Thương Tiến Tửu

chương 288: phiên ngoại -《năm ấy》ii

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ly Bắc Vương không đi giày!”

Nhóc mập sán tới chỗ Thẩm Trạch Xuyên, mặt mày đỏ hồng, nói to với bọn nhỏ quây quanh y: “Ly Bắc Vương đầu đội mũ quỷ sát màu đồng, tay cầm bảo đao lóe sáng, thúc ngựa thoát khỏi trùng vây biển máu, dọa bọn trọc Biên Sa vãi tè, tan tác chim muông.”

Lúc này trời nóng nực, mặt đất còn hầm hập hơi nóng, mấy người bán hàng rong trên đường cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Ra khỏi nhà cứ như trong lồng hấp, nấu chín con người ta. Chỉ mỗi nơi này có cây hòe già che nắng được phần nào.

Bọn nhỏ nghe đến ngây ra, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên nói: “Rõ ràng lần trước ngươi bảo Ly Bắc Vương ngủ cũng không cởi giáp, sao lần này ông ta lại cởi giày? Ca của ta nói sau thu Ly Bắc có thể cóng chết người, chân trần làm sao mà đánh trận được.”

Nhóc mập nói tung tóe mưa xuân, đang hào hứng thì bị Thẩm Trạch Xuyên cắt ngang một nhát như vậy, rối rít vỗ vào đùi mình nói: “Sai lè! Thời điểm nguy cấp, thái giám đốc quân từ Khuất Đô bị người ta thịt đến nơi rồi, Ly Bắc Vương nhảy lên ngựa giơ roi xông thẳng ra sa trường, đâu có rảnh mà xỏ giày hở!”

“Ồ,” Thẩm Trạch Xuyên bóc giấy gói kẹo trong tay, “kể cũng phải.”

Bọn nhỏ bị mùi ngọt hấp dẫn, nhìn lom lom vào kẹo trong tay Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên xoè bàn tay mời bọn nó ăn. Bọn nhỏ hò reo mấy tiếng rồi tranh nhau hết sạch kẹo.

Nhóc mập nóng chịu không nổi, vừa nhai kẹo vừa quệt mồ hôi, hâm mộ nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Đại ca ngươi tốt thế, ngày nào cũng mua kẹo cho ngươi.”

“Mấy hôm nay ta ốm.” Thẩm Trạch Xuyên ngậm kẹo, nói không rõ lắm, “Không thích uống thuốc, mẹ bảo đại ca mua cho ta.”

“Mẹ ngươi cũng tốt, đẹp nữa chứ, đâu giống mẹ ta, than ôi!” Nhóc mập thích biểu diễn hí khúc, lập tức chỉnh lại thân hình, nâng cao giọng điệu, “Chỉ thấy trong cái nhà nhỏ rách nát ấy xuất hiện người đàn bà mặt xanh nanh vàng, một tay túm váy, một tay cầm gáo, sải bước tiến đến – ha! Kể dài dòng vậy chứ thật ra nhanh lắm, ca của ta bị vả nổ đom đóm mắt, răng rơi đầy đất!”

Thẩm Trạch Xuyên và đám trẻ cười lăn cười bò.

Nhóc mập cũng cười, càng nói càng hăng: “Công phu dùng gáo của mẹ ta á, nếu ở trên chiến trường cũng không thua nam nhân đâu. Nhà ta tính từ cha ta, có ai chưa tiếp chiêu bà ấy? Lợi hại lắm! Các ngươi xem ca nhà ta đó, một tên hư đốn, đến hồ lô kẹo của ta cũng không chừa, hắn còn là người không? Ngang ngược muốn chết, về nhà mà không nghe lời chả bị mẹ ta đánh khóc tu tu.”

Advertisement

Nó vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng gào phía sau.bg-ssp-{height:px}

“Ranh con, suốt ngày ra ngoài bêu xấu ta!”

“Ai da!” Nhóc mập hoảng hốt bò rụt xuống tảng đá, vắt chân lên cổ chạy “Ca ta tới rồi, hôm khác gặp nha!”

Đám trẻ con cùng giải tán theo nhóc mập, Thẩm Trạch Xuyên vừa quay đầu lại, từ xa xa nhìn thấy Kỷ Mộ cũng đã tới. Y gấp giấy kẹo thành con ếch xanh, chờ Kỷ Mộ lại gần, nhấn con ếch xanh để nó nhảy trong tay mình.

Trời oi bức, trên trán Kỷ Mộ lấm tấm mồ hôi, ca vén vén vạt áo, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, nhìn con ếch xanh xấu xí mất chân đó, bật nhảy còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Ca hỏi: “Chân nó đâu?”

Thẩm Trạch Xuyên chỉ vào chỗ khác, nói: “Ở đây có hai cái.”

Kỷ Mộ nghiêng đầu nhìn, không nhịn được phì cười: “Giỏi lắm, ghép lại rồi.” Ca nói rồi đứng dậy, giơ tay gạt cành lá chắn mình, nói với Thẩm Trạch Xuyên dưới trời nắng gay gắt, “Đi, về nhà đi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhảy khỏi tảng đá, nhặt túi sách vải trên đất, theo sau Kỷ Mộ đi về nhà. Y còn thầm nghĩ về câu chuyện ban nãy nghe, bèn hỏi Kỷ Mộ: “Thiết kỵ Ly Bắc chưa đi qua thành Đoan Châu, mà sao ai cũng biết Ly Bắc Vương trông thế nào vậy?”

“Ai cũng biết, mà ai cũng không biết.”

Thẩm Trạch Xuyên nghe không hiểu, Kỷ Mộ cũng không giải thích, ca quay đầu nhìn đệ đệ: “Mấy hôm nay đi học khá lắm, tiên sinh gặp cha ở chợ còn khen đệ mấy câu, mẹ cũng vui, lén làm cho đệ đôi giày mới nữa kia.”

Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Mẹ lén làm, sao ca biết được?”

“Ta mà không biết á?” Kỷ Mộ thở dài, “Sửa từ giày mới của ta mà.”

Thẩm Trạch Xuyên kéo kéo túi sách trên vai, không biết đáp như thế nào. Hoa Sính Đình thương Thẩm Trạch Xuyên, cái gì cũng cho y trước. Đi được nửa đường, Kỷ Mộ giơ tay vỗ lưng Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Thay ca đi nhiều vào, mẹ sửa cả đêm đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kỷ Mộ, gật gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio