“Giày này,” Tiêu Trì Dã chỉ cho Tiêu Kí Minh xem, “to vậy ca.”
“Không có cỡ cho đệ,” Tiêu Kí Minh cẩn thận gấp thư nhà rồi nhét về ngực áo, “xỏ tạm đi, về rồi sẽ có đôi vừa.”
Tiêu Trì Dã đi mấy bước, gót giày cứ rớt xuống, lê loẹt quẹt trên cỏ làm hắn càng nghe càng bực mình. Hắn không vui, khoanh tay nhìn Tiêu Kí Minh nói: “Đệ dù gì cũng có chiến công, không cần gì khác, đổi đôi giày mới thôi.”
“Đã bảo rồi,” Tiêu Kí Minh bình tĩnh nhìn hắn, “bây giờ chưa có đôi vừa.”
Mãnh đậu trên vai Tiêu Trì Dã, hắn còn tức, Tiêu Kí Minh đã xoay người tính vào lều quân rồi. Tiêu Trì Dã muốn học dáng vẻ điềm nhiên như không của ca hắn, nhưng không nhịn được lại bảo: “Cha gửi thư tới,” hắn dò hỏi, “không nhắc đệ à?”
Tiêu Kí Minh hơi khựng lại, một lát sau hắn quay đầu.
Ánh mắt Tiêu Trì Dã thấp thoáng chờ mong, hắn không cần thưởng gì hết, hắn chỉ muốn nghe Tiêu Phương Húc khen một câu thôi. Nhưng mà hắn chỉ biết cố nén kiêu ngạo, không chịu cúi đầu.
Giống ông cha thế cơ chứ.
Tiêu Kí Minh âm thầm thở dài, hắn kẹt ở giữa, thành ra trông còn già dặn hơn cả hai người đó. Hắn buông nhẹ bàn tay đang vén rèm, nói không chút do dự: “Dù cha có khen đệ, thì cũng là lấy công bù tội đối với đệ.”
Tiêu Trì Dã khẽ nhếch khoé môi, không tức chuyện giày dép nữa. Hắn ôm cánh tay, gật gật đầu nom rất nghiêm túc.
Tiêu Kí Minh nhìn bầu trời xanh thẳm xa tít tắp, tự dưng không còn vội vã đi xử lý quân vụ. Hắn quay lại ngồi trên hàng rào gỗ thô ráp, vỗ vỗ sang bên cạnh.
Tiêu Trì Dã nhìn phương bắc theo Tiêu Kí Minh, núi Hồng Nhạn che khuất tầm mắt, tận cùng là dải dài miên man chập trùng như sống lưng của một con thú nằm rạp trong đêm, gồ ghề nhô lên.
“Phía sau núi Hồng Nhạn là gì?” Tiêu Kí Minh hỏi.
Advertisement
Tiêu Trì Dã ngậm cỏ non đáp: “Là gió chắc.”bg-ssp-{height:px}
Tiêu Kí Minh cười: “Đệ đúng là trò ruột của sư phụ Thiên Thu.”
Tả Thiên Thu không giống một tướng quân, ông lão với mái tóc bạc phất phơ bên má, thường lặng lẽ ngắm nhìn ngọn gió Ly Bắc, tưởng như đang suy ngẫm về những vấn đề không lời giải đáp ấy.
Tiêu Trì Dã chống lan can, vừa nhìn núi Hồng Nhạn vừa nói: “Đại ca, huynh không sang đó xem sao?”
Tiêu Kí Minh im lặng, diều hâu trên đỉnh đầu rít lên, gió thổi tay áo hắn phần phật, hắn cũng không giống một tướng quân. Hắn đan hờ những ngón tay thon dài, như đang cùng Tiêu Trì Dã ngồi trên bậc nhà nói chuyện phiếm vậy.
“Ta sao,” Tiêu Kí Minh nói nhẹ bẫng, “ở đây cũng tốt lắm.”
Tiêu Trì Dã hơi tiếc nuối, mà không biết vì cái gì lại tiếc. Trong thân thể trẻ trung của hắn ẩn chứa sức mạnh vô hạn, tham vọng lan tràn mọi ngóc ngách trên trời dưới dất. Hắn muốn quá nhiều, chưa hiểu được nỗi gian khổ của hai chữ “gìn giữ”, hắn chỉ muốn tiến công.
“Huynh thì thành thân rồi,” Tiêu Trì Dã cắn cỏ non, nếm vị chua chua ngọt ngọt nói, “đệ vẫn muốn đi thử.”
“Nói cứ như đệ sẽ không thành thân ấy,” Ánh mắt Tiêu Kí Minh phức tạp, bắt đầu thấy lo thay cho em dâu tương lai, “trên đời này biết bao nữ tử, đệ muốn người như thế nào? Đừng có dăm ba bữa lại thay đổi.”
Tiêu Trì Dã cúi người, lấy kiếm cọ cánh tay, gục đầu suy nghĩ rất lung, cuối cùng ngập ngừng: “Muốn…” Hắn ngẩng đầu, bỗng chỉ thẳng vào trăng trên cao, “như thế kia!”
Triêu Huy đứng phía sau nhắm mắt, trông hết sức là ‘xong rồi’.
Vầng trăng này còn y như đĩa ngọc nữa chứ.
“Đệ cũng chẳng có yêu cầu gì,” Tiêu Trì Dã ngắt cỏ non xuống, ngón tay vẽ vẽ, “nhìn phải đẹp, không giống mẹ, ít nhất cũng phải giống đại tẩu, nói chung phải đẹp hơn đại soái. Không biết thuần ngựa cũng không sao, phi ngựa thì phải biết. Đánh giặc không mượn người ấy lo, nhưng nên học võ chút xíu, không thì yếu ớt quá, đệ lại phải nhường nhịn suốt. Nữ công gì đấy không cần thiết, đệ không tin tay nghề của người khác được. Phong thái phải hơn người, giống như trăng kia kìa, không thể quá dễ gần, đệ liếc một cái là nhìn thấy y.”
Hắn càng nói càng thích thú.
“Chỉ cần đệ thấy y,” Trăng sáng rọi gương mặt Tiêu Trì Dã, đôi mắt toát lên kiên quyết buộc phải có, hắn nắm chặt bàn tay nói, “đệ nhất định sẽ khiến y làm vợ mình, dẫn y phi ngựa ở Ly Bắc, phi xa mấy cũng được, đệ bên y ー đệ nhường y một chút cũng không sao, mà chỉ một chút thôi!”