Edit: Hạ Y
……..
Cố Cảnh không né không tránh mà kiên quyết chịu mấy nắm đấm của nhóc mèo béo.
Thật ra không phải là do không tránh kịp, mà là…
Mộc Tử Dịch thế mà lại phản chiến, chạy đến cùng ông Trần reo hò cho nhóc mèo béo.
“Móc bên trái, đánh nè~~” (đòn hook trong quyền anh)
“Móc bên phải… Eiiii, đừng có đánh vào mặt bạn trai tao…”
“Đấm vào ngực anh ấy là được rồi, đừng có cào cổ…”
…
Đối tượng cùng với trưởng bối kiêm quản gia đều làm phản, Cố Cảnh còn biết làm thế nào. Không được tránh, dù gì cũng phải nể mặt mũi hai người.
Có điều lần này anh chịu nhục cũng coi như đáng giá, cuối cùng Mộc Tử Dịch vẫn đau lòng kêu dừng.
Nhóc mèo béo cũng rất nghe lời, kêu dừng là dừng. Chỉ là sau khi đánh xong nó vẫn cảm thấy rất tủi thân, nhào vào lòng chủ nhân nũng nịu.
Ông Trần ở bên cạnh trông mong nhìn nó, khát khao muốn vuốt ve nó nhưng lại sợ nó không vui. Ông lão vui mừng đến độ vứt đại nhân nhà mình đang “bị thương” ra sau đầu, một chút cũng không thèm để ý.
Mộc Tử Dịch xoa đầu mèo béo, dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng ngoan, đánh cũng đánh rồi, đừng có giận nữa được không?”
“Meooo…” Vẫn không được vui lắm.
Mộc Tử Dịch thở dài trong lòng, trên mặt vẫn là biểu tình dịu dàng: “Mày nghĩ thử đi, mấy năm nay chỉ có tao với mày sống nương tựa lẫn nhau, có chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào nhau. Chỉ là, có đôi khi chúng ta vẫn không thể bảo hộ được cho nhau đúng không?”
“Giống như lúc đó vậy, tao không bảo hộ được mày, mày cũng không cứu được tao. Nếu Cố Cảnh không đến kịp thì hiện tại mày không gặp được tao nữa rồi.”
Nhóc mèo béo có chút cảm động, tình huống lúc đó quả thật rất nguy hiểm… Thiếu chút nữa thì nó đã mất đi chủ nhân rồi.
“Coi anh ấy như baba của mày đi, không chỉ có thể cùng chúng ta giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau. Mà anh ấy còn có thể yêu thương, chiều chuộng mày, mua đồ ăn cho mày, chơi với mày…”
“Meo?” Nhóc mèo béo nhìn về phía Cố Cảnh, thật sự có thể như thế sao?
Tình thế bức bách, Cố Cảnh bị người yêu và quản gia cùng nhau nhìn chằm chằm, trái lương tâm mà gật đầu: “Tôi sẽ mua đồ ăn, đồ chơi cho nhóc, chơi với nhóc, chăm sóc cho nhóc…”
Anh lặp lại y như những lời Mộc Tử Dịch nói!
Nhóc mèo béo: “Meo…” Vậy miễn cưỡng nhận đi.
Mộc Tử Dịch vui vẻ hôn nó một cái, lập tức nhét nó vào lòng ông Trần đang giương mắt nhìn, tuyệt tình nói: “Ngoan nha, ông Trần rất thích mày, mày đi chơi với ông ấy đi.”
Ý chính là… đi chỗ khác chơi đi, đừng có làm phiền tao với baba mày yêu đương.
Ông Trần hưng phấn đến run tay, dứt khoát: “Ôi cục cưng, nhóc con ngoan, ông nội dẫn con đi chơi nha!”
Nhóc mèo béo mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, không thể nào chấp nhận được việc chủ nhân bất thình lình trở mặt. Giây trước vừa gọi nó là cục cưng vừa nói thương nó nhất, giây sau đã thả nó vào lòng người khác?!
Không chờ nó tỉnh táo lại, ông Trần đã nhanh chóng vừa dỗ dành vừa ôm nó đi.
Lúc này Mộc Tử Dịch mới thở phào nhẹ nhõm, đến trước mặt Cố Cảnh, bắt đầu giở trò.
Một hồi lâu, xác định được Cố Cảnh không thật sự bị thương mới thở dài. Cậu nhẹ nhàng huýt vai Cố Cảnh: “Sao mà không né đi.”
Cố Cảnh đỡ cậu ngồi xuống, cười nói: “Giống như lời em mới nói đó thôi, tóm lại là muốn cho nó hết giận thôi.”
“Cũng đúng, nghĩ lại nếu ba em không nói tiếng nào đã đem về một người mẹ kế… Ấy, không thể so sánh như vậy được, nếu có vậy thì em cũng chả sao cả.” Mộc Tử Dịch lắc đầu: “Đáng lẽ em nên đả thông tư tưởng cho nó trước, cho nó chuẩn bị tâm lý đã.”
Cố Cảnh nắm tay cậu, lại nói: “Thật ra anh không né còn vì một nguyên nhân nữa. Em đã ngầm đồng ý cho nó đánh anh, nếu anh né tránh thì khác gì không chừa mặt mũi cho em!”
Mộc Tử Dịch: “Uiii, cho nên anh bị đánh là vì mặt mũi của em?”
“Tất nhiên.” Cố Cảnh mặt không đỏ tâm không loạn.
Giỏi ăn nói thật! Mộc Tử Dịch đùa: “Vậy nếu em kêu mèo béo giết anh thì sao?”
Cố Cảnh đột nhiên áp sát mặt cậu, mổ lên mặt cậu một cái, trầm giọng: “Em… bỏ được sao?”
Mộc Tử Dịch: “…” Tiêu rồi, thỏ trắng nhỏ tiến hóa thành sói xám rồi!
Cậu không chịu yếu thế, quàng tay qua vai Cố Cảnh, cười nói: “Tất nhiên không bỏ được rồi, em cũng không muốn tuổi còn trẻ mà đã mất vợ!”
Cố Cảnh nắm tay cậu lại, dựa vào đầu cậu. Tâm tình bất an lo sợ cuối cùng cũng được ổn định. Xem ra những lời này cũng không khó nói như vậy, tác dụng cũng rất lớn. Anh lặng lẽ quyết tâm trong lòng, nhất định phải đọc hết toàn bộ mấy quyển sách đó!
À, có lẽ còn cần phải xin ông Trần thêm mấy quyển…
Trời sắp tối, nhân viên quỷ của tiệm bánh bao đã đến đây chuẩn bị làm việc. Mộc Tử Dịch nhận hết lời an ủi động viên của bọn họ, lúc đang định đuổi bọn họ ra tiệm làm việc để về nhà chính nghỉ ngơi thì nghe tiếng đập cửa sau.
Cậu ra hiệu cho các nhân viên, ý bảo họ trốn đi. Quay lại thì thấy Cố Cảnh đã tự giác đi mở cửa.
Không lâu sau, anh mang theo phong thái chủ nhà dẫn ba người vào. Trong ba người, người đi phía trước là Triệu Mạn – cô gái xinh đẹp xém tí đã bị kết minh hôn. Đi sau cô là một đôi nam nữ chừng bốn, năm mươi tuổi, mặt mày tương tự Triệu Mạn.
“Chào ngài, ngài Dịch.” Triệu Mạn đi dẫn đầu, lanh lợi chào hỏi, không biết vì sao lại đổi xưng hô thành “Ngài Dịch”.
Mộc Tử Dịch đứng lên, lễ phép cười cười, nhìn hai người phía sau cô, hỏi: “Đây là…?”
“Đây là cha mẹ tôi.” Triệu Mạn giới thiệu: “Họ biết tôi gặp chuyện, cũng biết là hai người đã cứu tôi nên muốn qua đây cảm ơn. Cũng nhân dịp thăm hỏi ngài Dịch.
Lúc nói chuyện, cha mẹ Triệu đã đặt quà lên bàn, cười nói cảm ơn với Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh.
Bọn họ thật tâm kính nể hai người trẻ tuổi này. Lúc biết được con gái gặp chuyện gì, bọn họ đã muốn sang đây nói cảm ơn rồi. Chỉ là nửa đường gặp vài chuyện nên mới kéo dài đến bây giờ.
Mấy người khách sáo qua lại một hồi, cuối cùng Triệu Mạn mới nói: “Ngài Dịch, tôi có thể đem chuyện hôm đó vẽ lại thành truyện tranh đăng lên mạng không?”
“Truyện tranh?” Mộc Tử Dịch cười nói: “Cô thật biết tranh thủ nha!”
