha, là vì mình a.
Hồ ly tinh này, nói chuyện như thế nào lại dễ nghe như vậy.
"Cô chờ tôi một chút, tôi cũng tan tầm."
Lục Kiều Vi đến phòng thiết kế thu dọn đồ đạc, đi theo cùng rời đi.
Văn Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi: "Đồng nghiệp kia của chị tên là Thẩm Như Ý?"
"Đúng vậy." Lục Kiều Vi đáp lại, cảm thấy giọng điệu của mình không đúng, giải thích nói: "Cô đừng hiểu lầm, cô ấy và tôi ở cùng một đội. Cô ấy ngày thường rất nhát gan, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện luôn đứng về phía tôi. Là một người rất tốt, không tồi."
Lục Kiều Vi lại căm giận nói: "Không giống như Cao Dĩnh Nhi, Giản Tinh Thần, Vương Nghệ Mộng, tất cả bọn họ đều muốn tôi sớm xong đời một chút, nhiều lần mang lại cho tôi những rắc rối hết lần này đến lần khác."
"Tôi đang bị phiền muốn chết bởi những người phụ nữ này."
"Ừm."
Đi đến cửa, những vệ sĩ cao lớn uy mãnh đeo kính râm kéo cửa xe ra, Văn Cẩn Ngôn không có lên xe trước, nhìn Lục Kiều Vi ở phía sau, nở ra một nụ cười điềm đạm, giống như đang nói: "Đến nhà của em một chút không?"
Lục Kiều Vi siết chặt ngón tay, do dự, lo lắng và sợ hãi.
Lục Kiều Vi còn chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã đóng lại, Văn Cẩn Ngôn đã ngồi ở bên trong, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra sườn mặt xinh đẹp của Văn Cẩn Ngôn.
Những người vẽ tranh lâu năm sẽ có thói quen phân tích tỉ lệ các đường nét khi nhìn thấy đồ vật đẹp. Lục Kiều Vi thở dài: Người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp khiến cho người ta mất hồn.
Đôi đồng tử dị sắc kia nhìn về phía Lục Kiều Vi, đôi môi đỏ mọng mấp máy, cuối cùng Văn Cẩn Ngôn vẫn là nói: "Đi đây."
Hai chữ đơn giản, Lục Kiều Vi qua một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi Thẩm Như Ý đi ra khỏi văn phòng chạy đến vỗ vai cô, hỏi: "Sao cô lại đứng phát ngốc ở đây? Giám đốc điều hành của DMD đâu?"
"Cô ấy nói đã đến giờ tan tầm, liền phải đi rồi."
"Ồ ..." Thẩm Như Ý nói: "Cô ấy thật lợi hại, cô ấy đã khiến cho người bên nhân sự phải lúng túng. Tôi vừa nghe thấy phó chủ tịch mắng Trương Như Ý là đồ con lợn. Trương Như Ý đều im lặng không dám lên tiếng."
Nói xong, không có nghe thấy Lục Kiều Vi nói chuyện, Thẩm Như Ý vươn tay quơ quơ trước mặt Lục Kiều Vi: "Làm gì mà cô thất thần đến như vậy?"
"Hả?" Lục Kiều Vi lắc đầu: "Không có việc gì, hôm nay mọi chuyện xảy ra làm tôi rất kinh ngạc, cảm thấy có chút sợ, đợi lát nữa sẽ ổn lại thôi.
Chắc chắn là có chút sợ, dù sao cô cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, lần này liên luỵ đến phó chủ tịch và chủ tịch, cả bộ phận nhân sự đều phải xong đời.
Chỉ là luôn cảm thấy không thoải mái.
Lục Kiều Vi nhìn theo chiếc xe vừa rời đi, trong lòng cảm xúc rất phức tạp, lại có một phần tiếc nuối, nếu Văn Cẩn Ngôn lại trêu chọc cô, nói không chừng có thể cô sẽ đi theo.
Đúng là một người phụ nữ nhàm chán.
......
Buổi tối về đến nhà.
Lục Kiều Vi nằm trên giường không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ đến hình ảnh Văn Cẩn Ngôn lúc rời đi, rất không thoải mái, cảm giác khó chịu này rất rõ ràng, cô biết bản thân mình đang xảy ra chuyện gì.
Thân thể khô héo nhớ đến phụ nữ, cô muốn cùng Văn Cẩn Ngôn làm một chút.
Cũng không hiểu tại sao khi Văn Cẩn Ngôn nói muốn cùng cô làm một chút, cô thật sự cảm thấy xấu hổ, nhưng khi Văn Cẩn Ngôn không nói đến nữa, cô thật sự rất chờ mong.
Cô ấy nghiêng người sang một bên, khép chân lại, động đậy hai lần nhưng vẫn không thuyên giảm, muốn phụ nữ đến vậy sao, cũng không tính là như vậy. Thường thường cảm giác đến là sẽ có cách để giải tỏa, cô
»