Tiệm Bánh Bao Âm Dương

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hạ Y

……..

Mộc Tử Dịch ăn cháo xong mới nhớ ra con mèo yêu quý nhà cậu còn đang bị nhốt trong trận dưỡng hồn.

Cậu nhìn Cố Cảnh: “Mèo béo tỉnh lại chưa?”

Động tác dọn bát cháo của Cố Cảnh ngừng lại một chút, chần chừ nói: “Anh cũng không rõ, có thể còn chưa đâu.”

“Anh là người lập ra trận pháp, bộ anh không cảm nhận được sao?”

“Là em lập trận, anh chỉ thêm vài món vào đó thôi.” Cố Cảnh thẳng thắn nói.

“Được rồi.” Mộc Tử Dịch đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa lẩm nhẩm: “Đều trách em không hiểu rõ trận pháp…”

Cố Cảnh bất đắc dĩ đi sát theo sau, nghĩ thầm, hay là tìm thời gian dạy em ấy một tí. Còn có các loại pháp thuật, cũng dạy một ít luôn. Để sau này có gặp vài tà thuật sĩ có ý đồ làm loạn phải chịu thiệt.

Chỉ là… Anh vẫn cứ không hiểu, đã có bản lĩnh mở một tiệm bánh bao âm dương như vậy, sao lại không cho đứa nhỏ đi học thuật pháp?

Người nhà Mộc Tử Dịch, ai cũng lạ kì vô cùng.

Đi vào phòng khách, Mộc Tử Dịch vẫn chỉ thấy trận pháp mờ mờ như cũ, chỉ đành quay đầu nhìn Cố Cảnh.

Thấy Cố Cảnh vươn nhẹ tay, trận pháp sụp đổ chỉ trong nháy mắt, không còn bóng dáng đâu nữa.

Giây tiếp theo, Mộc Tử Dịch liền thấy một bóng dáng màu xám nhảy từ giữa ra, lao về phía cậu. Cậu không né tránh mà mở hai tay ra đón lấy. Thế nhưng ngay lúc bé con kia nhảy vào cái ôm của cậu thì đã bị một đôi tay chặn lại.

“Meooo… meooooo…” Mèo béo bị nắm đuôi, lắc lư qua lại giữa không trung, giương nanh múa vuốt trong bất lực.

Cố Cảnh trầm giọng giảng đạo lý cho nó nghe: “Vết thương của Tử Dịch chưa lành, không chịu nổi nhóc nhào vào đâu.”

Lúc này mèo béo nhỏ mới dừng giãy dụa, ngoan ngoãn cuộn móng lại, chớp chớp đôi mắt to, nũng nịu: “Meo~” Em sẽ ngoan mà, không nhào nữa.

Âm thanh đó cute đến độ lòng người mềm nhũn! Mộc Tử Dịch vội vàng giành nó qua ôm vào ngực vuốt ve.

Vốn nhóc định cọ cọ vào ngực chủ nhân như lúc trước, nhưng nghĩ tới vết thương chủ nhân còn chưa lành nên không dám làm bừa. Rất ngoan ngoãn hiểu chuyện mà lẳng lặng nhìn chủ nhân, tủi thân kêu meo meo.

Nghe thế, Mộc Tử Dịch vội vàng giơ nó lên ngay tầm mắt dù có hơi khó khăn, nói: “Sao lại tủi thân vậy? Là do hôm đó bị thương hả?”

Mèo béo vẫy vẫy đuôi, bày vẻ mặt không vui: “Meo meo…” Không có bị thương meo. Nhưng mà lâu như vậy anh cũng không đến đón em meo~

Cố Cảnh ôm lấy nhóc, rất dịu dàng trước sự phản kháng của nó: “Để tôi ôm nhóc cho, vết thương của chủ nhân nhóc còn chưa lành, không thể phí sức.”

Nhóc con không hợp tác vặn vẹo thân thể nghe thế mới an tĩnh lại. Có điều lại đột nhiên giơ vuốt lên cào tay Cố Cảnh. Meo, dám nói nó béo!

“Mèo béo, không được tùy tiện đánh người!” Mộc Tử Dịch nghiêng qua sờ sờ đầu nó, trấn an: “Không phải không muốn đến đón mày, mà là do tao vẫn luôn ở trong bệnh viện. Vết thương lần này có hơi nghiêm trọng, đến hôm nay bác sĩ mới cho tao xuất viện. Nhìn đi, vừa xuất viện đã vội vàng qua đây đón mày nè.”

“Meo…” Nhóc mập dùng một chân chỉa chỉa Cố Cảnh, dùng giọng điệu đặc biệt đáng thương mà cáo trạng – tên âm sai này rất đáng ghét, không cho bản meo đi bệnh viện thăm anh!

“Không phải đâu, anh ấy vì muốn tốt cho mày thôi.” Mộc Tử Dịch cười đè móng vuốt nó lại: “Mày xem nè, lông trên người mày đã nhiều hơn rồi, móng vuốt cũng sắc bén hơn nè.”

Nhóc mập nhìn móng vuốt của mình: “Meo? Có hả?”

“Tất nhiên là có rồi, tao có lừa mày bao giờ đâu.”

Nhóc mèo béo: “…” Hình như là rất thường xuyên lừa nó.

Lúc này Cố Cảnh lại nói: “Mèo béo, dùng hồn thể đi.”

“Meo!” Anh mới béo, cả nhà anh đều béo!

Mèo béo nhỏ hung hăng gào thét, nghe lời mà biến hình.

Không bao lâu, trước mặt Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh xuất hiện một đứa nhỏ. Đứa trẻ vươn hai tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay Mộc Tử Dịch.

Một đứa nhỏ mập mạp như thế lại không nặng xíu nào. Mộc Tử Dịch sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nhìn về phía Cố Cảnh, hưng phấn nói: “Màu da của nó…”

Cố Cảnh gật nhẹ đầu: “Mấy ngày trong trận đã gần như tiêu trừ toàn bộ lệ khí của nó. Ta lại tăng sức mạnh cho linh hồn của nó, khiến nó bây giờ nhìn không khác mấy với đứa trẻ bình thường. Vả lại, bây giờ nó có thể hoạt động một thời gian ngắn dưới ánh mặt trời.”

Quỷ vật bình thường rất sợ ánh nắng, trừ khi tu vi cường đại hay là gặp kỳ ngộ. Tuy mèo béo cũng là một con quỷ mạnh, nhưng còn chưa đủ để chống chọi ánh mặt trời.

Mộc Tử Dịch vui mừng ôm lấy nhóc mập, thằng nhóc còn nhỏ, không khiến chủ nhân nó cảm thấy nặng. Mộc Tử Dịch bắt đầu vừa sờ vừa nhéo khuôn mặt nó.

Làn da nó đã không còn trắng bệch xanh lè như lúc trước mà đã trông khỏe mạnh hơn. Ánh mắt cũng không còn nhiều tròng trắng như trước mà giống như đứa trẻ bình thường, xinh đẹp linh động. Môi cũng có chút màu đỏ giống với người thường.

“Môi hồng răng trắng thế này, dễ thương ghê.” Mộc Tử Dịch càng nhìn càng thích, nhào tới hôn khuôn mặt nhóc con.

Nhóc mập vốn đang xụ mặt không vui tức khắc trở nên rạng rỡ, không ngừng cười khanh khách. Vừa cười vừa dụi đầu vào cổ chủ nhân như lúc còn là mèo.

Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan…”

Vừa dứt lời, nó đã biến mất khỏi lòng ngực. Cậu ngẩng đầu mờ mịt nhìn nhóc con đáng yêu bị Cố Cảnh xách lơ lửng giữa không trung, tay chân đạp loạn xạ, không ngừng kêu “Meo meo”. Nhóc con chao đảo trên không trung làm Mộc Tử Dịch nóng vội muốn đỡ lấy nó.

Cố Cảnh chí công vô tư đứng đắn nói: “Dù sao nó cũng là hồn thể, âm khí rất nặng, thân cận quá mức sẽ không tốt cho cơ thể em.”

Mộc Tử Dịch: “…” Ghen thì cứ nói đi!

Nhóc con cuối cùng vẫn biến lại thành mèo. Thứ nhất, vì nó thích làm mèo hơn; thứ hai, hồn thể không ăn được đồ ăn; thứ ba, là do nó xấu hổ, ngại dùng hồn thể chạy lung tung.

Hai người ngồi trong phòng khách, Mộc Tử Dịch cầm đồ ăn đút cho mèo béo. Nhóc mập bị nhốt mấy ngày, dù không biết đói nhưng cũng muốn ăn vài thứ.

Vì chủ nhân khen nó ở hình dạng hồn thể hay mèo đều đáng yêu, thêm việc quỷ lực hình như mạnh lên chút ít. Nên nhóc mèo béo độ lượng tha thứ cho Cố Cảnh, còn đặc biệt thân thiện chia một gói cá nhỏ chủ nhân cho nó với anh.

Đương nhiên là phải lựa gói ít nhất rồi.

Cố Cảnh cười thân thiện, cảm thấy nhóc con này cũng không hẳn là không biết điều. Để bày tỏ thành ý, anh tốt bụng mở nắp bình sữa dùm để nó dễ uống.

Nhóc mèo béo “Meo” một tiếng, vươn vuốt vỗ vỗ cánh tay Cố Cảnh, rất ra dáng lão đại. Mặc dù việc này nó tự làm được, nhưng trong mắt nó hành động của Cố Cảnh là đang chủ động cầu hòa. Nó là lão đại của miêu giới, là con mèo được chủ nhân yêu thích nhất, chút khoan dung này vẫn phải có.

Thấy một người một mèo ở chung hòa thuận như thế, nội tâm Mộc Tử Dịch cảm thấy vui mừng. Cảm thấy đã thời cơ đã đến, cậu cười tủm tỉm vỗ đầu mèo béo, chậm rãi nói: “Mèo béo à, sau này Cố Cảnh chính là baba của mày đó.”

“Meo??” Nhóc mèo béo ngẩng đầu hoang mang nhìn chủ nhân, lại nhìn qua Cố Cảnh.

“Sau này anh ấy sẽ thương mày, bảo vệ mày, sẽ mua đồ chơi, đồ ăn vặt cho mày, còn gãi lưng cho mày nữa. Thế nào, có vui không?” Mộc Tử Dịch kiên nhẫn dẫn dắt từng cái.

Cố Cảnh đứng bên cạnh mong chờ nhìn nhóc mập, trông mong nó gọi “Ba”. À không, kêu “meo” là được.

Nào biết nhóc mập ngửa người ra sao, trừng mắt nhìn anh, ngay cả miệng cũng không khép, bày ra bộ dáng khiếp sợ tột cùng.

Mộc Tử Dịch nhanh tay lẹ mắt lấy di động ra chụp lại, đang chuẩn bị cất di động như chưa có gì xảy ra thì đã nghe một tiếng mèo kêu thê lương.

“Meo eo eo…”

Tiếng kêu thảm thiết như bị giẫm phải đuôi.

Mộc Tử Dịch: “….” Có cần thảm thương như vậy không?

Cố Cảnh: “…” Khó chấp nhận vậy hả?

Ông Trần nghe thấy tiếng kêu thì vọt từ dưới lầu lên, vội vàng hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì rồi?”

Vừa thấy nhóc mèo béo đang bày vẻ mặt hoài nghi nhân sinh thì hai mắt tỏa sáng, nhào đến ngồi chồm hổm trước mặt nó, hưng phấn như đứa trẻ: “Đáng yêu quá, lại đây chơi với ông nội này, ông nội cho con đồ ăn ngon nhé?”

Nhóc mèo béo không để ý tới ông, đôi mắt mèo vẫn luôn nhìn móng vuốt, cố gắng tiêu hóa tin tức chấn động chủ nhận vừa nói.

Ông Trần lại đổi hướng tiếp tục nói chuyện, ý đồ lấy lòng nó.

Mộc Tử Dịch thấy thế thì vẫy tay kêu Cố Cảnh dẫn mình ra sân đi dạo.

Cố Cảnh chần chờ liếc nhìn mèo béo, thấy ông Trần còn đang hăng hái đem đủ thứ đồ ra dỗ dành nó, còn nó thì vẫn đang đắm chìm trong sự đả kích chưa thoát ra.

“Đi thôi, cho nó thời gian bình tĩnh lại đã.” Mộc Tử Dịch rất có kinh nghiệm, dắt tay Cố Cảnh ra ngoài. Vừa đi còn vừa hát: “Hoa~ tuyết~ bay~ bay, gió~ bắc~ mưa~ phùn~”

Cố Cảnh: … tự nhiên thấy đau lòng thay cho mèo béo.

Hai người chậm rãi bước từng bước ra sân, nhìn lên bầu trời sắp tối, tận hưởng sự yên tĩnh khó có được.

Qua một lúc lâu, Mộc Tử Dịch chợt nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, lúc đó anh có bắt được cái tên tà thuật sĩ đó không?”

“Không.” Cố Cảnh lắc đầu, sắc mặt không được tốt lắm: “Lúc đó lo lắng cho em quá nên anh không có tự mình đuổi theo mà sai cấp dưới. Nhưng người đó quá gian xảo, lúc bị bắt được còn tự cắt một chân chạy thoát.”

“Vậy là hắn ta đã tự chặt đứt một tay một chân rồi…” Mộc Tử Dịch tấm tắc: “Đúng là người ngoan độc.”

“Em cũng không vừa gì.” Cố Cảnh sờ đầu cậu, thở dài: “Vậy mà không tiếc cạn kiệt linh lực, em có biết làm vậy sẽ tiêu hao sinh mệnh không?”

“Biết chứ.” Mộc Tử Dịch vô tội cắn móng tay: “Chỉ là lúc đó ông lão đó đòi đoạt xá. Em nghĩ, nếu để ông ta chiếm thân thể mình thì chi bằng tự hủy diệt, khiến hắn giỏ trúc múc nước thành công dã tràng.”

Cố Cảnh biến sắc: “Đoạt xá?”

“Cũng không hắn, hắn nói em là người Ngũ Tuyệt, linh lực hùng hậu vâng vâng. Còn nói người nhà của em cố ý không muốn dạy em thuật pháp là vì muốn tốt cho em.” Mộc Tử Dịch không giấu diếm Cố Cảnh, cậu còn cần anh giải thích nghi hoặc nữa mà.

“Ngũ Tuyệt là gì vậy? Sao lại nói không học thuật pháp là tốt cho em?” Mộc Tử Dịch tò mò.

“Ngũ Tuyệt…” Cố Cảnh bấm ngón tay một lát, cau mày. Anh băn khoăn nói: “Nôm na là giống như Thiên Sát Cô Tinh, có thể nói là khắc tinh trời sinh. Khắc người thân, khắc bạn bè, khắc vợ, khắc con…”

“Nhưng ngược lại họ lại có thiên phú rất cao từ nhỏ, là hạt giống tốt để học thuật pháp. Bọn họ có thiên phú cực cao nên tốc độ học tập rất nhanh, cũng sẽ dễ nhập ma.”

“Dù đoạn tuyệt tình yêu tình thân tình bạn, nhưng lòng người vẫn luôn dễ dàng sinh ra tâm ma, thế nên vì một việc nhỏ mà trở thành tà ma cũng thường thấy. Thuật pháp càng cao siêu càng dễ nhập ma, ma lực cũng càng mạnh. Cho nên, không cho em học thuật pháp, trong mắt vài người mà nói là chuyện tốt cho em.”

Chỉ là, những người đó lại không lo lắng việc thân thể Ngũ Tuyệt nếu bị người khác biết được sẽ ra sao? Người Ngũ Tuyệt không biết thuật pháp trong mắt người khác giống như một đứa nhỏ có trong tay một bảo khố, rất dễ chiếm đoạt!

Mộc Tử Dịch nhíu mày, vội bắt lấy tay Cố Cảnh: “Nếu nói vậy, là do em khắc chết mẹ à?”

Cố Cảnh trầm mặc một lát, lắc đầu. Anh nói: “Nếu thật là do em khắc thì mẹ em đã mất từ lúc mới sinh em ra rồi.”

Anh còn chưa nói hết là, trừ khi có người, chẳng hạn như người nhà họ Mộc, dùng thuật pháp đặc thù giữ mạng cho mẹ Mộc Tử Dịch, hoặc là do mẹ em ấy cũng là người có mệnh cách đặc biệt. Còn việc mẹ Mộc Tử Dịch mất lúc còn trẻ như thế, ít nhiều gì cũng có phần do Mộc Tử Dịch khắc.

Mà việc này, Cố Cảnh không định nói ra.

Biết được mẹ mất không phải là do mình khắc, lúc này Mộc Tử Dịch mới yên lòng. Lại nói: “Vậy sao Lý Tùng Tử lại không bị gì?”

“Có lẽ là do hai người không gặp nhau nhiều đó. Mà có muốn khắc, thì cũng là khắc họ hàng gần trước.”

