Chương
Mẹ chồng cô sờ trán nhưng cũng không thấy sốt. Tịch Nhan an ủi bà, bà cũng gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng không thôi.
“Ừ có chuyện gì nhớ báo mẹ với bà nhé.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó cũng tới siêu thị, đường đi vào siêu thị có mấy ông bà lão làm nghề xem bói dạo. Vừa thấy cô mấy ông bà lão đó trầm mặc, Tịch Nhan cũng không để ý nhiều nhưng mà lại có một người trong đó nói ra một điều gì đó.
“Tư linh tương thông, đứa con của quỷ bắt cóc công chúa trên thiên đường.”
Cô đột nhiên dừng lại dường như cảm nhận gì đó. Sống lưng lạnh đi, bất chợt cô nói ra một cái tên mà ngay chính bản thân cô cũng không biết ý nghĩa nó là gì.
“Imaginshi.”
Bà nội và mẹ dừng lại quay về hướng cô lúc này cô mới chợt bừng tỉnh. Ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ biết vừa nãy đột nhiên đứng lại rồi lại mất đi ý thức.
“Tịch Nhan trong người con không khoẻ chỗ nào phải không?”
“Không có gì đâu mẹ chúng ta đi mua đồ thôi.”
Tịch Nhan chạy lại khoác tay hai người rời đi. Đằng xa vẫn còn một ánh mắt bí ẩn nhìn cô.
Vừa vào đến siêu thị cả ba người đã lao nhanh đến quầy bánh kẹo. Nhìn nhau mà gãi đầu cười gượng.
“Cái này bữa tiệc phải có bánh kẹo chứ nhỉ?”
“Đúng thế.”
“Đúng đúng.”
Vân Anh và bà nội Mộ cũng thi nhau gật đầu. Đây vốn chỉ là lý do biện hộ cho niềm vui ăn uống của ba người mà thôi.
Nào là snack, kẹo ngọt, bánh ngọt còn có cả kem nữa. Cả ba người nhìn nhau cười thoả mãn.
“Thôi chúng ta đi mua rau và thịt nào.”
Cả ba giờ không khác gì ba đứa trẻ được trở về tuổi thơ. Trong suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau khó có thể nói được.
Vân Anh là diễn viên đình đám chỉ cần xuất hiện là có thể khuấy đảo công chúng. Đi siêu thị thôi cũng là một điều khó khăn, mà gần năm nay bà cũng chưa đi siêu thị rồi.
Còn bà nội Mộ từ năm tuổi đã học cách kinh doanh quản lí lại là người đứng đầu Mộ gia thân phận cao quý sao lại có thể làm mấy việc như thế này.
Tịch Nhan từ nhỏ đến lớn luôn đi một mình ba thì bận việc công ty không có thời gian chơi với cô. Mỗi lần đi siêu thị nhìn những đứa trẻ bên cạnh có bố mẹ đi cùng mà tủi thân không thôi.
Đang đi chọn thịt để về làm tiệc thì lại một lần nữa cô lạnh sống lưng. Lần này cô dựa vào lòng mẹ mà sợ hãi.
“Mẹ… có ai đó đang nhìn con…”
“Mẹ… có ai đó đang nhìn con…”
Giọng Tịch Nhan run rẩy sợ hãi, bà nội và mẹ chồng nhìn quanh nhưng không thấy ai cả. Bà ôm cô vỗ lưng an ủi nhưng cô vẫn có cảm giác bất an.
“Không sao, không sao đâu con chắc chỉ là ảo giác thôi.”
Bà nội Mộ và mẹ chồng vừa động viên vừa lo lắng cho Tịch Nhan. Đầu óc cô lại bắt đầu oang oang không còn nghe được tiếng mẹ và bà nội nữa.
Giống như bước vào mộng ảo, cô lại thẫn ngờ ngó nghiêng xung quanh. Rõ ràng lúc nãy còn đang ở siêu thị sao giờ đã ở trong ngôi nhà đáng sợ này rồi.