“Tẩu nói ở đâu có trộm vào?”
Trong đầu Triển Linh trống rỗng vài giây, lúc này mới trợn tròn đôi mắt hỏi.
Huyết mạch của khách điếm chính là vị trí phòng bếp!
Mặc kệ tên trộm kia muốn trộm chỗ nào thì nàng còn có thể tiếp thu, dù sao đồ vật quý trọng nàng cất chỉ có mình nàng biết, duy độc chỗ phòng bếp, đó chính là thánh địa!
Nàng hận còn không lập một cái thể bài ghi là “Không phận sự cấm vào”, tên tiểu tặc nào dám chui đầu vào trộm?
Chán sống rồi hay sao?
“Có phải hay không là hắc điếm trước kia cho người tới quấy rối?” Tịch Đồng đưa ra phỏng đoán của mình.
Triển Linh ngẩn ra, nhắc chuyện này, xem cũng có khả năng.
Oan gia thương trường, bản thân mình lại là lính mới, chẳng khác nào chặt đứt sinh lộ nhà người ta, lại còn “Thuận nước đẩy thuyền” đem một đám người họ ăn cơm lao ngục, đối phương ghi hận trong lòng cũng không phải không có khả năng.
“Không giống lắm,” Lý Tuệ lắc đầu, chìa tay mở rộng lòng bàn tay, bên trong rõ ràng là một khối bạc vụn sáng long lanh, “Tuy mất một con gà hong gió, một ít cái chân vịt, cổ vịt, vịt cánh chờ làm món kho, cùng bánh trứng gà mà sáng nay chưởng quầy cố ý lưu lại nói buổi tối ăn, thì có nhiêu đây bạc xuất hiện.”
Bạc nhiều thế này đủ dư dả mua, nếu là tặc thì trộm xong bỏ chạy, nào có đạo lý để lại tiền?
“Không có bánh trứng gà!” Triển Hạc đứng phía sau, nghe xong nhất thời có chút đau lòng, ánh mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, lại gân cổ lên hô “Không có bánh trứng gà!”
Đó là món điểm tâm mềm mại hiện tại cậu thích nhất, giờ không có!
“Không khóc không khóc, buổi tối tỷ tỷ lại làm cái khác cho đệ!” Triển Linh trước vội an ủi cậu bé, cuối cùng đành cắn răng nói “Hôm nay bù cho đệ ăn hai khối kẹo mạch nha viên.”
Quả nhiện động tác đang nức nở của Triển Hạc dừng một chút, lại nghẹn một tiếng nấc lớn, tay nhỏ nắm góc áo nàng, nhỏ giọng hừ hừ nói “Cũng muốn bánh trứng gà.”
Triển Linh: “… Được!”
Cái vật nhỏ này, còn học được thói cò kè mặc cả!
Trong lúc nàng lo an ủi Triển Hạ, Tịch Đồng nghe Lý Tuệ nói thì trầm mặc một lúc, sau đó biểu tình trở nên có chút vi diệu.
Chân mày chàng giương cao, không lên tiếng mà lập tức xoay người đi ra ngoài, trước đi chung quanh xem xét một phen, sau đó bỗng nhiên thối lui vài bước, hướng nóc nhà không một bóng người hô to “Trời mới hạ đợt tuyết lớn, không thấy lạnh sao?”
Triển Linh vừa thấy động tác của chàng liền thuận tay đem Triển Hạc đẩy cho Lý Tuệ, lại bảo bọn họ đi vào trong nhà, bản thân đi theo Tịch Đồng ra ngoài.
Tịch Đồng vừa dứt lời, trên nóc nhà đột nhiên rơi tuyết xuống, trước mặt xuất hiện một đại hán.
Hắn ta mặc một thân áo da màu xám, trát xà cạp, đầu tóc rối bời, chỉ là tùy ý cột lại, nhìn từ xa, da mặt cùng bộ râu không khác gì nhau.
Ui, thật rất giống một viên kẹo trái cây thật lớn… Trái kiwi.
Người nọ đứng ở nóc nhà cất tiếng cười to, mới vừa rồi còn đem vải bố trắng cuốn ngụy trang “Thật không nghĩ tới nhỉ? Ha ha ha, Tịch huynh đệ, mấy tháng không thấy, không cần hỏi, nhìn liền ngươi sống rất tốt!”
Tịch Đồng tươi cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ, quay đầu đối với Triển Linh giới thiệu “Tiếu Hâm.”
Triển Linh bừng tỉnh đại ngộ, đây là vị du hiệp mà Tịch Đồng nói tới! Thật là trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay vừa thấy, quả nhiên đúng là quái đản.
Lúc này sắc trời đã tối, gió Tây Bắc nổi lớn, Tiếu Hâm lại trốn trên nóc nhà, có chút động tĩnh cũng bị che lấp đi, nếu không lưu tâm thật đúng là không dễ dàng phát hiện ra.
Triển Linh ngửa đầu hướng hắn ôm quyền, cười nói “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, không bằng vào trong phòng đi, có bếp lò sẽ tốt hơn.”
Phía dưới là một nữ tử nho nhỏ, mặc một thân tơ lụa tốt, trang điểm giống như tiểu thư nhà giàu, nhưng giữa chân mày tràn đầy anh khí, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt hài hước, không giống như bị hắn làm cho dọa sợ, ngược lại giống như đang ôm cây đợi thỏ thì hơn.
Tiếu Hâm bình tĩnh nhìn nàng vài lần, lại cười to vài tiếng, nhún hai cái bay lên như chim ưng rồi vững vàng rơi tiếp đất, vừa đi vừa nói chuyện “Ta vốn định, nếu ngươi liếc mắt một cái mà nhận ra, xem ra còn chưa quên cái huynh đệ này, nếu không, xem như duyên phận đã hết, như vậy ta sẽ rời đi!”
Tịch Đồng cười đến có chút bất đắc dĩ, bất quá đây chính là tác phong của người anh em “Đại ca lúc này có thể yên tâm rồi sao?”
Tiếu Hâm gật đầu thật mạnh, lại nhìn Triển Linh một cái, lại nhìn một đứa nhỏ chạy ra ôm eo nàng, nháy mắt dường như minh bạch cái gì, liền cười vỗ bả vai Tịch Đồng hô “Tiểu tử giỏi lắm, chả trách ngươi vừa đi vài trăm dặm thì không có tin tức, nguyên lai là cất giấu mỹ kiều nương, nhi tử đã lớn đến như vậy, nhìn tiểu tử này lớn lên thật có chút giống ngươi!”
Người sống trong giang hồ lời nói sảng khoái, kỳ thật cũng cực gian nan, giống như lục bình nước chảy bèo trôi, thi thoảng cũng muốn dừng lại, nghĩ đến một chốn nương thân có hài nhi nương tử chứ? Nếu hắn ta có được một gia đình như vậy, có chết cũng sẽ không ra cửa!
Thình lình điểm danh cha, nương, Tịch Đồng & Triển Linh “…”
Câu đầu còn không nói đi, câu sau chính là mở mắt to nói hươu nói vượn, Tịch Đồng là mắt một mí, Triển Hạc lại là mắt hai mí, ngũ quan cũng không một chỗ giống nhau…
Triển Linh khẽ cười một tiếng, đối với Tiếu Hâm, ấn tượng đầu tiên cũng không quá tệ, chỉ nói xả giao “Là bằng hữu Tịch Đồng cũng là bằng hữu của ta, đại ca tới nơi này xem như đang ở nhà, mời vào ngồi.”
Nói xong, nàng liền đi trước dẫn đường.
Tiếu Hâm lại nhéo nhéo bả vai Tịch Đồng, cười nói “Hiền đệ, tính tình đệ muội này quả nhiên thú vị, cùng ngươi thật đúng là trời sinh một đôi.”
Tiểu đệ muội? Trời sinh một đôi?
Trái tim Tịch Đồng bỗng nhảy lên kịch liệt, đưa nhanh ánh mắt nhìn theo bóng dáng Triển Linh, lại phát hiện đối phương không một chút khác thường hay một chút phản ứng.
Theo lý thuyết, nàng nên nghe thấy mới đúng. Nhưng nếu nghe thấy được, tại sao không có một chút phản ứng gì vậy?
Là cảm thấy cùng Tiếu Hâm lần đầu gặp mặt, không tiện giải thích làm sáng tỏ hay sao? Không, tính tình nàng không phải kiểu lo trước lo sau như vậy.
Như vậy, là cảm thấy không cần thiết giải thích hay sao?
Vì cái gì không cần thiết, hay là hoàn toàn không thèm để ý, hay là… Một loại khác? Một loại khác mà bản thân chàng đã nhịn rất nhiều năm, đợi rất nhiều năm, lại trước sau không dám nói ra ngoài miệng?
Trong lòng Tịch Đồng bỗng loạn thành một đoàn, dường như có trăm đứa trẻ đang liều mạng khua chiêng gõ trống, đến nỗi Tiếu Lâm bên cạnh lớn giọng đều không nghe thấy, trong đầu chỉ một ý nghĩ, trong chốc lát lại “Đúng vậy” trong chốc lát lại “Không đúng”.
Rốt cuộc… Có phải hay không phải đây?
Thẳng đến khi mùi thơm thức ăn xông lên chóp mũi, Tịch Đồng mới như người trong mộng tỉnh ra, bên tai Tiếu Hâm còn nói cái gì on gong cả lên “… Khách điếm này quả nhiên khác biệt, tay nghề đệ muội thật sự mười phần xuất sắc, ta vào nam ra bắc mấy năm, chưa từng ăn qua món gà ngon như vậy, đến cả mấy cái chân vịt, ngày thường ta không buồn thèm đến!”
Lúc này hắn cùng Tịch Đồng ngồi trên giường đất buồng trong, cách một cái cửa sổ cùng một tấm màn, cách trở khói dầu lại ngăn không được tiếng vang.
Triển Linh một bên nhanh nhẹn đảo xào thức ăn, một bên cười nói “Bất quá biết một chút ít, đại ca có ăn được ớt không?”
Nhìn cái nồi sắt to trước mặt, bên trong bóng mỡ, đang sôi lên ùng ục, nghe hỏi cả người Tiếu Hâm đều mềm mại.
Đã bao lâu rồi có người hỏi hắn thích cái gì không? Tuy không thiếu những kẻ nịnh hót bên tai, nhưng không được thoải mái thế này!
Không lẽ, đây chính là hương vị gia đình sao.
“Ăn ăn!” Hắn khó nén được hưng phấn xoa xoa tay “Trời đổ tuyết lạnh như vậy, muốn ăn chút ớt phát đổ mồ hôi mới thống khoái.”
Lại dùng sức ngửi hai cái, không khỏi khen ngợi “Sao lại thơm đến như vậy!”
Có được thịt bò tươi mới, Triển Linh liền chặt lấy một khối xương, phần thừa bảo Lý Tuệ đi ra ngoài cùng bọn Thiết Trụ phân ra cất vào hầm đông lạnh.
Trước nàng dùng mỡ trâu thắng nấu ăn, lại đổ chút hành gừng tỏi, hoa tiêu, ớt cay vào, trong nồi vang thành một mảnh, không khí nhanh chóng tràn ngập sương mù, mùi cay sốc mũi dâng lên trong không khí.
Triển Linh mở cửa sổ, đón gió bên ngoài vào xua tan bớt sương khói, sau đó lại bỏ thêm nước cốt sương hầm cùng nấu.
Tiếu Hâm lại hung hăng hít thêm vài cái, thập phần thỏa mãn mới cười lùi về trên giường đất, lại dùng khuỷu tay đụngTịch Đồng, làm mặt quỷ nói “Tiểu tử ngươi thật có phúc nhỉ!”
Nhìn khả năng đệ muội này, cũng không biết tiểu tử này đã tu luyện phúc phận mấy đời!
Tịch Đồng thất thần ừ một tiếng, chỉ là chân đứng trên đất, lại duỗi hai ngón tay vén màn lên nhìn chằm chằm sườn mặt Triển Linh, tâm tư có chút quay cuồng.
Công việc trước kia của bọn họ, không cho phép yêu đương nội bộ, bởi vì nguy hiểm quá nhiều, nếu lâm vào tình yêu, con người dễ dàng bị tình cảm làm choáng váng đầu óc, ảnh hưởng tới phán đoán sẽ khiến cho nhiệm vụ thất bại.
Cho nên, Tịch Đồng không sợ vào sinh ra tử, chỉ là đem phần cảm tình này đè xuống gắt gao trong đáy lòng.
Chàng không dám nói, không có lúc nào mà lý tính cùng cảm tính không giãy giụa, nhưng phân tình nghĩa lại có chút không chịu khống chế, nó theo thời gian trôi đi càng thêm dày nặng, càng ngày càng trầm, hiện giờ càng không có bị trói buộc, dường như kinh khí cầu được bơm đầy khí, trong lúc vô tình bị một câu của Tiếu Lâm mà bạo liệt mở ra, kịch liệt tràn ngập trong nội tâm.
Chàng rất thích cô nương, vô luận an bình hay là chiến tranh, vô luận bần cùng hay là giàu có, đều muốn cùng nàng trải qua cả đời. Chỉ cần mỗi ngày mở mắt là có thể nhìn thấy nàng, thấy nàng vui vẻ nấu ăn cho mình… Chỉ cần ngẫu nhiên cười với mình một cái là đủ, không mong gì hơn.
“Tịch Đồng, huynh muốn ăn cái gì?”
“Tịch Đồng, đi rửa tay trước đi!”
“Tịch Đồng, giúp ta đem đũa mang lên…”
Chàng thích nghe nàng nói chuyện, thích đi theo sau nàng, thích nghe nàng sai sử…
Tịch Đồng không phải là người vô tâm, ngược lại, chàng đối với mọi người chung quanh cảm xúc thập phần nhạy bén, xác định đối với Triển Linh là bao dung tính tình, hoặc là nói, nàng cũng là cực kỳ coi trọng chàng.
Nhưng Tịch Đồng không dám đánh cuộc, chàng có chút sợ.
Sợ rằng phần coi trọng mà mình kỳ vọng không phải là tình yêu, mà là tình hữu nghị là chiến hữu kề vai chiến đấu, sinh tử gắn bó chi giao.
Nếu thật là như vậy, nếu chàng không noi, bọn họ có thể như cũ thân mật khăng khít sinh hoạt bên nhau, có lẽ đây chính là khát vọng cả đời.
Nhưng nếu mà nói ra, liền như bát nước đổ ra ngoài, rốt cuộc thu không lại được, nếu… Đến bằng hữu bọn họ cũng không làm được!
Chàng vĩnh viễn mất đi bức tường an bình không dễ có này, nếu phải hoàn toàn thoát ly đi, sau này sẽ mãi là kẻ cô đơn du đãng cho đến khi chết đi…
Trong phòng có địa long đốt nóng, Tiếu Hâm ngồi trên giường đất không bao lâu liền cảm thấy cả người ấm áp, thuận tay cởi áo khoác da dê dày nặng ra, lại thuận tiện hoạt động gân cốt.
Kết quả vừa quay đầu, hắn phát hiện cái tiểu oa nhi lúc nãy đang ôm trong ngực một con ngựa gỗ nhỏ, đầu ghé vào khung cửa nhìn mình.
Tiếu Hâm nhấp miệng, cười lớn, giọng ồm ồm hướng Triển Hạc vẫy tay “Ta là bằng hữu cha cháu, mau tới đây.”
Nhìn tiểu tử này thật xinh đẹp, mắt to miệng nhỏ mũi cao, bộ dáng trông thật là cao quý!
Nghĩ đến đây, Tiếu Hâm còn đang độc thân càng thêm hâm mộ, thục Tịch Đồng một quyền giọng chua lòm “Tiểu tử này, xem ngươi thật có phúc khí!”
Dựa vào cái gì, hắn còn ở bên ngoài khắp nơi phiêu bạc, mới cách một tháng, tiểu huynh đệ này thế nhưng đã sớm có nhi tử xinh đẹp như vậy! Ông trời quá bất công đi.
Tịch Đồng bị hắn đánh cho một quyền thì hoàn hồn, nghe xong lời này liền có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi nói “Nói ra việc này thì rất dài, đứa trẻ đó chính là cố nhân phó thác.”
Tiếu Hâm sững sờ tại chỗ, há miệng thở dốc, cả buổi mới chớp đôi mắt nói “A? Phó thác? Không phải nhi tử ngươi sao?”
Tịch Đồng gật đầu, lại đối với Triển Hạc vẫy tay, tiểu hài nhi liền chạy tới, ngồi bên người chàng thoải mái đánh giá khách nhân xa lạ.
“Hải! Nhìn xem ta này, quả thực đáng bị chê cười!” Tiếu Hâm có chút quẫn bách tát lên mặt mình một cái, vì giảm bớt xấu hổ, hắn vội cười gượng vài tiếng, lại thuận miệng bịa chuyện nói “Ha ha ha, hắn không phải nhi tử ngươi, chẳng lẽ muội tử cũng không phải tức phụ ngươi?”
Lời này quả thực giống như một lưỡi dao sắc bén đâm trúng nội tâm Tịch Đồng, nháy mắt sắc mặt chàng suy sụp, không lên tiếng.
Không phủ nhận đó chính là thừa nhận, Tiếu Hâm mặt đầy xấu hổ, cười gượng.
“… Cái này, ha ha ha,” Đột nhiêu đôi mắt Tiếu Hâm trừng ra tới, hồi tưởng vừa rồi gặp mặt những lời mình nói, càng thêm xấu hổ “Ai nha nha, này nhưng như thế nào cho phải! Nghĩ đến da mặt cô nương mỏng, nghe xong lời này đúng là không biết nên giải thích thế nào rồi? Ta đúng là không có ánh mắt nhìn, càng nói càng hồ đồ! Này, hải, giờ phải làm thế nào cho phải?”
Tịch Đồng há mồm, nháy mắt trong lòng nhảy lên vô số ý niệm, cuối cùng hội tụ đến một điểm.
Chàng bỗng khẽ cười một tiếng, đôi mắt thẳng tắp nhìn bên ngoài, thanh âm không cao không thấp, “Huynh trưởng không cần lo lắng, ta đều có tính toán.”
Thanh âm mơ hồ, dần dần tản ra, nhưng cô nương bên ngoài đang nấu cơm kia, lại dường như dừng một chút dường như.
Tịch Đồng không ngăn được khóe môi cong lên, trong mắt dấy lên từng vòng tình nghĩa.
Nguyên lai có một số việc chỉ cần hạ quyết tâm đi làm, ước chừng cũng không có gì khó nói ra.