“Chắc là vậy, hồi còn đi học thì hai đứa em không học cùng lớp. Sau này em chuyển trường thì chỉ liên lạc qua QQ, sau nữa thì qua điện thoại di động, bình thường cũng không gặp nhau được mấy lần.” Hai người bọn họ đều rất bận rộn, ở cũng xa nhau, thời gian gặp mặt không tính là nhiều.

Cố Cảnh gật nhẹ đầu: “Thật ra mạng của Lý Tùng Tử cũng rất cứng, có thể hóa giải mạng khắc người của em một chút.”

Mộc Tử Dịch không nhịn được cười: “Mạng tốt là hắn, mạng cứng cũng là hắn, thật khiến người khác hâm mộ mà.”

Dừng một chút, cậu nói: “Nói vậy là, ba người họ hàng vẫn luôn tránh mặt em là do sợ em khắc họ à?’

“Có lẽ là vậy.” Cố Cảnh nhẹ nhàng cầm tay Mộc Tử Dịch, chân thành nói: “Anh nghĩ mấy việc đó không có gì quan trọng. Quan trọng là… anh ở bên em.”

Mộc Tử Dịch miễn cưỡng cười, nói: “May là anh đã chết rồi, em không khắc anh được.”

“Có khắc cũng không sao, mạng anh cứng, chống lại được.” Cố Cảnh dứt lời thì ôm vai cậu, dịu dàng tâm tình: “Nếu anh còn sống thì anh vẫn sẽ thư thái, cam tâm tình nguyện cho em khắc.”

Mộc Tử Dịch không nhịn nổi nữa, vỗ lên cái tay đang khoác lên vai mình, cười nói: “Em định hỏi đây, ông Trần dạy anh cái gì rồi, sao lại biến thành bộ dáng này rồi.”

Bị nắm thóp rồi… Cố Cảnh ngượng ngùng, hơi đỏ mặt: “Anh… em không vui hả?”

“Vui.” Mộc Tử Dịch nghiêng đầu đối mặt với anh, cười sáng lạn: “Tiếp tục phát huy nha, lão Cố!”

Vẻ mặt Cố Cảnh dần dần dịu lại, mắt mang ý cười, gật đầu thật mạnh.

Hai người mặt đối mặt, ánh mắt chan chứa dịu dàng, dựa vào càng lúc càng gần…

Ngay lúc hai người sắp hôn nhau thì nghe một tràn tiếng mèo kêu. Cùng lúc đó, Cố Cảnh bị một con mèo từ trên trời rơi xuống dùng móng vuốt đá văng ra.

Anh quay đầu, có hơi tức giận. Nhìn qua thì chỉ thấy trên bàn đá là một con mèo béo màu tro đen đang nâng cằm, cao ngạo nhìn Cố Cảnh.

Cố Cảnh cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, lập tức đi qua, chuẩn bị dạy dỗ nhóc mập.

Ông Trần không biết từ đâu chạy ra, hét lên với nhóc mèo béo: “Cục cưng, chạy mau!”

Nhóc mèo béo không thèm chạy, nó dựng lông lên, cong thân mèo; hai chân sau cào qua cào lại mặt bàn, hay chân trước thì bày tư thế như tuyển thủ quyền anh.

Ông Trần đặc biệt phấn khích hô to: “Thật là đáng yêu! Cục cưng cố lên, đánh đổ thế lực ác bá!”

Cố Cảnh: “…” Ông Trần, ông thay đổi.

Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ an ủi, hô to: “Mèo béo, đừng bật móng ra, đừng đánh mặt!” Chủ yếu là muốn dỗ nhóc con bớt giận.

“Meoo~” Nhóc mèo béo bớt thời gian đáp lại một tiếng, chủ nhân yên tâm đi, em sẽ chừa cho chút mặt mũi!

Nó quay đầu lại nhìn Cố Cảnh, trong mắt tràn đầy bi phẫn, dồn hết mười phần khí thế, rống lên: “Meo~ ao!” Chịu chết đi, anh dám thừa dịp bản miêu không có ở đây đoạt chủ nhân đi.

Rống xong, nó nén chân khí, chân sau dùng sức, cả mèo bắn về phía Cố Cảnh như viên đạn.

Ông Trần ở phía sau lồng tiếng cho nó: “Aaa… đánh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio