Ngày tháng Năm, khoảng giờ phút, trong chiếc minivan của công ty Thương mại Năng lượng Hằng Vĩnh.
Sau khi mọi người đã chui vào xe của công ty Đới Thế Vĩnh, Na Lan nói, “Ai có thể giải thích hộ tôi không?”
“Có gì phải giải thích nữa?” Tạ Nhất Bân cố cười ra vẻ lạnh lùng nhưng giọng run run đã khiến anh bại lộ, chưa đạt đến “trình độ máu lạnh”. “Muốn gì được nấy, mẹ khỉ, các người độc địa quá! Na Lan, tất cả nằm trong tiên liệu của chị chứ gì?”
“Tôi là Na Lan chứ đâu phải Gia Cát Lan, tiên liệu của tôi cái gì chứ? Tôi làm sao biết sẽ có kẻ bỏ mạng?” Na Lan kêu lên một cách khác thường.
Ngồi bên cạnh lái xe, Đới Thế Vĩnh tỉnh bơ ngoảnh lại, “Thoạt đầu chúng tôi không tính được hai kẻ phải chết, thật thế!”
Na Lan nói, “Tôi biết, mọi người chỉ dự tính một kẻ thiệt mạng. Còn gã cơ bắp kia hôm nay đen đủi vì bị Lương Tiểu Đồng điều đi. Đúng không?”
Tạ Nhất Bân tiếp tục nói chung chung, “Chứ còn gì! Có khi nào cô nhầm đâu!”
Na Lan định căn vặn: anh làm sao thế? Tôi đâu có giết người khiến anh hoảng sợ đến nỗi phải kêu cả đôi vợ chồng già hàng xóm sang cứu? Nhưng cô rất hiểu tâm trạng hậm hực của anh ta, tự nhiên bị cô lôi kéo vào cuộc điều tra vừa kích thích vừa đẫm máu này, nhất là hôm nay bảo anh ta làm kỳ đà cản mũi Kim Thạc, cuối cùng lại thành đến Đại Kim Sa chứng kiến vụ hung sát.
Lý Vạn Tường nói, “Thằng nhãi đi cùng Lương Tiểu Đồng đến đây cũng chẳng tử tế gì, gã suýt nữa… cắt đứt họng tôi!” Na Lan nhận ra, Lý Vạn Tường và Đới Thế Vĩnh đã phối hợp hoàn hảo để gây ra đại hạn cho Lương Tiểu Đồng. Rồi khi Lương Tiểu Đồng và gã cơ bắp kia rơi xuống đất, Đới Thế Vĩnh và Kiến Vĩ lại lập tức thu dọn các món ăn, bát đĩa… cho vào chiếc túi nilon to đã chuẩn bị sẵn, Lý Vạn Tường thì nhanh tay gấp bàn ghế lại, chỉ nửa phút sau mọi người đã rút khỏi nóc nhà. Chiếc minivan chạy ra khỏi khách sạn Đại Kim Sa một đoạn mà vẫn chưa nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát.
Đới Thế Vĩnh nói, “Thì cô bảo, nếu không làm thế, chúng ta còn có cách nào khác đây?”
Chính Na Lan cũng đang nghĩ về điều này.
Đới Thế Vĩnh tiếp, “Tôi không biết là hắn còn đập gạch vào đầu cô, phóng hỏa cả nhà bếp nữa, hắn muốn toàn bộ chúng ta chết cháy luôn. Nếu hắn có thêm chút thời gian thì chẳng rõ hậu quả sẽ ra sao nữa. Tối qua hắn đã đầu độc cô, hôm nay hắn tính sổ với bác Tường, ngày mai, ngày kia sẽ đến lượt ai đây?”
“Cho nên các anh phải ra tay trước chứ gì?” Na Lan hỏi.
“Chứ còn gì? Không thể không ra tay trước! Nói thật nhé, lúc ở đại sảnh Tiêu Tương tôi phụ họa với mọi người vì muốn tất cả được thái bình yên ổn, cảm thấy nên bảo vệ bác Tường, tên Lương Tiểu Đồng không đáng để bác ấy phải liều mình, chứ không phải vì tôi thương hại hắn! Dù có đúng hắn sát hại cô bé kia hay không, nhưng sự việc bắt nguồn từ hắn, hắn là hung thủ đáng chết!”
Na Lan nói, “Cho nên… các anh đã bố trí ‘tác động’ cái lan can chứ gì?” Đới Thế Vĩnh gật đầu.
Lý Vạn Tường nói, “Tôi đưa ra ý tưởng đó, nhưng cần phải có hỗ trợ, tôi bèn nhờ anh Đới Thế Vĩnh.”
Tạ Nhất Bân véo một cái vào cánh tay Đới Thế Vĩnh, “Thằng cha này thực chuyên quyền độc đoán!”
Đới Thế Vĩnh nói, “Tôi có hai đệ tử đã từng làm về xây dựng, họ ‘gia công’ tí chút vào hàng lan can sắt đang rệu rã, hì hục mất hai tiếng đồng hồ mới xong. Mọi người đoán ra bác Tường ở Đại Kim Sa rồi gọi tôi đi tiếp ứng, đáng lẽ người nên kinh ngạc là tôi mới đúng!”
Na Lan sửng sốt định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tạ Nhất Bân phát biểu tổng kết, “Chứng tỏ mọi người đều động não! Người không có đầu óc đã bị đào thải rồi!”
Câu này bỗng nhắc nhở Na Lan, cô ngoảnh lại hàng ghế sau hỏi Kiến Vĩ vẫn trầm mặc suốt từ đầu tới giờ, “Cậu thuộc tuýp không có đầu óc hay động não quá nhiều đấy?”
Kiến Vĩ đang ôm đầu, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, nói, “Đừng nói kháy nhau! Tôi có thể làm gì nữa chứ?” Hai má, cổ và cánh tay cậu vẫn đang phải băng bó, hễ cựa quậy là lại đau muốn chết.
Na Lan nói, “Lẽ ra cậu không cần làm gì cả, nhất là không nên chơi trò mất tích.”
Tạ Nhất Bân cười nhạt, “Mọi người nghe thấy chưa: cô ta cho phép mình chơi trò mất trí nhớ nhưng lại cấm cậu chơi trò mất tích! Những chiêu trò cũ rích trong tiểu thuyết trinh thám đều được vận dụng cả ở đây!”
Ngu Uyển Chân hỏi, “Chuyện là thế nào vậy?”
Kiến Vĩ can thiệp, “Thôi nào! Coi như tôi lủi đi chơi vài giờ, đâu gọi là mất tích gì được chứ?”
“Nhưng cậu định biến mất hẳn, đúng không?” Na Lan hỏi.
“Đọc mẩu giấy chị để lại ở chỗ tôi, tôi bèn đi tìm anh Đới Thế Vĩnh, coi như tôi nghiêm chỉnh đấy chứ?” Kiến Vĩ thở dài.
Tạ Nhất Bân nhắc nhở, “Cậu đừng nhẫm lần, chữ viết nắn nót như thế đương nhiên là chữ tôi, tôi mạo danh Na Lan viết, đoán rằng khi nhìn thấy tên Na Lan thì có nhiều khả năng cậu sẽ đầu thú.”
Ngu Uyển Chân, “Tôi vẫn không hiểu các anh chị đang nói gì.”
Na Lan, “Còn nhớ là ở hội quán Tiêu Tương có hai lần nổ không?” Uyển Chân gật đầu, “Lần thứ nhất có một ông già đến kêu ca thắc mắc, ông ta mang theo thuốc nổ, bọc thuốc nổ thứ hai ở vị trí khác trong căn phòng. Dễ dàng suy đoán rằng hai người mang thuốc nổ có liên quan đến nhau, nói trắng ra, họ là đồng bọn. Cho nên, cảnh sát đương nhiên sẽ tập trung điều tra về kẻ thứ hai mang thuốc nổ.”
Ngu Uyển Chân ngoảnh nhìn Kiến Vĩ, “Chắc là anh? Cho nên anh mới trốn ra khỏi bệnh viện?”
Kiến Vĩ vẫn ôm đầu, cứ như không nghe thấy lời Uyển Chân.
Na Lan, “Không! Kiến Vĩ mất tích là do cậu ấy hy sinh bản thân để chuyển dịch sự chú ý của cảnh sát.”
Tạ Nhất Bân, “Cách nghĩ của cậu sai rồi. Chúng tôi sau đó hội ý… Đới Thế Vĩnh cũng báo với cậu rồi, đều nói là khi nổ thì hai tên cướp có mặt ở đó, cho nên gói thuốc nổ thứ hai đương nhiên là do tên cướp thứ hai ném, cậu cứ nghĩ như thế là xong. Cậu bày trò mất tích thì lại thành ra rút dây động rừng.”
