Ngày tháng Năm, khoảng giờ phút, tại khách sạn Đại Kim Sa.
Lý Vạn Tường cho rằng Lương Tiểu Đồng không thể tìm ra được khi mình ẩn náu ở đây. Trong khi đó ở đầu kia của thành phố Giang Kinh, cô đã đoán đúng Lý Vạn Tường sẽ ở sân nhà của ông.
Kể cũng thú vị thật, sau khi vụ trọng án xảy ra, Lý Vạn Tường được đưa vào viện , người đầu tiên gọi điện cho ông là chủ khách sạn Đại Kim Sa, nói rằng chắc chắn lầu chính Tiêu Tương phải tu sửa một thời gian, bếp trưởng tiên sinh không quen ngồi chơi xơi nước, tôi mời tiên sinh về Đại Kim Sa làm ít bữa. Lý Vạn Tường nói, ông phải để tôi hoàn hồn đã. Ông chủ nói, đương nhiên rồi, tiên sinh cứ nghỉ ở phòng hạng sang Đại Kim Sa cho dễ chịu ít hôm rồi hãy hay. Lý Vạn Tường nói, tạm thời chưa cần, nếu cần tôi sẽ báo với ông.
Yên ổn chưa được hai ngày, Lý Vạn Tường đã phát hiện ra mình bị thằng Béo bám theo. Trước khi xử lý “dịu dàng” thằng Béo, ông gọi điện cho ông chủ Đại Kim Sa hỏi lại về lời đề nghị hôm nọ, ông chủ nói: tôi vẫn giữ lời hứa, nếu không thì tôi sống trên đời này thế nào được? Ông thích ở phòng nào: tầng , tầng và từ tầng trở lên? Lý Vạn Tường nói, không cần phòng cụ thể, chỉ mong ông đưa tôi chiếc thẻ từ đa năng, cho phép tôi ra vào bất cứ phòng nào là được. Ông chủ cười hề hề, đùa rằng ông định tổng vệ sinh các phòng khách sạn hay sao? Được! Chúng ta nhất trí!
Lý Vạn Tường ở tầng thượng của nhà hàng Đại Kim Sa. Xin nói rõ là tầng thượng của nhà hàng chứ không phải tầng thượng của khách sạn. Nhà hàng Đại Kim Sa và khách sạn Đại Kim Sa là hai khối nhà, khách sạn tầng, trên nóc là không gian mở. Nhà hàng chỉ có tầng, tầng và cho hai hiệu ăn và một hiệu bánh ngọt thuê, tức là bên trên không có khoảng không, chỉ có một khoảng sân vuông vức rộng chừng m phía sau tấm biển hiệu đề tên “Đại Kim Sa”, có lan can sắt sơn đen, nhìn kỹ thấy sắt đã hơi hoen gỉ. Thời mới làm ở đây, Lý Vạn Tường đã thăm thú khắp trên dưới trong ngoài khách sạn và nhà hàng, còn nhớ rất rõ khu vực này, nay điểm lại, nhận thấy cái không gian nho nhỏ ở trên nóc nhà hàng, phía sau tấm biển hiệu sẽ là nơi ẩn thân rất thích hợp cho ông.
Màn đêm dần buông, Lý Vạn Tường xách chiếc bàn gấp nhỏ và một chiếc ghế gấp, bước lên cầu thang nhỏ khuất ở góc tường, mở cửa bước ra sân, tức nóc nhà. Ông kê bàn mở ghế ra, rồi lại đi xuống bếp, dạo quanh một lượt, trở lên sân, bưng theo một cái khay với ba món ăn, đũa bát thìa, một chai rượu, “nâng cốc mời trăng sáng, cả bóng nữa ba người”. Gió hiu hiu mát mẻ, không lạnh, khiến người ta lâng lâng sảng khoải, dẫu có bao nhiêu sầu muộn cũng sẽ theo gió bay vào màn đêm rồi đi xa mãi.
Di động bỗng đổ chuông, làm Lý Vạn Tường cụt hứng, ông định không nghe, vào những ngày nhạy cảm này, cẩn thận vẫn hơn. Ông nhìn họ tên người gọi, chuông kêu đến bảy hồi, rốt cuộc ông vẫn nhấn nút “nghe”.
Lý Vạn Tường đứng dậy, vừa đi vừa nghe, thói quen của ông bao năm nay. Ông bước đến sát hàng lan can, từ đây có thể nhìn cảnh đêm của thành phố.
Nói chuyện xong, ông trở lại bên bàn, vừa ngồi xuống ghế thì bỗng thấy lạnh buốt nơi cổ họng. Một lưỡi đoản kiếm sắc ngọt đã kề ngang cổ. Rồi một giọng nói từ phía sau, “Hôm nay đến lượt ông trải nghiệm cuộc sống.”
Giọng của Lương Tiểu Đồng.
Lý Vạn Tường nói, “Nếu mày không làm chuyện đó thì cần gì phải mệt óc để o ép tao?”
Lương Tiểu Đồng, “Ông đừng nói thế, đúng là tôi không làm nhưng bắt nguồn từ tôi, từ chúng tôi, tại chúng tôi muốn vui vẻ với cháu ông một đêm. Cho nên, tuy hôm kia ông đã hiểu ra vấn đề, đã bị mấy thằng ngố kia thuyết phục nhưng cuối cùng ông vẫn đau đầu nghĩ ngợi và không thể tự giải thoát, ông sẽ không tha cho tôi. Tôi đoán không sai chứ?”
“Khi nói về cái chuyện đó, sao mày không có một chút cắn rứt hối hận nào cả?” Lý Vạn Tường hỏi.
“Hối hận cắn rứt thì cũng để làm gì? Đâu phải tôi giết người?”
“Vậy thì ai giết?”
“Ông biết, thì cũng để làm gì? Tôi cho rằng ông sắp…” Lương Tiểu Đồng nhìn cái lan can sắt cao hơn thắt lưng người. “Ông sắp lỡ sảy chân ngã xuống dưới kia, hoặc bị coi là tự sát… thực vừa khéo quá: ông cũng có kết cục như đứa cháu gái mà ông không bao giờ quên.”
Lý Vạn Tường nhìn thấy Lương Tiểu Đồng bước ra đóng chặt cánh cửa, rồi trở lại đứng trước mặt ông, trong lúc ấy thanh đoản kiếm vẫn kề cổ ông, lúc này ông mới nhận ra hắn còn có thêm một tên tay chân nữa. Ông hoàn toàn ở thế yếu, chỉ còn nước ngồi dưới ánh đèn mờ mờ phía sau tấm biển hiệu “Đại Kim Sa” đối diện với khuôn mặt hơi sưng của Lương Tiểu Đồng. Ông hỏi, “Mày tìm thấy nơi này… bằng cách nào?”
“Ông tự cho rằng chỗ này cực kỳ kín đáo thật sao? Theo cách nói của thương nhân chúng tôi, thì Đại Kim Sa là sân nhà của ông, cho nên chẳng cần trình độ đại học cũng thừa sức đoán ra! Ông ma lanh thật, không ở phòng khách sạn, nên chúng tôi phải tốn thêm chút sức lực. Nhưng việc tìm kiếm bao giờ cũng vậy, nếu thành tâm và quyết ý đi thì vẫn thành công, chúng tôi hỏi được đúng người nhìn thấy ông hoạt động ở nhà hàng chứ không ở phòng khách sạn! Trong nhà hàng không ai nhìn thấy ông lên nóc nhà, nhưng nếu tìm đủ các chốn thì không thể bỏ qua nóc nhà này!” Lương Tiểu Đồng vươn vai vặn hông, hẳn là để chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Lý Vạn Tường nói, “Nhưng mày đã nghĩ thế này chưa: ngay mày cũng có thể tìm thấy tao, thì người khác… có đầu óc hơn cả mày, cũng sẽ rất nhanh chóng tìm thấy tao?”
Lương Tiểu Đồng hơi biến sắc, hắn sờ túi áo lấy ra một đôi găng tay cao su, vừa xỏ găng vừa cười, nói, “Lại còn thế nữa kia? Ông giục tôi phải nhanh nhanh ra tay chứ gì?”
“Có thể nhanh đến đâu?” Cánh cửa thông ra sân bỗng bật tung, Na Lan và Tạ Nhất Bân xuất hiện.
Lương Tiểu Đồng xua tay, “Chớ bước lại, nếu không, ông ta đứt họng luôn!”
Lý Vạn Tường sửng sốt, ông hoàn toàn không ngờ Na Lan lại tìm đến đây nhanh như vậy.
Na Lan và Tạ Nhất Bân đều đứng nguyên tại chỗ. Na Lan nói, “Bác Tường đã nói về anh rất đúng, là người thông minh một chút thì phải biết chừng mực đến đâu là phải, hôm kia anh vừa thoát nạn ở lầu chính Tiêu Tương, lẽ ra anh nên xét lại mình và tự sửa sai lầm, tôi cho rằng ý của mọi người khi đó là dành cho anh cơ hội sửa sai, vì chúng tôi cảm thấy anh có trách nhiệm trong cái chết của Viên Mạn Phương, nhưng chưa chắc anh đã ra tay sát hại cô ấy. Anh có thể dùng tài sản, sự hối hận chân thành để làm những việc có ý nghĩa, giống như Đới Hướng Dương đã từng mở trại mồ côi vậy. Không may là anh đã lựa chọn con đường càng nguy hại hơn cho mình…”
“Cô nghĩ cô là ai? Cô tưởng mình là bậc thầy tâm lý học thật hay sao? Sao cô biết tôi có lợi có hại ra sao?” Lương Tiểu Đồng kêu lên, “Và, sao tôi phải nghe cô nói linh tinh vớ vẩn?”
Na Lan cười, “Tại sao phải nghe tôi nói vớ vẩn? Anh tất nhiên không muốn nghe. Theo ý anh thì tôi đáng chết từ lâu, hoặc tôi bị anh chinh phục trở thành đồ chơi của anh chứ gì? Tôi bị mất trí nhớ, nên mong anh trả lời giúp tôi: tại sao tôi bị chấn thương sọ não?”
Lương Tiểu Đồng ngạc nhiên mở to mắt, “Làm… làm sao tôi biết được?”
“Anh phải biết! Anh là người đầu tiên nhảy xuống sân, tôi là người thứ hai. Rơi xuống đất, tôi và anh không cách xa nhau là mấy, anh phải nhìn thấy tôi…”
“Lúc đó tôi bị sái chân… thì để ý đến cô làm sao được?” Lương Tiểu Đồng đưa tay sờ thắt lưng phía sau, ở đó cài thanh đoản kiếm. Lưỡi thép kề cổ Lý Vạn Tường thật ra chỉ là một con dao găm bình thường. Lương Tiểu Đồng không muốn thanh đoản kiếm đồ cổ quý giá bị vấy bẩn.
“Anh không bận tâm, cũng được… nhưng có biết tôi bị đập đầu vào vào đâu không?”
“Gạch xây vòng quanh luống hoa, cô ngã đúng vào luống hoa được viền gạch xung quanh. Và… cô nhảy lầu rồi thì trên gác có vụ nổ, gạch đá rơi xuống có thể rơi trúng đầu cô.” Lương Tiểu Đồng nói.
“Sao anh biết tỉ mỉ thế?” Na Lan cười nhạt. “Chắc anh còn biết bên cạnh lầu có những viên gạch tròn lát trên sân làm lối đi. Sau khi nhìn thấy tôi nhảy xuống, anh nảy ra một ý nghĩ… Bây giờ tôi miêu tả lại cảnh tượng ở đại sảnh lúc đó: khi ông già đòi nợ Đới Hướng Dương nói với mọi người rằng dưới bếp đã tưới dầu khắp lượt, cả cầu thang cũng thế, thì anh nghĩ rằng ông trời đã giúp mình, cho nên khi vụ nổ xảy ra thì anh nhảy lầu trước tiên, cho rằng mình có đủ thời gian chạy vào bếp để phóng hỏa, sau đó phóng hỏa luôn cả lầu chính! Mục đích của anh là đốt luôn cả đám con tin ở đại sảnh và tòa lầu Tiêu Tương, nhằm giết người diệt khẩu, xóa sạch những tội lỗi ngày trước anh đã gây ra! Mới chạy được vài bước thì nghe thấy tôi nhảy lầu, anh sợ tôi nhìn thấy anh vào nhà bếp, nên cầm luôn viên gạch lát tròn tròn đập thêm vào đầu tôi khi tôi đang bị choáng. Và chắc anh còn định nhìn xem tôi đã tắt thở chưa, nếu cần sẽ bồi thêm vài nhát… nhưng anh đã nghĩ cho ‘đại sự’ của mình: vì cảnh sát và đội cứu hỏa đã đến bên ngoài, nên anh cần hành động gấp, anh liền đập vỡ cửa sổ nhà bếp, bật lửa, rồi ném bật lửa vào bếp…”
Lương Tiểu Đồng cười khằng khặc, “Cô tưởng tượng tài thật! Ai cũng biết tôi không hút thuốc lá!”
“Nhưng không ai ngăn cản anh sưu tầm bật lửa, bật lửa Mỹ Zippo sản xuất số lượng hạn chế, loại sang, bằng đồng chẳng hạn, đúng không? Tôi nói thật, anh không nên giao lưu với WeChat của tôi vì tôi sẽ nhìn thấy ảnh của anh, tôi đã lật xem ảnh anh rất nhiều mới tìm thấy tấm ảnh trong phòng của anh, trên tường gắn một cái giá gỗ rất đẹp, có các ô ca rô bày rất nhiều bật lửa Zippo!” Na Lan thở dài. “Và, có kẻ đập hòn gạch vào gáy tôi, cũng là do tôi tưởng tượng ra hay sao?”