Triệu Mạn gật đầu, hai mắt phát sáng nói: “Tôi hay vẽ tranh châm biếm đăng lên Weibo. Nếu có thể, tôi rất muốn vẽ lại chuyện phát sinh hôm đó để đăng lên. Đương nhiên, nếu ngài không thích, tôi…”
“Muốn vẽ thì vẽ đi, không sao cả.” Mộc Tử Dịch chẳng hề để tâm.
Triệu Mạn ra sức gật đầu: “Tôi sẽ dùng tên giả. Ngoài ra, nếu có người tặng thưởng, tôi sẽ chia lại cho ngài.”
“Con nhỏ này nói nhảm gì đó!” Mẹ Triệu Mạn nghiêm túc nói: “Con phải đưa toàn bộ cho cậu Mộc chứ!”
“Đúng đúng, đều phải đưa cho ngài…” Triệu Mạn ngớ ngẩn nói.
“Không cần đâu, một nửa là được rồi.” Mộc Tử Dịch thuận miệng đùa. Truyện tranh trên Weibo làm gì dễ nổi tiếng như vậy, mà cho dù có nổi thật thì cũng được bao nhiêu người tặng thưởng cơ chứ.
Giờ khắc này Mộc Tử Dịch còn chưa biết Triệu Mạn là tác giả manhwa trên Weibo.
Sợ Triệu Mạn ở đây lâu sẽ đụng phải mấy khách hàng đến sớm, nhất là mấy con quỷ không đi bằng thông đạo. Vậy nên, tán gẫu một hồi Mộc Tử Dịch liền ám chỉ Triệu Mạn.
Triệu Mạn cũng biết chuyện của tiệm bánh bao ít nhiều, lập tức hiểu ý, kẻ xướng người họa với Mộc Tử Dịch, chỉ cần một lát đã lừa được cha mẹ Triệu đứng dậy cáo từ.
Sau khi một nhà ba người rời đi, Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh quay lại nhà chính.
Vì khắp người đều có vết thương nên mấy ngày nay Mộc Tử Dịch ở bệnh viện không thể tắm rửa, đều nhờ nam y tá lau người, thay thuốc dùm.
Bây giờ đang ở nhà, không có y tá nên chỉ có thể nhờ Cố Cảnh. Kỳ thật cậu còn muốn tắm rửa cơ, tiếc là còn chưa được.
Lúc đầu hai người đều rất thuần khiết. Chỉ là bình thường lúc nam y tá lau thì Mộc Tử Dịch không có vấn đề gì, nhưng lúc này Cố Cảnh lau chỗ này chỗ kia thì thân dưới lại có chút “ngóc đầu dậy”.
Đáng tiếc cậu chỉ có thể nhịn. Không chỉ là vì còn chưa xác định được Cố Cảnh sẵn sàng chưa, mà còn là vì vết thương của cậu chưa lành. Nhịn một chút, cậu cảm thấy không có vấn đề.
Nhưng sự nhẫn nại chung quy cũng có giới hạn. Cố Cảnh nghiêm trang giúp cậu lau mình, lúc lau đến phần eo thì cậu quyết đoán đè bàn tay thon dài ấy lại.
Cố Cảnh hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu.
Mộc Tử Dịch miễn cưỡng cười cười: “Tới đây thì để em tự làm đi.”
“Không được, cơ thể em còn yếu. Vả lại, có vài chỗ em lau không tới đâu.” Cố Cảnh dứt lời, tránh đi miệng vết thương rồi lau khắp nơi.
Mộc Tử Dịch bày ra vẻ mặt đau khổ: “Nếu anh còn lau nữa thì chắc em tiêu đời quá.”
Cố Cảnh dừng tay lại, hơi kinh ngạc: “Làm sao?”
“Hôm nay anh có ổn không? Bộ dáng ân ái đâu. Như vậy mà anh không có chút cảm giác nào à?” Mộc Tử Dịch căm giận nhìn chỗ dưới thân Cố Cảnh vẫn còn gió êm sóng lặng.
Cố Cảnh lập tức phản ứng lại, khép khép hai chân, lúng túng: “Anh… anh chỉ chuyên tâm muốn giúp em lau mình, giúp em thay thuốc nhanh chóng để em khỏi bị cảm lạnh…”
Ngây thơ như Cố Cảnh, sao có thể “học hư” trong một sớm một chiều. Mộc Tử Dịch vừa mới xác định quan hệ yêu đương nên đầu óc mấy thứ đồi trụy.
Mộc Tử Dịch thở dài, cảm thấy bản thân như đang dạy hư tiểu thiên sứ thuần khiết. Cậu cảm thấy tội lỗi giật lấy cái khăn trong tay Cố Cảnh, chỉ chỉ cửa: “Không muốn em kiệt sức chết thì Lập! Tức! Ra! Ngoài!”
Cố Cảnh: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Mộc Tử Dịch nói: “Em còn chưa có dưỡng thương tốt đâu!”
Cố Cảnh: “… Được rồi.” Anh tủi thân đi ra cửa, nghĩ nghĩ thì lo lắng quay lại nói: “Nếu không… anh giúp em cởi đồ lót ra nha? Chắc là em không dễ xoay người đâu…”
Mộc Tử Dịch: “…Chi bằng anh cũng cởi sạch sẽ luôn đi!”
Cố Cảnh đảo tròng mắt một vòng, đỏ mặt, bối rối mở cửa chạy đi.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh luống cuống nhìn thứ dưới thân đang từ từ “đứng dậy”, chỉ đành biến ra một tiểu quỷ canh cửa rồi chạy ra ban công đón gió, bình tĩnh lại.
Anh phải vất vả lắm mới tỉnh táo lại được. Ông Trần đột nhiên xuất hiện, còn cầm theo một gói đen có in logo địa phủ.
“Đại nhân, ngài làm lão thất vọng quá!” Ông Trần bày vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao ngài lại để Tử Dịch một mình trong phòng tắm!”
Cố Cảnh: “…Ông Trần, ông không chơi với con mèo ngốc đó hả?”
“Mèo ngốc gì chứ, người ta là cục cưng!” Ông Trần trừng mắt: “Nó ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, còn rất thông minh nữa, ngu ngốc chỗ nàooo!”
“Ngài cướp đoạt chủ nhân của nó rồi mà vẫn còn ghét bỏ nó à, ngài còn không chăm sóc cho nó, ngài thật là…”
Cố Cảnh giơ tay đầu hàng: “Ông Trần, tôi sai rồi!” Thật không có biện pháp với ông mà.
Lúc này ông Trần mới tỉnh táo lại, ngượng ngùng nói: “Xin đại nhân thứ lỗi, là do lão hủ thất lễ rồi. Thật sự là… Aizzz, bao nhiêu năm nay chủ nhân còn chưa từng có một nữ nhân nào, huống hồ gì là vật nuôi. Thật ra lão hủ từng muốn nuôi một con, vật nuôi hay trẻ nhỏ cũng được, tóm lại là có thể mang đến chút sinh khí trong nhà. Mà những bé con được mang đến đây đều sợ ngài, nên nhiều lần cũng chưa thành công nuôi được…”
“Giờ đây khó khăn lắm mới có một con không sợ đại nhân, còn ngây thơ hồn nhiên như vậy, lại có năng lực hóa thành một nhóc tiểu quỷ. Lão hủ khó tránh…”
Ông Trần nói xong thì hơi chán nản. Tuy nói ông và đại nhân như người thân của nhau, nhưng hôm nay ông có hơi quá đáng. Chỉ tại nhóc con đó đáng yêu quá, làm ông không kiềm được.
Cố Cảnh khoát tay: “Không sao. Tử Dịch coi nó như người thân, thân là người yêu của em ấy, đương nhiên tôi cũng xem nó như con mình. Ông Trần là người trong nhà, đối đãi với nó như cháu trai cũng là bình thường.”
Ông Trần không ngừng gật đầu: “Có lời này của đại nhân thì lão hủ yên tâm rồi!”
Dù an ủi ông Trần như vậy nhưng trong lòng Cố Cảnh cũng không mấy vui vẻ. Từ xưa đã có cách nói “cách một thế hệ thì càng thương hơn”, nhiều năm nay ông Trần vẫn luôn mong muốn nuôi một đứa nhỏ hoặc vật nuôi. Giờ nhờ mèo béo mà thực hiện được cả hai nguyện vọng, Cố Cảnh nghĩ thầm “sợ là sau này mình không còn là số trong lòng ông Trần nữa”.
Nhưng mà cũng tốt, anh cố gắng xếp thứ nhất trong lòng Mộc Tử Dịch là được.
Anh nhìn ông Trần, hỏi: “Ông đến tìm tôi giờ này là vì chuyện gì?”
Ông Trần cười hì hì, quơ quơ cái bọc vải trong tay: “Tặng ngài đồ tốt nè!”
Trong lòng Cố Cảnh đột nhiên dâng lên dự cảm vi diệu, thứ bên trong hẳn là thứ anh đang cần.