“Thật ra gói thuốc nổ thứ hai là do ai ném?” Uyển Chân hỏi.
Tạ Nhất Bân nói, “Em Chân vốn rất thông minh, em giả vờ ngớ ngẩn thì không ai chịu nổi đâu!”
Chân nguýt, “Tên em là Chân, dù ngớ ngẩn thì cũng ngớ ngẩn chân chất.”
Na Lan nói, “Tạ Nhất Bân, đừng nói năng cay nghiệt quá thế? Tôi nghĩ, ông bà già hàng xóm với anh nên đặt tên anh là Tạ Nhất Châm mới phải, châm chích!”
Tạ Nhất Bân làu bàu, “Liên minh đàn bà, thì tôi thua là phải rồi!”
Đới Thế Vĩnh, “Ý mọi người là… Hoa Thanh là người tung bọc thuốc nổ thứ hai à?”
Na Lan, “Tôi đoán rằng Hoa Thanh không mang thuốc nổ trong người. Tôi chưa từng quan sát kỹ Hoa Thanh nhưng nhớ rằng cô ấy có thân hình mảnh khảnh, mặc áo váy bó sát, đâu dễ gì giấu một cái bọc trong người như ông già kia? Cho nên tôi ngờ rằng bọc thuốc nổ đã được giấu sẵn ở đâu đó từ trước.”
Kiến Vĩ thở dài, “Bên dưới cái ghế! Đã buộc sẵn dưới ghế của Đới Hướng Dương.”
Na Lan hỏi, “Tức là, sau khi lửa bùng lên, cậu nhìn thấy Hoa Thanh lấy bọc thuốc nổ từ bên dưới cái ghế ra?”
Kiến Vĩ, “Tôi và Hoa Thanh bị còng chung một còng, tôi không thể không nhìn thấy.”
“Tại sao cô ấy phải quăng gói thuốc nổ đi? Dù quăng đi hay không thì cuối cùng vẫn nổ, và cô ấy lại bị lộ nữa?”
Kiến Vĩ nói, “Chính tôi cũng không hiểu, lúc nằm trong bệnh viện, tôi đã khẽ hỏi Hoa Thanh, cô ấy nói: nhìn thấy lửa cháy, cô ấy hoang mang vì bọc thuốc nổ sẽ nổ tung, làm người ta bị thương, ai đứng gần cái ghế sẽ chịu tổn hại, nên muốn gỡ bọc thuốc ra ném đi để giảm thiểu hậu quả. Nào ngờ vừa gỡ xong thì ngòi nổ bắt cháy, cô ấy hoảng quá bèn quăng cái bọc lên mặt bàn kê giữa gian phòng, nơi đó ít ra cũng không có người… Nhưng tại sao chị lại biết? Lúc đó chị đã nhảy lầu rồi kia mà?”
Na Lan, “Tôi đoán mò.”
Tạ Nhất Bân, “Lại giả vờ!”
Na Lan lừ mắt, “Tôi không có nhiều căn cứ, tôi chỉ dùng phép loại suy mà thôi. Chúng ta có ưu thế hơn hẳn cảnh sát, chúng ta đều biết lúc đó trong phòng không có hai tên cướp nào cả. Cho nên tôi chỉ cần loại trừ một vài người, Lương Tiểu Đồng, Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình đều trong diện loại trừ, anh bảo vệ to xác đang sợ hãi phát run, cũng ít có khả năng làm. Đới Thế Vĩnh… tôi biết anh cũng là nhân vật khác thường nhưng chắc chắn không thể là đồng bọn với ông già. Bác Tường đương nhiên có thể loại trừ. Tạ Nhất Bân… tôi biết anh không chịu thừa nhận cha già mẹ già… nhưng mời anh tham gia điều tra, hợp tác được vài hôm thì căn bản cũng hiểu con người anh, nên có thể loại trừ. Vậy thì chỉ còn lại Uyển Chân, Hoa Thanh và Kiến Vĩ. Cảm ơn anh, Tạ Nhất Bân, đã giúp tôi điều tra một số hoàn cảnh, nhân thân. Trong đó người tương đối đáng ngờ là Hoa Thanh.”
Tạ Nhất Bân bĩu môi, “Cũng biết cảm ơn tôi rồi ư? Không cần cảm ơn. Theo tin tức đáng tin cậy của Na Lan thì ông già ấy ăn mặc giản dị… Chi tiết này suy ra một điều: đến chốn đắt đỏ như Giang Kinh thì ông già sẽ phải tiết kiệm, sẽ chung sống, à không, sẽ ở chung với người quen… Tôi tạm không đề cập đến Uyển Chân, cô ấy hoàn toàn trong sáng vô tội, Kiến Vĩ thì thuê nhà ở Loan Tân Trang cùng hơn hai chục thanh niên nam nữ khác, tôi hỏi vài người quanh đó xem gần đây có nhìn thấy một ông già cỡ tuổi cha Kiến Vĩ đến chung giường với cậu ta không, họ trả lời là không. Sau đó tôi đến Nam Doanh hỏi mấy bạn cùng thuê nhà với Hoa Thanh, liền bị các cô mắng mỏ là đồ ba que: vì họ đều là nữ ở cùng nhau, bất cứ nam giới nào đến đều phải thông báo, cho nên không có chuyện chung chạ. Nhưng…” Tạ Nhất Bân đắc ý ngừng lại, để tăng sức hấp dẫn, “… nghe nói tháng trước Hoa Thanh thường đi sớm về muộn, các bạn nữ đoán rằng cô ấy đã có hoàng tử bạch mã, nhưng Hoa Thanh kiên quyết phủ nhận.” Tạ Nhất Bân vỗ vai Kiến Vĩ, “Hiền đệ à, đệ vẫn còn có hy vọng.” Không ngờ vỗ trúng vết bỏng của Kiến Vĩ, làm cậu kêu ré lên, “Dừng ngay cái bàn tay thối của anh lại!”
“Còn nhớ ông già ấy nói mình từ đâu đến không?” Tạ Nhất Bân hỏi mọi người.
Đới Thế Vĩnh nói, “Hình như là Hồng… gì đó, có mỏ vonfram.”
“Chúng ta, đúng ra là… tôi, tôi đã đi sâu nghiên cứu quê quán của em Hoa Thanh, ở Hồng Bình, Hồ Bắc. Hồng Bình mấy năm trước là mỏ vonfram nổi tiếng. Có cần tôi nói thêm nữa không?”
Mọi người trong xe đều im lặng.
Nếu cảnh sát có được manh mối này thì nhân thân ông già kia sẽ rất nhanh chóng được làm sáng tỏ.
“Còn nữa…” Na Lan bổ sung, “Hoa Thanh từng phục vụ ở nhà hàng Đại Kim Sa, có thể tin rằng cô ấy đã chủ động xin vào Tiêu Tương. Tôi đoán rằng bác Tường cũng có công giới thiệu cô ta?”
Lý Vạn Tường gật đầu, “Đúng là như thế, Hoa Thanh nghe nói tôi sẽ đi khỏi Đại Kim Sa, đến làm cho Tiêu Tương, cô ấy bèn gặp tôi nhờ giới thiệu sang Tiêu Tương phục vụ. Đới Hướng Dương vốn có ấn tượng tốt về Hoa Thanh nên đã chấp nhận ngay.”
Tạ Nhất Bân hỏi Kiều Vĩ, “Nhưng tôi vẫn chưa hiểu mấy. Na Lan cũng không chịu cho tôi biết, tại sao cậu chuồn khỏi bệnh viện nhằm dịch chuyển sự chú ý của cảnh sát? Cậu lo sợ điều gì?”
Kiến Vĩ nói, “Tôi sợ họ điều tra Hoa Thanh.”
“Nhưng…” Tạ Nhất Bân định truy hỏi, liền bị Na Lan cắt ngang, “Nếu nghiền ngẫm thêm một chút, sẽ thấy Kiến Vĩ lo lắng là có lý do. Dù hiện giờ cảnh sát chưa biết rõ nhân thân của ông già, nhưng họ có nhân lực phương tiện, sớm muộn gì cũng tra ra ông già đến từ Hồng Bình, lúc đó Hoa Thanh vẫn là nghi phạm cần điều tra làm rõ. Tuy nhiên, Kiến Vĩ làm thế, nhiều nhất cũng chỉ khiến cảnh sát bị phân tán chút ít, họ vẫn sẽ điều tra Hoa Thanh.”
Tạ Nhất Bân truy hỏi Kiều Vĩ, “Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại…”
“Anh nhất định muốn tôi trả lời à?” Kiến Vĩ xẵng giọng. “Hoa Thanh là nữ thần của tôi, anh thỏa mãn chưa?”
Tạ Nhất Bân sửng sốt, “Thế à…” Anh ta ngập ngừng, rồi cười hì hì, “Thì ra, gã ngố là tôi!”