“Vậy là cô không hề mất trí nhớ?”
“Nếu ngay từ đầu anh đã biết tôi không mất trí nhớ, thì có lẽ hiện nay tôi đã triệt để ‘mất trí nhớ’ và các bạn chung hoạn nạn đã đọc điếu văn cho tôi rồi!”
Lương Tiểu Đồng kinh ngạc, miệng há hốc, “Cô giả vờ mất trí nhớ, là vì cô sợ bị diệt khẩu!”
Na Lan cũng giả vờ kinh ngạc, “Đúng thế còn gì! Có những người lo sợ tôi bị bóc trần nên đã làm những chuyện gì đó… so với ‘mất trí nhớ’ thì sao? Nếu tôi không mất trí nhớ thì tôi có sống nổi đến hôm nay không, có thể nhìn thấy cảnh tượng ‘xúc động’ của anh ở hội quán Thấm Hà không, có thì giờ để rà soát lại mọi tình tiết xảy ra hôm đó không?”
“Nhưng nói cho cùng, cô không có bất cứ chứng cứ nào để nói rằng đã bị tôi đập gạch lên đầu!” Lương Tiểu Đồng kêu lên.
“Nếu tôi có viên gạch đó thì sao?” Na Lan nửa cười nửa không.
“Không thể!” Lương Tiểu Đồng lập tức phủ quyết, “Tôi đã…”
“Anh đã làm gì? Đã đập vỡ viên gạch đó, vứt đi rồi đúng không? Một chút khôn vặt láu cá thì anh vẫn có, lúc đó tay anh bị còng, lại đang cần đi phóng hỏa cho nhanh, anh không thể mang viên gạch đi quá xa, anh bèn đập nó ngay ở sân, nó sẽ lẫn trong đám đất đá xi măng trên gác rơi xuống. Tôi đã tốn chút thì giờ để sưu tầm được các mẩu gạch đỏ rồi. Trên đó chắc chắn có vân tay của anh, có máu của tôi.”
Lương Tiểu Đồng đã đưa tay từ sau lưng ra trước mặt, cùng thanh đoản kiếm. Tạ Nhất Bân bước lên đứng chắn cho Na Lan, hét lớn, “Mày chớ làm càn!”
Lương Tiểu Đồng quát, “Ai khiến các người làm trung gian hóa giải? Ai cho phép các người cùng lão già khốn kiếp kia dồn ép tôi? Các người vẫn không thấy rằng không đáng để mất mạng vì lão già này à? Và cho rằng tôi sẽ tha cho các người chứ gì? Hôm nay các người đến thật đúng lúc, cả ba sẽ cùng đi chầu Diêm vương!” Lương Tiểu Đồng bước lên gần hơn.
Na Lan nói, “Sao nói là ba người? Ai bảo chúng tôi chỉ có ba người?”
Lúc này Lương Tiểu Đồng mới nhận ra phía sau Na Lan là Đới Thế Vĩnh, Ngu Uyển Chân và Hồ Kiến Vĩ. Tay Đới Thế Vĩnh cầm khẩu súng Glock hàng nhái, anh nói, “Cấm bước lên nữa! Mày nhận ra cái này chứ? Na Lan đã đưa cho tao, lắp cái nòng súng vào là lại dùng như thường. Tuy chỉ là đạn bi nhưng tao cam đoan vẫn có thể xuyên thủng trán mày, găm trúng mắt mày!”
“Đừng, đừng!” Lương Tiểu Đồng kinh hãi xua tay, nhưng hắn vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm. Con dao găm của tên đàn em cơ bắp cũng vẫn kề cổ Lý Vạn Tường. “Bây giờ trao đổi… hai bên thương lượng ôn hòa… vừa rồi tôi chỉ nói đùa với Na Lan thôi, hoàn toàn chỉ là nói đùa.”
Nhưng Đới Thế Vĩnh thì tuyệt đối không có ý đùa bỡn, anh giơ súng, bước lên từng bước một, Lương Tiểu Đồng lùi lại từng bước một.
Lùi đến sát lan can sắt.
Lương Tiểu Đồng tựa người vào lan can sắt.
Lan can bỗng “rắc rắc…” Lương Tiểu Đồng kinh hãi hét lên.
Gần như đồng thời, Lý Vạn Tường ngửa người, đưa hai tay ra, toàn thân ông nhoài về phía sau. Tên đàn em cơ bắp bị Lý Vạn Tường húc mạnh ở tầm thấp, gã bị hất về phía sau, ngay sau lưng gã cũng là lan can sắt lâu đời han gỉ.
Từ tầng thượng của nhà hàng Đại Kim Sa, Lương Tiểu Đồng và tên đàn em gần như đồng thời rơi xuống đất.