Giữa ban ngày ban mặt dám hỏi loại câu hỏi thế này, Lục Kiều Vi thật sự không thể hiểu được, da mặt của Văn Cẩn Ngôn tại sao lại dày như vậy.
Cô đẩy tay của Văn Cẩn Ngôn ra: "Không được."
Văn Cẩn Ngôn cố tình không thuận theo, không chịu buông tha, nói: "Nếu chị không đáp ứng em, em sẽ nói ra bên ngoài về những chuyện ngày hôm qua của chị ."
Cuối cùng Lục Kiều Vi cũng đã biết Văn Cẩn Ngôn, người phụ nữ này hoàn toàn không biết xấu hổ, cô ngượng ngùng có chút biệt nữu nói: "Thật ra...thật ra da đều đã bị trầy, rất đau."
Vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn lộ ra quan tâm, ánh mắt nhìn xuống: "Thật sao? Em sẽ không làm nữa, để em nhìn xem."
Lục Kiều Vi trong lòng ngổn ngang, mở vòi nước ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chất liệu sàn nhà của cô không tốt."
Vi Vi đổ thừa cho việc bị Cẩn Ngôn đẩy ngã cho nằm dưới là do sàn nhà trơn trượt dễ té ngã.^^
"Nhưng nhà em là biệt thự, không đáng ngại."
Lục Kiều Vi không muốn quan tâm đến nàng, lấy lá bắp cải xanh nắm đến nát nhừ.
"Ngày hôm qua, cái đó của chị giống như là lũ lụt."
"Cô!" Lục Kiều Vi có tính cách mạnh mẽ, hiếm khi làm cho chính mình thiệt thòi, nhưng ở nơi này của Văn Cẩn Ngôn lại bị đẩy ngã, liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày hôm qua cô làm sao vậy, trong lòng không có chút dục vọng ham muốn nào sao? "
Văn Cẩn Ngôn sửng sốt, không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy.
Lục Kiều Vi lại đắc ý, nàng là một hồ ly tinh kiêu ngạo, không thể chịu được một chút chế nhạo, cho nên sợ rồi đi?
Lục Kiều Vi hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cô phục vụ tỷ tỷ cảm thấy rất thoải mái, thưởng cho cô." Cô lấy lá bắp cải xanh vỗ vào ngực Văn Cẩn Ngôn, vốn định là nhét vào bên trong áo, nhưng hôm nay Văn Cẩn Ngôn mặc áo cổ đứng.
"Vậy thì... cảm ơn tỷ tỷ." Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói vào tai bên cô.
Đạo hạnh của Lục Kiều Vi không cao, chạy trối chết.
Nhìn thấy cảnh này, Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng bật cười.
Bữa sáng rất đơn giản chỉ có cháo thịt nạc rau xanh và bánh bao hấp, ngày hôm qua mất rất nhiều tinh lực, cả hai người đều ăn nhiều hơn một ít, lúc rời đi Văn Cẩn Ngôn ném cho cô một thứ gì đó.
Lục Kiều Vi đưa tay ra nhận lấy, phát hiện đó là thuốc mỡ, khoé môi giật giật, cố gắng kìm nén ngượng ngùng, nhanh chóng mở túi nhét vào.
Văn Cẩn Ngôn căng thời gian rất chuẩn, đúng giờ đưa cô đến trước cửa công ty, còn dư nửa giờ lái xe trở về công ty của mình.
Khi cửa kính xe hạ xuống, Văn Cẩn Ngôn lấy một tay đặt lên cửa sổ xe nhìn bộ dáng ủ rũ của Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn hỏi cô: "Buổi tối có muốn em đến đón chị không?"
Là một người trưởng thành, cô hiểu được rất nhanh về phương diện này, Lục Kiều Vi biết nàng là có ý gì, do dự một lúc rồi nói: "Tôi sẽ suy xét lại."
Maybach chạy đi, Lục Kiều Vi đứng ở cửa có chút bối rối.
Lục Kiều Vi cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc để hỏi thăm tình hình về các cấp trên, trước khi Khúc Thanh Trúc trả lời cô thì có tin nhắn của Thẩm Như Ý gửi đến.
Thẩm Như Ý: 【Tôi vừa mới đến văn phòng, VP cùng Trương Như Lan, còn có giám đốc Khúc đều đang chờ cô. 】
Lục Kiều Vi nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng, Khúc Thanh Trúc gọi cho cô chắc là để báo tin. Cô ảo não khịt mũi một tiếng, đi loanh quanh trước cửa công ty một lúc, vẫn là nên đi vào phòng làm việc.
Có gì đâu mà sợ, cùng lắm thì bỏ việc, chỗ này không giữ lại cô thì có chỗ khác giữ cô.
Lục Kiều Vi xách túi đi vào thang máy, trên đường có nhiều người nhìn chằm chằm vào cô, mấy ngày nay cô cũng đã trở thành thói quen, ra khỏi thang máy đi thẳng đến phòng thiết kế, cô nhìn thấy một nhóm người ở cửa. Về cơ bản tất cả những người có liên quan đến chuyện ngày hôm qua đều đến, đội hình rất kỳ quái.
Cô đẩy cửa ra, kéo khoé miệng lên mỉm cười: "Xin chào mọi người."
Hơn chục cặp mắt nhìn cô, làm cho cô không được tự nhiên, suy nghĩ dù sao mình cũng là người sắp bị đuổi đi, cũng phải có chút tự tin, liền ưỡn ngực ngẩng đầu đi thẳng về phía trước.
Còn chưa đi đến bàn làm việc, phó chủ tịch đứng ở phía trước đột nhiên xoay người nói xin lỗi với cô, Lục Kiều Vi cả người đều ngây ngốc, bàn chân đang nâng lên chậm rãi hạ xuống, thân thể cứng đờ một hồi lâu, chớp mắt nhìn về phía phó chủ tịch.
Phó chủ tịch lặp lại một lần nữa và cười nói: "Nhà thiết kế Lục, tôi xin lỗi cô vì những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, có làm cô mất mặt không?"
Xin lỗi? Phó chủ tịch có thật sự xin lỗi cô? Có rất nhiều người xem như vậy, tròng mắt của mọi người gần như đều rớt ra ngoài.
Lục Kiều Vi cảm thấy có chút huyền huyễn, không hiểu gì cả.
Thư ký bên cạnh phó chủ tịch nói: "Ngày hôm qua phó chủ tịch đã phái người đi điều tra rõ ràng, quả thật là do bộ phận nhân sự có lỗi, chưa xin phép trước, tự mình kiểm tra máy tính của cô, làm cho bản thiết kế của DMD bị lộ ra bên ngoài."
Sau đó nàng còn nói rất nhiều nữa, chẳng qua ý nghĩa đơn giản là phó chủ tịch quan tâm đến nhân viên và nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, ngăn chặn việc lạm dụng chức quyền.
Lục Kiều Vi loanh quanh lòng vòng lắng nghe, cô cũng biết được một chút, phó chủ tịch xin lỗi cô, trời ạ, chuyện này cũng quá có mặt mũi đi.
Lời xin lỗi của phó chủ tịch, Lục Kiều Vi đương nhiên phải tiếp nhận, cô rộng lượng nói: "Tôi biết anh đã nhìn rõ mọi việc, vẫn là giám đốc Trương làm tổn hại danh tiếng của anh. Cô ấy thường lợi dụng danh tiếng của anh để làm những chuyện tác oai tác phúc."
"Nhà thiết kế Lục yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ cho cô một công đạo." Phó chủ tịch bảo đảm với cô, lạnh giọng ' A ' một tiếng nhìn Trương Như Lan.
Sắc mặt của Trương Như Lan rất cứng ngắc, trước đây đều là dùng lỗ mũi để nhìn người ta, nhưng lần này lại cúi đầu thấp hèn, khom lưng xin lỗi cô.
Lục Kiều Vi cũng không ngốc, cô kéo ghế ra cho phó chủ tịch ngồi, cô đứng bên cạnh phó chủ tịch, chính là muốn để cho Trương Như Lan nhìn kỹ, lúc trước dựa vào phó chủ tịch bắt nạt tôi, bây giờ tôi để cô xin lỗi tôi trước mặt phó chủ tịch. .
Chỗ dựa không đứng về phía cô, xem cô hoành hành như thế nào.
Cho tức chết cô.
Lục Kiều Vi không nói cũng không sao, Trương Như Lan liền phải vẫn luôn cúi đầu xuống, sau vài phút sắp đến giờ vào làm việc, Lục Kiều Vi đã nói vài câu lời hay ý đẹp với phó chủ tịch, không làm bọn họ khó xử nữa.
Phó chủ tịch đột nhiên nhìn về phía quần áo của cô, cười nói: "Nhà thiết kế Lục, về sau cô có việc gì có thể tìm tôi, gọi điện thoại trực tiếp cho thư ký là được."
"Cảm ơn sếp."
Phải lịch sự khách khí, ở nơi làm việc cần phải như vậy.
Đương nhiên câu cảm ơn này cũng không phải là tiếp nhận ý tốt của
cấp trên.
Khúc Thanh Trúc bước đến cửa ra hiệu cho cô, có ý là đợi lát nữa khi nàng quay trở lại sẽ nói điều gì đó.
Lục Kiều Vi có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, đó nhất định là yêu cầu của DMD, nếu không phó chủ tịch cũng sẽ không bao giờ làm điều đó.
Làm cô có chút mặt mũi.
Cái người phụ nữ này quá giỏi trong việc biết cô muốn cái gì với độ chính xác cao như vậy.
......
Lục Kiều Vi không thể ngồi yên một chỗ làm việc cho đến trưa.
Cô chạy vào nhà vệ sinh xem thử thì thấy vết trầy da ở trên đùi, sờ vào cảm thấy đau một chút, thật sự rất cần bôi thuốc.
Ngày hôm qua cô có đạp như thế nào cũng vô dụng, cô lấy thuốc mỡ ra xoa xoa, sau đó thở dài nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Sau đó nhắc nhở bản thân rằng cô không thể suy nghĩ về nó nữa, Lục Kiều Vi đè nén hơi thở và nhanh chóng rời đi.
Cô bỏ thuốc mỡ vào túi, thề sẽ cả đời này không bao giờ chạm vào nó nữa.
Khi cô đi ra thì đụng phải Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc là đặc biệt đến tìm cô, sau đó đi vòng quanh cô một vòng, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Lúc sáng mình đã rất muốn hỏi, tại sao cậu lại mặc quần áo của Văn Cẩn Ngôn?"
Lục Kiều Vi sửng sốt, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khúc Thanh Trúc, lúc sáng cô còn nghĩ Khúc Thanh Trúc chỉ đến cho có lệ, không ngờ Khúc Thanh Trúc lại có hoả nhãn kim tinh như vậy, nhìn một chút liền nhận ra ngay, cho nên cô chỉ có thể tò mò hỏi: "Làm sao cậu biết là của cô ta, mặc dù quần áo đều là những thương hiệu lớn, nhưng mình cũng có thể mua được a ..... "
"Vậy cậu có đủ tiền để mua phiên bản giới hạn không?" Khúc Thanh rúc chọc chọc vào họa tiết thêu trên ngực cô: "Nhìn xem, trên này là cái gì."
Lục Kiều Vi cúi đầu xuống, hô hấp dồn dập, mấy chữ cái tiếng Anh "Drill" được viết rõ trên hoa văn ngực trái của cô.
Thế nào cô lại quên mất chuyện này, thời điểm thay quần áo, cô còn đang suy nghĩ thiết kế của Drill này cũng quá đẹp, cho nên đã lấy xuống trực tiếp mặc vào.
Chẳng trách sáng nay khi cô mặc nó, Văn Cẩn Ngôn liền hỏi cô tại sao lại mặc bộ này, quá hiểm ác, nếu đã phát hiện, tại sao lại không nhắc nhở cô.
"Đây là phiên bản giới hạn của Văn Cẩn Ngôn, chỉ có một bộ này." Khúc Thanh Trúc lặp lại một lần nữa: "Cậu có biết mặc bộ quần áo này là đại biểu cho cái gì không?"
"Cái gì?" Lục Kiều Vi khẩn trương lên.
Khúc Thanh Trúc nói: "Đại biểu cậu là người của cô ấy, toàn công ty đều biết cậu là người của cô ấy."
Lục Kiều Vi sửng sốt: "Không khoa trương như vậy chứ......"
Khúc Thanh Trúc hướng về phía cô mỉm cười.
Lục Kiều Vi vội vàng vén tóc che khuất mấy chữ kia lại, sau đó đi đến bồn nước để rửa tay, lổ tai đỏ bừng, Khúc Thanh Trúc còn tưởng rằng cô tức giận, nhưng nhìn kỹ lại cũng không giống, cẩn thận hỏi: "Cậu làm sao vậy." "
"Không sao cả, sau này đừng nói đến những lời như vậy nữa, thật kỳ quái." Lục Kiều Vi lùi lại một bước nhìn vào gương, bộ quần áo thật sự rất đẹp, bên trên là một chiếc áo sơ mi màu đen, bên dưới là một chiếc váy dài đến đầu gối.
Ngày hôm qua khi cô ngủ cùng với Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cũng đã nói những lời như thế này, một bên làm với cô, một bên nói cô là người phụ nữ của nàng, tuy rằng nghe rất kỳ quái, nhưng thật sự rất tâm động.
Sửa sang lại ngoại hình xong, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn để ăn cơm, Khúc Thanh Trúc vẫn luôn nhìn Lục Kiều Vi, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thấp giọng hỏi: "Đừng nói là tối hôm qua cậu qua đêm ở nhà của Văn Cẩn Ngôn? Hai người......"
"Làm sao có khả năng!" Lục Kiều Vi theo bản năng phản bác lại, nhưng nói chuyện lại run run: "Mình, mình ngày hôm qua chỉ đến đó một chút, mượn phòng tắm một chút, sau đó lập tức rời đi."
Khúc Thanh Trúc không tin: "Vậy vì cái gì mà câu lại đổi quần áo?"
"Chất liệu sàn nhà của cô ta không tốt, bị dột nước khiến mình ướt hết cả người".
"Thật như vậy sao?"
"Thật sự! Mình lừa cậu làm cái gì, cậu nhìn mình giống sẽ ngủ cùng với cô ta lắm sao, mình thẳng như vậy mà, haha." Lục Kiều Vi nói rất lớn, nghe có vài phần tự tin.
Nếu cô nói với Khúc Thanh Trúc, ngày hôm qua cô đã ngủ với Văn Cẩn ngôn, buổi sáng còn ở trong phòng bếp thiếu chút nữa lau súng cướp cò, sợ sẽ chọc Khúc Thanh Trúc tức đến hộc máu.
Xét cho cùng, Khúc Thanh Trúc cũng là gái thẳng, chắc là không thể tiếp thu.
Khi ngẫm lại, Lục Kiều Vi luôn cảm thấy có chút không thoải mái, cúi đầu ủ rũ ăn cơm, khi ăn thì sẽ lại nhớ đến cơm do Văn Cẩn Ngôn nấu, luôn là một vài món ăn đơn giản nhưng màu sắc và hương vị đều đầy đủ, một cô gái sắc sảo như vậy, thế nào lại động tay nấu cơm, mà còn ăn rất ngon.
Khi các nàng ăn cơm xong trở về văn phòng, thông báo trừng phạt của công ty được đưa xuống, Trương Như Lan bị giáng chức, quản lý Vương và Lạc Nhất Ngôn trực tiếp bị khai trừ.
Lục Kiều Vi kinh ngạc, hình phạt này vượt quá mong đợi của cô, cô cho rằng công ty sẽ phạt tiền thưởng nhiều lắm là vài tháng, không nghĩ đến lại làm lớn đến như vậy.
Khúc Thanh Trúc biết một chút nội tình, nói: "Việc này thật sự rất lớn, thiếu chút nữa cắt đứt mạch máu của công ty. Phó chủ tịch dùng toàn bộ tiền để đầu tư vào kim cương. Chỉ cần Văn Cẩn Ngôn ra tay chặn đường, thì toàn bộ công ty sẽ xong đời."
Lục Kiều Vi nghĩ đến cuộc điện thoại mà cô nhận được tại nhà của Văn Cẩn Ngôn vào lúc sáng, khó trách phó chủ tịch nói về quặng kim cương gì đó. Văn Cẩn Ngôn như thế nào lại nắm giữ được mạch máu kinh tế của công ty các cô, thật sự quá lợi hại.
Khúc Thanh Trúc hỏi: "Bây giờ cậu có muốn đi tìm Lạc Nhất Ngôn để nói chuyện không? Bảo anh ta trả lại khoản tiền của cậu, sẵn tiện làm bẽ mặt anh ta."
Hôm nay phó chủ tịch đều đã đi xuống xin lỗi cô, cô cũng đã rất có mặt mũi, đối với việc làm bẽ mặt Lạc Nhất Ngôn cũng không có hứng thú gì, Lục Kiều Vi cười nói: "Không biết cậu đã nghe qua một từ ' khiếu' chưa, lợi dụng ngươi bệnh liền muốn lấy mạng của ngươi. Mình đều có biện pháp."
Lục Kiều Vi không muốn nhìn thấy Lạc Nhất Ngôn, nhưng hai bộ phận rất gần nhau, khi cô trở lại bộ phận thiết kế thì nhìn thấy Lạc Nhất Ngôn cùng với một cô gái đang lôi lôi kéo kéo, cô bắt đầu nghĩ đó là Trương Như Lan.
Sau đó phát hiện cô gái kia còn khá trẻ, nàng luôn khóc lóc liên tục lôi kéo tay áo của Lạc Nhất Ngôn, Lạc Nhất Ngôn kéo mạnh vài lần, nhét vào tay cô ấy một ít khăn giấy. Khi nhìn thấy Lục Kiều Vi đi đến, Lạc Nhất Ngôn nhanh chóng chạy đi.
Cô gái kia nhìn chằm chằm Lục Kiều Vi trong một lúc, sau đó hồng đôi mắt rời đi, Lục Kiều Vi nhíu mày: "Cô gái đó là ai vậy?"
"Cũng không rõ lắm, nhìn gương mặt rất lạ giống như người mới, chắc là thực tập sinh. Nghe nói phòng tài chính vừa mới tuyển một nhóm thực tập sinh đến." Khúc Thanh Trúc nói: "Những việc làm của tra nam Lạc Nhất Ngôn cũng đã bị bại lộ, thật sự không ngờ đến lại có nhiều người mê muội như vậy."
Giới trẻ thời nay đều thích vẻ đẹp bề ngoài, khi lấy chồng vẫn nên phải nên đánh bóng đôi mắt, nếu không sẽ đáp vào đó cả đời.
Bởi vì một khuôn mặt, mất cả đời, không đáng.
Thứ , Lục Kiều Vi đã hoàn thành công việc của mình, dành thời gian đến gặp người môi giới, nhờ người môi giới hỗ trợ giới thiệu người mua, cô chuẩn bị bán lại căn nhà.
Chẳng phải Lạc Nhất Ngôn luôn nói rằng căn nhà là mỗi người một nửa, anh ta có quyền quyết định không bán nó sao?
Cô cũng là chủ sở hữu của ngôi nhà.
Cô muốn bán thì liền đem bán
Lạc Nhất Ngôn không phục thì có thể lấy pháp luật ra nói chuyện. Với khả năng kinh tế hiện tại của Lạc Nhất Ngôn, sợ là anh ta không có khả năng đi theo con đường pháp luật. Tiền tiết kiệm thì đã đặt cọc, lương tháng thì đã trả góp mua nhà, lần này còn bị công ty sa thải, về sau sẽ sống như thế nào a.
Giá nhà đất hiện nay đang tăng nhanh, khu vực này đang rất đông đúc, hơn nữa họ chỉ mới mua nhà, chưa có sửa sang trang hoàng để dọn vào ở, giống như một căn nhà mới, khi tin tức được phát ra chắc chắn sẽ có người mua ngay.
Muốn mua căn nhà chính là một cặp vợ chồng, Lục Kiều Vi đã sắp xếp một cuộc gặp mặt nói chuyện. Khi gặp nhau, nghĩ đến việc lấy lại khoản tiền vay mua nhà, cô đã đưa ra một cái giá thích hợp, hai vợ chồng này là người hào phóng, tính toán cảm thấy giá cả thích hợp với chính mình, không suy nghĩ nhiều sẵn lòng mua nhà.
Sau đó chỉ cần đợi chữ ký của Lạc Nhất Ngôn, Lục Kiều Vi quay lại công ty đi một chuyến đi đến phòng tài chính, quản lý mới đã lên nhận chức, hiện tại Lạc Nhất Ngôn đang bàn giao công việc, chuẩn bị rời khỏi công ty sau khi bàn giao xong.
Lục Kiều Vi không nói với anh ta về việc bán căn nhà, nhưng đã yêu cầu người môi giới liên hệ với Lạc Nhất Ngôn, nhắc người môi giới đến gặp Lạc Nhất Ngôn sau khi anh ta bị sa thải, như vậy sẽ làm ít công to. Không có công việc, không có tiền để trả khoản vay mua nhà, không bán nhà thì làm gì bây giờ.
......
Buổi tối Văn Cẩn Ngôn không đến đón cô tan tầm, Lục Kiều Vi cũng không gửi tin nhắn nào cho nàng. Nếu không phải vì ở bên đùi của cô có chút đau, Lục Kiều Vi còn nghĩ rằng đêm đó nhất định là một giấc mộng.
Khi mọi việc đã xong, cô cũng cảm thấy rất hối hận tại sao lại xúc động như vậy, giao lần đầu tiên của mình cho một người phụ nữ, người phụ nữ này còn là tiểu tam của vị hôn phu của cô, thật là quá hoang đường. Nhưng sau khi sự hoang đường trôi qua, dư vị của sự kích thích cấm kỵ lúc nào cũng khiến cô nhớ lại.
Lục Kiều Vi tắm rửa xong nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn hỏi cô đã ngủ chưa.
Những từ này dường như đã trở thành một ám hiệu.
Lục Kiều Vi cầm điện thoại, thật sự rất rối rắm, có chút muốn đi, đêm đó trải nghiệm lần đầu tiên khiến cô rất thoải mái, Văn Cẩn Ngôn làm cho cô rất vui sướng.
Nhưng sau vui sướng là lý trí, lý trí nhắc nhở cô không nên đi, thân phận cùng giới tính đều không thích hợp.
Lục Kiều Vi lăn lộn ở trên giường một vòng, trả lời một cách lý tính "Ngủ".
Sau đó, cô đặt điện thoại sang một bên.
Dù sao các nàng đều là phụ nữ, người khác làm cho mình, cùng với mình làm cho chính mình thì cũng không có gì khác nhau, cô nhớ rất rõ Văn Cẩn Ngôn đã làm cho cô như thế nào.
Lục Kiều Vi nhắm mắt lại......
editor: ẻm đang tự xử để giải quyết nhu cầu, chứ không phải nhắm mắt ngủ đâu nha mọi người. nghiện lắm rồi^^
Loại cảm giác này dường như có tính gây nghiện, chơi một lần thì không thể kìm chế được lần thứ hai. Cô nằm ở trên giường hai đêm liền, cuối cùng đưa ra kết luận:
Chết tiệt, thật sự không giống nhau! Đều là con gái, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại rất giỏi, cô nhớ rõ ràng là nàng đã làm cho cô như thế nào, xác thật cảm nhận được cảm giác đó.
Đây không còn là vấn đề về thân phận hay giới tính, mà là khát vọng. Cô cẩn thận nhớ lại, càng nhớ lại càng muốn làm điều đó.
Giống như đã nếm được vị ngọt, sau khi trở về những ngày tháng đắng cay trước đây, mọi thứ đều trở nên vô vị, kể cả khi kẹo còn quanh quẩn trong miệng.
Lý trí nói với cô rằng chỉ có thể phát sinh quan hệ một lần, nhưng nội tâm khát vọng lại nói:
"Cũng đã làm một lần rồi, nếu làm lại lần nữa thì có sao. Chính cô không phải là đang rất thèm muốn thân thể của người khác sao?"
......
Trong thời gian sau tiếp theo, cả hai người rất ít liên lạc.
Cho đến một đêm, Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn đến, hỏi:
【Quần áo của em khi nào có thể đem qua đây, em muốn mặc vì có một cuộc họp. 】
Tam quan đạo đức, nhảy ngang nhảy dọc lặp đi lặp lại.
Lục Kiều Vi trả lời tin nhắn:【Quần áo vẫn còn chưa khô, khi nào khô sẽ đưa qua cho cô. 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Chờ chị khô. 】
Thoạt nhìn thì không có việc gì, nhưng khi xem xét lại thì.....
Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu.
Bạn có biết không, điều đáng sợ không phải là có một cô gái luôn muốn bạn, mà là bạn luôn muốn một cô gái, muốn được nàng chạm vào, muốn được nàng hôn.
Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn của Văn Cẩn Ngôn, cô đều có thể hiểu sai, cho nên cô phải trả lại quần áo sớm một chút, Lục Kiều Vi cùng Văn Cẩn Ngôn hẹn thời gian đến lấy quần áo, Văn Cẩn Ngôn nói OK và cuộc trò chuyện liền kết thúc.
Không biết có phải vì nguyên nhân nửa vời kia hay không, Lục Kiều Vi nằm trên giường không thể nào ngủ không được. Cô nằm nghịch điện thoại di động, trước kia cô luôn có thể nhìn thấy pháp vụ đăng lên một số điều kỳ lạ, nhưng bây giờ không nhìn thấy gì nữa.
Vài phút sau, cô nhìn thấy một bức ảnh biển và mây do Văn Cẩn Ngôn đăng lên.
Những tầng mây san sát ở bên nhau, sóng vỗ mây trôi, giống như cuồng phong làm cho sóng biển kích động. Cô nhìn chằm chằm một lúc, đối với cảnh đẹp của thiên nhiên liền cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng muốn lưu lại nó.
Sau đó xem các bình luận ở bên dưới.
Pháp vụ: 【 Ôm bức tranh, cảm ơn giám đốc điều hành. 】
Thư ký: 【 Bức tranh này cũng đẹp quá, ôm ôm. 】
Ý thức đạo đức mạnh mẽ ập đến, xem trộm ảnh mà không để lại lời nhắn thì cũng không nên, Lục Kiều Vi để lại bình luận ở bên dưới: 【 Đẹp, tôi cũng ôm một chút. 】
Sau khi bình luận xong, cô bấm vào trang cá nhân của Văn Cẩn Ngôn.
Dòng thời gian của Văn Cẩn Ngôn có rất nhiều màu sắc. Luôn có thể nhìn thấy những bức ảnh tự sướng của Văn Cẩn Ngôn. Văn Cẩn Ngôn thích đăng ảnh bản thân khi đang tập thể dục, mặc áo vận động ba lỗ, để lộ bụng nhỏ, nàng còn có cả cơ bụng.
Khi đó Lục Kiều Vi liền nghĩ, ngực to như vậy, chạy bộ không cảm thấy rung rinh sao? Người phụ nữ này vừa nhìn đã rõ ràng không biết kiềm chế. Sau đó cô liền nghĩ đến lần đầu tiên đi gặp Văn Cẩn Ngôn, không ngờ khi đến lại bị Văn Cẩn Ngôn hôn ... Haizz, thật không muốn nghĩ tới.
Khi làm mới lại dòng thời gian, cái gì cũng không nhìn thấy nữa, đều đã bị xoá sạch.
Chỉ còn bức ảnh biển và mây, định vị ở Luân Đôn.
Thảo nào mấy ngày nay không thấy tin tức, thì ra là xuất ngoại.
Đêm đó, Lục Kiều Vi ngủ không ngon.
Cô có một giấc mơ, trong mơ Văn Cẩn Ngôn đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn cô, cô bước lên lầu, nhưng Văn Cẩn Ngôn không cho cô đi qua, còn giễu cợt nói: "Như thế nào, lại muốn sao? Càng muốn càng không cho."
Lục Kiều Vi sợ ngây người, lý trí cảm thấy không nên như vậy, cô nên đi xuống. Nhưng dù gì từ lâu cô cũng đã cảm thấy xấu hổ rồi, cho nên dứt khoát xấu hổ đến cùng, đi lên liền
»