Tiệm Đồ Cổ Á Xá

quyển 4 chương 5: ti nam tiêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm trước công nguyên, năm thứ hai mươi tám thời Tần Thủy Hoàng.

Hồ Hợi mới mười một tuổi đang ngồi sau án kỷ, cúi đầu nhìn một chiếc thìa gỗ đặt trên án, dưới chiếc thìa gỗ này còn có một miếng gỗ bóng loáng ở giữa, xung quanh khắc rất nhiều phương vị.

Hồ Hợi thử quay chiếc thìa, bất kể chiếc thìa quay mấy vòng, cán thìa vẫn cố định dừng lại ở một hướng. Hồ Hợi thấy thú vị bèn hỏi: "Phu tử, vật này là vật gì?".

Trong một góc khuất của điện có một bóng người cao lớn đứng thẳng, khuôn mặt đối phương ẩn trong bóng tối khiến người ta không nhìn rõ tướng mạo và biểu cảm. Chỉ nghe thấy người đó nói đều đều: "Vật này gọi là Ti Nam, thìa gỗ thì gọi là tiêu, bên trong tiêu có nam châm, phần cán của Tỉ Nam, luôn chỉ về phía nam". Giọng người này trầm thấp nhưng hơi chói, cộng thêm cố ý nhấn nhá để giữ một giọng điệu không cao không thấp, khiến người khác nghe thấy vô cùng khó chịu.

Hồ Hợi đã quen với giọng điệu của đối phương, hắn chỉ cảm thấy ánh dương bên ngoài chiếu vào trong điện hơi chói mắt, nên nheo đôi mắt lại lẩm bẩm: "Ti Nam Ti Nam, Ti nghĩa là nắm quyền gánh vác, phương Nam không phải chỉ phương hướng bình thường, Ti Nam... nhưng chiếc thìa gỗ này vốn đâu phải chỉ về phía nam, mà là phía đông... phu tử, Ti Nam tiêu này chắc chắn không phải là đồ vật bình thường?".

Mặc dù Hồ Hợi tuổi còn nhỏ nhưng hắn cũng biết phu tử không hay bắt chuyện này chủ động mang món đồ tới trước mặt hắn chắc chắn không phải vật tầm thường. Mặc dù chiếc thìa gỗ màu vàng đất nhìn bình thường không có gì đặc biệt chỉ là cực kỳ bóng bẩy, sáng láng, nhìn một cái là biết đã có niên đại rất lâu.

"Thiên "Thuyết quái", sách "Chu dịch" viết: "Thánh nhân ngồi quay mặt về phương Nam mà nghe cả thiên hạ", từ cổ đã coi cửa hướng Bắc, lưng hướng Nam, từ xưa thiên tử chư hầu gặp quần thần hoặc khanh đại phu gặp quan cấp dưới, đều ngồi mặt hướng về phía Nam".

Triệu Cao nói tới đây liền ngừng lại, đôi mắt gian tà quyến rũ ẩn giấu trong bóng tối lóe sáng lên loang loáng, mới bình thản nói tiếp: "Ngôi đế quay mặt về hướng nam, cổ đại gọi là đế vị. Món Ti Nam tiêu này do vương cung nước Triệu thu được, người khác cho rằng vật này đã mất linh thiêng, nhưng thần lại cho rằng vật này chỉ vào vị trí của đế quân".

"A! Hèn gì cán thìa chỉ về phía Đông". Hồ Hợi vỗ tay cười lớn, bởi vì phụ hoàng Tần Thủy Hoàng của hắn đang đi Thái Sơn tuần tra phương Đông, làm lễ phong thiện tế trời đất, chính là hướng Đông. Hồ Hợi gảy chơi Ti Nam tiêu trước mặt không chịu buông tay, ngây ngô ngẩng đầu lên hỏi: "Phu tử, tại sao không dâng vật này lên phụ hoàng?".

Khóe môi Triệu Cao từ từ nhếch lên nở nụ cười nhạt trong bóng tối, giọng điệu vẫn đều đều: "Bệ hạ cầu thuốc trường sinh bất lão, đâu có thể cho phép vật này tồn tại? Nếu có một ngày Ti Nam tiêu không chỉ về bệ hạ nữa mà chỉ về phía một trong những huynh đệ của công tử, vậy thì phải làm sao?".

Bàn tay Hồ Hợi đang quay chiếc thìa chợt dừng lại, chiếc thìa gỗ quay mấy vòng trên miếng gỗ, vẫn dừng lại đúng hướng Đông không sai một li một tấc.

"Thần đã tra hết các điển cố, đoán rằng Ti Nam tiêu này có lẽ là đồ thuộc sở hữu của Thương Trụ vương. Chính vì ngày đó vật này thường chỉ về hướng Tây, Thương Trụ vương mới giam giữ Tây Bá Hầu Cơ Xương, giết con trưởng Bá Ấp Khảo. Chỉ là Thương Trụ vương vẫn không đủ nhẫn tâm, nên em trai Bá Ấp Khảo là Cơ Phát diệt Thương, sử sách gọi là Chu Vũ vương". Triệu Cao nói những lời này rất chậm, nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng, đảm bảo có thể lọt vào tai Hồ Hợi không sót một chữ nào.

Tâm lý non nớt của Hồ Hợi nổi lên cơn lạnh đủ để gặm nhấm xương cốt, nhưng lại giống như bị ma nhập, cứ quay cái thìa gỗ trước mặt hết lần này tới lần khác...

"Vật này... không những có thể... chỉ hướng đế vị... mà còn..."

Hồ Hợi giật mình tỉnh giấc mộng, hắn ngây người nhìn trần nhà màu trắng, hồi lâu vẫn không tỉnh táo trở lại.

Rốt cuộc sau đó phu tử đã nói gì? Bất kể mơ tới cảnh tượng này mấy lần nhưng những lời về sau vẫn mơ hồ không rõ, cứ ngắt quãng không liền mạch... giống như đã lãng quên một chuyện vô cùng quan trọng vậy....

Xem ra, quả thực hắn đã ngửi mùi hương Nguyệt Kỳ quá lâu có thể ảnh hưởng tới mộng cảnh, càng ngày càng nhớ lại những tháng năm đã quá xa xôi trong hồi ức.

Bởi vì hắn thực sự không muốn tỉnh dậy.

Hồ Hợi chống người ngồi dậy, đôi mắt đỏ nhìn xung quanh căn phòng một lượt, quả nhiên vẫn giống như trước khi hắn chìm vào giấc ngủ, vẫn lạnh lẽo như vậy.

Lại một lần nữa, hắn bị hoàng huynh bỏ rơi.

Hắn lại một mình.

Cho dù đã nửa năm trôi qua, nhưng hắn vẫn không chịu chấp nhận sự thật này, mỗi ngày đều chìm trong hương Nguyệt Kỳ không thể dứt ra được.

Minh Hồng đang đậu trên giá quần áo ở đầu giường nhắm mắt ngủ say, có lẽ cũng vì mùi hương Nguyệt Kỳ nồng đậm trong phòng. Cũng không rõ cái thứ này có thể mơ thấy gì.

Hồ Hợi nghiêng đầu ngây ra một hồi lâu, mới đứng dậy dập tắt hương triện đang cháy, bật điều hòa lên để thay đổi không khí. Lúc mùi hương trong phòng bớt nồng hơn, con chim đỏ nhỏ cũng lắc lắc đầu tỉnh dậy. Nó dùng mỏ rỉa lông vũ, tự thấy không còn điểm gì để chê nó mới đập cánh bay lên, đậu ngay ngắn trên vai thiếu gia nhà mình, chủ động áp má mong được vuốt ve.

(Hương triện: một loại hương dùng bột hương nén thành hình chữ triện)

Hồ Hợi đưa tay vuốt lông chim mấy cái, lông vũ mềm mượt lướt qua ngón tay, cũng xoa dịu phần nào trái tim xốc nổi của hắn.

"Chỉ còn ngươi vẫn bên cạnh ta...". Hồ Hợi lẩm bẩm, đôi lông mày màu bạc cụp xuống che đi đôi mắt màu đỏ.

Con chim đỏ nghiêng đầu với bộ dạng dễ thương, thấy chủ nhân đi về phía bàn liền nhanh nhảu nhảy lên trước, dùng cái mỏ nhọn mổ cái thìa gỗ kỳ lạ trên bàn. Cái thìa gỗ không ngừng chuyển động trên miếng gỗ bóng bẩy, dường như không có ý định dừng lại.

Hồ Hợi sững người đứng bên cạnh bàn, từ lần đầu tiên khi hắn bắt đầu giấc mơ đó, hắn đã tìm lại Ti Nam tiêu từ trong cổ mộ. Nhưng Ti Nam tiêu căn bản không chỉ một phương hướng nào cả.

Có thể thời đại này đã không còn đế vương thực sự, cũng có thể chính là hoàng huynh đã hoàn toàn từ bỏ ý định xưng đế rồi. Đây cũng là nguyên nhân hoàng huynh mất tích sao?

Hồ Hợi nắm chặt bàn tay, hắn đã đợi nửa năm, thậm chí sợ hoàng huynh đột ngột xuất hiện ở cửa nhà nên nửa năm qua hắn rất ít khi rời khỏi đây, sợ bỏ lỡ mất.

Nhưng hình như, mọi thứ đều chỉ do hắn tự nguyện mà thôi.

Con chim đỏ đang hào hứng mổ Ti Nam tiêu, bỗng dưng thấy chủ nhân cầm cái ô đen bên cạnh rảo bước nhanh ra ngoài cửa. Nó vội vàng vỗ cánh đuổi theo trước khi cửa đóng.

Cả người cả chim đều không chú ý đến Ti Nam tiêu đang quay túc tắc trên bàn, đột nhiên tốc độ chậm dần rồi dừng lại...

Năm trước công nguyên, năm thứ thời Tần Thủy Hoàng.

Hồ Hợi trong bộ dạng thiếu niên đang một tay chống cằm, một tay tùy ý nghịch Ti Nam tiêu trước mặt, cảm thấy chẳng có chút ý nghĩa gì khi lần nào Ti Nam tiêu cũng dừng ở hướng Tây.

Phụ hoàng đã đi tuần ở phía Đông về, lúc này chắc đang ở noãn các xử lý chính sự, còn hoàng huynh hôm nay e rằng cũng không đọc sách trong thư phòng mà sẽ đi theo để ngồi nghe bên cạnh. Ngay cả phu tử cũng đang hầu hạ bên cạnh hoàng, giống như lần trước đi tuần ở phía Đông.

Có lẽ lần sau hắn cũng có thể cầu xin phụ hoàng đưa mình đi?

Ti Nam tiêu vẫn quay túc tắc trên miếng gỗ bóng bẩy, tạo thành một vòng bóng tròn lưu lại. Tôn Sóc hầu hạ bên cạnh thấy tâm trạng hắn vui vẻ nên hạ giọng cười nhẹ: "Công tử thích Ti Nam tiêu này nhất, ngày nào cũng phải chơi một lúc".

Hồ Hợi ngồi thẳng người lên, đôi mắt tinh nhanh nheo lại, giọng trầm xuống hỏi không rõ vui buồn: "Biểu hiện rõ ràng thế cơ à?". Mặc dù hắn vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã có dáng dấp công tử, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị đã có vài phần khí thế uy nghiêm.

Tôn Sóc từ nhỏ đã theo hầu Hồ Hợi nên hiểu rõ tính cách của tiểu công tử, mặc dù biết Ti Nam tiêu này có cách sử dụng sâu xa nhưng vẫn cung kính cúi đầu bẩm báo: "Cung điện của công tử ít người có thể tùy tiện ra vào, ngoài thần ra không có ai biết".

Hồ Hợi lặng lẽ nhìn Ti Nam tiêu dừng lại ở hướng Tây một lần nữa, nhưng không đưa tay ra quay nó.

Hắn là tiểu công tử mà phụ hoàng yêu chiều nhất, không chỉ vì tháng hắn chào đời là tháng phụ hoàng thôn tính được nước Hàn, bắt đầu đại nghiệp thống nhất các nước; cũng không chỉ vì hắn tuấn tú đáng yêu, mà là hắn biết phải làm thế nào để lấy lòng phụ hoàng, biết mình nên đóng vai nào mà đối phương muốn. Sau hắn cũng có vài vị đệ đệ ra đời, nhưng phụ hoàng bận rộn chiến sự và nội chính, đến nhìn một cái cũng lười không đi, nói gì tới việc phân chia thứ tự lớn nhỏ cho chúng. Vì thế trong cung Hàm Dương tiểu công tử danh chính ngôn thuận được yêu thương nhất chỉ có hắn.

Hắn biết phụ hoàng chỉ cần một hình mẫu cha hiền con hiếu, nếu hắn không làm tốt thì hoàn toàn có thể thay thế bằng người khác, dù sao hắn vẫn còn hơn hai mươi huynh đệ khác dự bị.

Vì vậy hắn chỉ có thể cố gắng hết mình. Phụ hoàng không cho hắn đọc sách luyện chữ, không cho hắn tập võ bắn tên, hắn chỉ có thể nghe lén bên ngoài thư phòng của hoàng huynh, đứng nhìn bên ngoài sân tập võ của hoàng huynh. Những động tác nhỏ này phụ hoàng có thể chấp nhận được, hắn vẫn luôn thăm dò giới hạn của phụ hoàng.

Nhưng hắn đã quá dựa dẫm vào Ti Nam tiêu này rồi, bởi vì hắn có thể thông qua nó để biết chính xác vị trí của phụ hoàng.

Hồ Hợi sững người ngay tại trận.

Trước đây Hồ Hợi quá nhỏ nên hoàn toàn không biết dụng ý sâu xa của Ti Nam tiêu, hắn chỉ đơn thuần ngưỡng mộ phụ hoàng, mỗi ngày quay Ti Nam tiêu vài lần, xác định vị trí của phụ hoàng là có thể tưởng tượng ra phụ hoàng đang ở tòa cung thất nào hoặc đi tuần ở nơi nào ngoài cung, đang hết lòng vì dân hay đang tế bái trời đất. Nếu ở khoảng cách gần hắn sẽ khéo léo xuất hiện ở đường mà phụ hoàng buộc phải đi qua, diễn một vở cha hiền con hiếu hoàn hảo. Đây cũng là nguyên nhân khiến phụ hoàng sủng ái hắn nhất trong hơn hai mươi huynh đệ.

Lần này phụ hoàng đi tuần phía đông trở về, hắn từng nghe Tôn Sóc truyền lại tin rằng, ở Bác Lãng Sa từng có hậu duệ của thừa tướng nước Hàn sai khiến một đại lực sĩ ném một quả chùy sắt nặng năm mươi cân ám sát phụ hoàng, may mà phụ hoàng đã có phòng bị từ trước, tất cả xe ngựa đều chuẩn bị giống nhau. Thích khách không thể nào phân biệt được đâu là xe phụ hoàng ngồi, cuối cùng may mà ném vào xe phụ, một phen hú vía.

Nhưng nếu tên hậu duệ nước Hàn tên Trương Lương đó có được Ti Nam tiêu này thì sao? Hành tung của phụ hoàng chẳng phải sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao?

Phụ hoàng có thể chấp nhận thứ này tồn tại trên đời sao? Hồ Hợi sợ toát mồ hôi.

Mặc dù tuổi nhỏ nhưng không có nghĩa hắn ngây thơ ấu trĩ như bề ngoài. Nghĩ sâu xa hơn, tại sao phu tử của hắn là Triệu Cao lại tặng cho hắn vật này - một vật nếu bị phụ hoàng phát hiện sẽ mang tới tai họa ngập đầu?

Vương cung nước Triệu thu được... Triệu Cao...

Hồ Hợi nhớ lại những lời Triệu Cao nói khi tặng Ti Nam tiêu cho cậu, tên Triệu Cao này vốn không phải võ tướng, nhưng lại đội mũ võ quan kiểu Triệu Vũ Linh vương có hai dây buộc màu đen hai dải mũ đằng sau thẳng đứng.

(Đây là kiểu mũ dành cho quan võ, tương truyền do TriệuLinh vương phỏng theo mũ của người Hồ chế ra)

Một tên cận thần có thể đội mũ võ quan của Triệu vương, mà người này lại họ Triệu, lẽ nào là trùng hợp thôi?

Như thế có thể hoàn toàn suy đoán rằng, Ti Nam tiêu này vốn dĩ thuộc về Triệu Cao, còn Triệu Cao có lẽ là con em hoàng thất nước Triệu, bởi vì từ sớm đã dựa vào Ti Nam tiêu để nhận ra phụ hoàng chính là chân mệnh thiên tử nên mới cam tâm phục tùng như vậy.

Nhưng tại sao bây giờ hắn không dùng nữa? Mà còn tặng cho Hồ Hợi?

Tôn Sóc đứng bên lo lắng nhìn Hồ Hợi, không hiểu tại sao sắc mặt tiểu công tử lại thay đổi thất thường trong chốc lát như vậy.

"Tôn Sóc", một hồi lâu sau Hồ Hợi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí tịch mịch trong điện, giọng hắn vì căng thẳng nên trở nên khàn khàn: "Cất Ti Nam tiêu đi, đừng để ta nhìn thấy".

"...Tuân lệnh".

Hồ Hợi mở choàng mắt, cảnh tượng đập vào mắt không còn là điện thất màn che phấp phới hương đốt hòa quyện nữa, mà là xã hội hiện đại người xe như nước, ồn ào náo nhiệt.

Chiếc ô đen trên đầu đã ngăn phần lớn ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, nhưng ánh nắng vẫn khiến cơ thể hắn hơi khó chịu.

Tiếng còi xe đinh tai nhức óc vang lên không ngừng, Hồ Hợi mới nhận ra mình đang đứng ngây người ở giữa đường, hắn vội rảo bước vào đường dành cho người đi bộ, đứng trong góc râm dưới tòa nhà chọc trời. Người đi đường xung quanh đều chú ý đến con chim đỏ trên vai và mái tóc dài màu bạc lộ ra bên ngoài chiếc mũ của gã, liên tục quay đầu lại, nhưng cũng chỉ đến thế. Phần lớn mọi người đều không liếc nhìn ngang dọc mà vội vã đi vào phố lớn, ngõ nhỏ, bọn họ đều có cuộc sống của mình, cùng lắm chỉ liếc nhìn người lạ đôi ba cái mà thôi.

Nhưng xã hội thế này khiến Hồ Hợi không thích ứng được, khiến hắn hiểu được một cách sâu sắc thế nào là hoàn toàn không ăn nhập.

Nếu không phải hoàng huynh sau khi tỉnh dậy nhất định phải sống ở thành phố này tiếp tục nghề nghiệp của tên bác sĩ kia, thì chắc chắn hắn đã khuyên hoàng huynh chuyển đến sống ở một nơi cách biệt với thế giới.

Hồ Hợi nhắm đôi mắt màu đỏ lại, nhớ tới khung cảnh vừa mới nhớ lại. Nhưng trên thực tế, ngay cả diện mạo của Tôn Sóc thế nào hắn cũng không còn nhớ nổi. Dung nhan của phụ hoàng, của Triệu Cao cũng dần dần trở nên nhạt nhòa theo năm tháng dài đằng đẵng, ngay cả hình dạng trước đây của hoàng huynh hắn cũng không nhớ rõ lắm.

Thời gian thật sự là một thứ đáng sợ, nó khiến mọi sự vật sự việc trên thế gian này hoàn toàn thay đổi.

Hắn kiên trì như thế này rốt cuộc có đáng hay không?

Hoàng huynh bỏ rơi hắn, có nghĩa là không còn cần hắn nữa...

Vậy hắn sống tạm bợ trên thế gian này rốt cuộc còn có ý nghĩa gì?

Hồ Hợi giương chiếc ô đen lên, chậm rãi đi men theo con phố thương mại đi vào trong.

Hắn quyết định tiếp tục cố gắng giành lại một lần nữa.

Lục Tử Cương kinh ngạc chớp mắt, nghi ngờ cái tên tự nhiên đẩy cửa bước vào đứng trước mặt mình đây là ảo ảnh.

Hồ Hợi cụp chiếc ô đen lại, chậm rãi nói với đại diện chủ tiệm Á Xá đang há hốc miệng kinh ngạc kia: "Tôi muốn mượn dùng la bàn Lạc Thư Cửu Tinh".

"Sao anh biết... à, không đúng! Chỗ tôi làm gì có cái la bàn gì như anh nói!" Lục Tử Cương gãi mũi, nói dối trắng trợn.

Hồ Hợi liếc nhìn chiếc mặt nạ vàng vẫn treo trên tường, cảm thấy gã chủ tiệm giao cái tiệm đồ cổ này cho hai gã không đáng tin là bác sĩ và Lục Tử Cương quả thực là đang tàn phá thiên vật. Mặc dù nửa năm không bước chân ra khỏi nhà nhưng hắn vẫn có thể dùng mặt nạ vàng lén quan sát những gì xảy ra ở đây.

Đương nhiên, hắn cũng không cần thiết phải nói chuyện này ra.

Lục Tử Cương thấy Hồ Hợi tóc bạc mắt đỏ chậm rãi ngồi xuống trước quầy, nhất cử nhất động đều đang thể hiện "thế nào là hoàn mỹ", bất chợt cảm nhận được khí thế áp bức dồn tới. Thứ cảm giác ngay cả hít thở cũng cảm thấy ngột ngạt khiến Lục Tử Cương cảm thấy không tự nhiên. Liếc nhìn Hồ Hợi có vẻ biết hết mọi chuyện, Lục Tử Cương đành nói thật: "Quả thực có la bàn đó, anh mượn làm gì? Mượn đi tìm hoàng huynh của anh?".

Nói tới đây Lục Tử Cương ngừng lại, suy nghĩ sắp xếp lại từ ngữ, e dè nói: "Bác sĩ đã trở về cơ thể của mình, có lẽ hoàng huynh của anh...". Lục Tử Cương không nói tiếp, bởi vì cậu phát hiện ra sắc mặt của Hồ Hợi rất khó coi, khuôn mặt vốn không có huyết sắc bây giờ trắng bệch như một tờ giấy.

"Tôi biết". Trái lại Hồ Hợi bình tĩnh bất ngờ. Mình hắn chịu đựng nửa năm, tình hình xấu nhất thế nào cũng đã suy nghĩ vô cùng thông suốt. Những tháng ngày trước đây không có hoàng huynh hắn vẫn sống được, vì thế hắn chỉ muốn biết chân tướng sự việc, cắt đứt nỗi niềm nhung nhớ của mình mà thôi.

Lục Tử Cương nhún vai xòe tay, bất lực nói: "Mặc dù mục tiêu của chúng ta giống nhau, đều là tìm người. Nhưng la bàn Lạc Thư Cửu Tinh một tháng chỉ có thể khởi động một lần, hơn nữa còn dựa vào may mắn, không chắc có thể xuyên không về nửa năm trước. Ngày đẹp đã tính sẵn trong tháng này lại gặp đúng lúc bác sĩ có ca phẫu thuật gấp nên bị lỡ mất. Nếu tháng sau anh vẫn chưa thay đổi ý định thì chúng ta có thể kết bạn".

Hồ Hợi chậm rãi gật đầu.

"Vì thế, để lại số liên lạc chứ? Đợi tôi tính toán ngày lành giờ tốt tháng sau có thể khởi động, mới liên lạc với anh được". Lục Tử Cương đã không cảm thấy ngột ngạt như ban nãy nữa, ánh mắt liếc nhìn toàn thân Hồ Hợi, cảm thấy cái tên Hồ thiếu gia này không chắc đã có điện thoại.

"Không cần. Tôi sẽ đến tìm cậu". Hồ Hợi móc trong túi ra hai món đồ, đặt lên trên quầy, thản nhiên nói: "Đây là quà cảm ơn".

Ánh mắt Lục Tử Cương bị thu hút ngay lập tức, hồi lâu mới đưa tay ra ghép hai mảnh vật lại với nhau.

Đây là chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc trắng bị vỡ.

"Sư phụ, người chắc chắn là nơi này chứ?".

Đối diện cửa tiệm Á Xá, có hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi xổm dưới chân tường thì thầm nói chuyện. Đứa nhỏ người ngợm bẩn thỉu, giống như ăn mày. Lượng người qua lại trên phố thương mại rất đông, người qua đường chốc chốc lại ném vài đồng tiền xu xuống trước mặt họ. Nhưng nếu có người hơi chú ý tới một thanh niên tóc dài quần áo rách rưới đang cúi đầu bên cạnh đứa bé, có lẽ lòng thương cảm sẽ lớn hơn, không chừng lại móc túi ném thêm cho họ vài đồng tiền.

Haizzz, một đứa trẻ bị lừa bán và một thanh niên mắt mù tướng xấu, có nên đăng lên weibo tổ chức hoạt động cứu trợ không? À, thanh niên này còn đang chơi với rắn? Có phải là nghệ nhân đường phố không? Con rắn trắng nhìn yêu quá.

"Sư phụ, sư phụ! Người có nghe con nói không đấy?", Thang Viễn không có khái niệm tôn ti thầy trò, nhéo tai sư phụ làu bàu bất mãn.

Người thanh niên rút tay từ cái giỏ rắn đeo trước người ra, tùy ý ngẩng đầu lên. Đúng giây phút đó, bên cạnh đã có người đi đường nhìn rõ mặt anh ta, bỗng chốc có tiếng xuýt xoa vang lên.

Không bẩn thỉu như quần áo trên người, dung nhan của người thanh niên trẻ tuổi này rất sạch sẽ, thần sắc tuấn tú, mi dài da trắng, vô song xuất chúng như một bức tranh thủy mặc thanh tú, trang nhã. Chỉ là giữa ấn đường của anh ta có một vết thương màu đỏ sậm hung dữ, hoàn toàn phá hoại tướng mạo, khiến người ta thấy xót thương, hơn nữa trên đôi mắt có che một tấm vải đen, chắc chắn mắt có vấn đề, đã mù rồi.

Nhưng một chàng trai như thế này cho dù có ngồi tùy tiện ở góc tường, khắp người bụi bẩn, tóc dài chấm đất, cũng không thể che đi vầng hào quang khí chất khác người. Có người chú ý tới tấm áo rách nát trên người anh ta, đó là một bộ đạo phục kỳ lạ, không nhìn rõ đạo bào trên người vốn có màu thế nào nữa, ống tay rộng cổ giao lĩnh, còn thêu tám quẻ của Chu Dịch, sắp xếp theo một phương pháp thần bí.

"Nhị sư huynh của con không ở đây". Đạo nhân trẻ tuổi khẽ thở dài, khó giấu được sự thất vọng trên gương mặt, "Ta đã bảo ngày chúng ta xuống núi không phải là ngày lành tháng tốt, phải đợi bốc quẻ bói đã, mà con không chịu đợi, hầy".

"Cái gì? Không ở đây á? Người chắc chắn?". Thang Viễn bỗng dưng nổi giận lôi đình, hai thầy trò họ đâu có dễ dàng gì? Từ trong núi đi bộ mất hơn nửa năm mới tới thành phố lớn này, tốn công muôn vàn khổ cực, những gì trải qua có thể sánh ngang Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi! Kết quả lại bảo với cậu người muốn tìm không có ở đây?

Thang Viễn cuống quýt truy hỏi: "Người nhìn kỹ chưa? Trong tiệm không phải có hai người sao? Đều không phải sư huynh của con à?".

Thang Viễn biết mặc dù sư phụ không mở mắt nhưng chắc chắn là có thể nhìn thấy được. À, nói một câu thời thượng thì, có lẽ dùng cái gì linh thức cảm nhận được.

"Đều không phải mà". Vuốt ve tiểu bạch xà đang bò từ trong giỏ ra quấn lấy ngón tay, đạo nhân trẻ tuổi rất thất vọng. Sau khi anh ta cảm nhận được Phong Thần trận phong ấn Triệu Cao bị phá, phản ứng đầu tiên không phải là đi tìm hiểu tình hình, mà là muốn tìm người khác để rũ bỏ trách nhiệm. Dù sao thì anh ta bản tính lười biếng, sớm đã không còn nhiệt huyết như hồi trẻ nữa. Không cần nghĩ nhiều anh ta đã quyết định, người có thể tiếp nhận mớ rác rưởi này chính là nhị đệ tử của mình.

Không sai, anh ta luôn biết nhị đệ tử của mình còn sống nhưng không để đối phương biết sự tồn tại của mình.

Thang Viễn sốt ruột giật giật mái tóc dài đã lâu không cắt của anh ta, tính nết khó chiều làu bàu: "Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào? Hứ, còn tưởng gặp được nhị sư huynh sẽ được ăn đại tiệc nữa".

"Đành quay về thôi, nửa năm qua không xảy ra chuyện gì, chắc sẽ không có chuyện gì ngoài dự kiến đâu. Thiên đạo tất có nguyên tắc xoay vần". Đạo nhân trẻ tuổi khẽ hắng giọng, rất vô trách nhiệm khi tỏ ra anh ta chẳng quan tâm điều gì cả.

"Ý người là... chúng ta... về theo đường... cũ?"

Thang Viễn rít từng tiếng qua kẽ răng, toàn thân cảm thấy cực kỳ khó chịu, vốn cậu không nên ôm hy vọng gì ở gã sư phụ rẻ tiền này, đến tìm nhị sư huynh chưa từng gặp mặt. E rằng ông ấy cũng muốn quẳng mớ rắc rối khó nhằn nào đó. Bây giờ không quẳng đi được thì phủi tay coi như không có chuyện gì? Cứ kệ cho mớ rắc rối rớt bịch xuống đất cũng không quan tâm?

Hơn nữa suốt dọc đường bọn họ ngồi ô tô hoặc đi bộ từng quãng một tới đây! Bi thảm hơn là cái tên sư phụ ham ăn này cứ vừa đi vừa ăn! Hơn nữa, lại còn không mang đủ tiền! Thật là thanh liêm! Bọn họ còn chưa từng ở nhà nghỉ! Chỗ họ ngủ nhiều nhất chính là nằm dưới gầm cầu vượt! Bây giờ lại nói với cậu là đi về theo đường cũ!

Thang Viễn cảm thấy mình thực sự bước nhầm lên thuyền giặc, ở tuổi của cậu đáng nhẽ ngày ngày cắp sách đến trường vô ưu vô lo chứ không phải đi theo gã sư phụ thần kinh có vấn đề lưu lạc bốn phương thế này.

Đạo nhân trẻ tuổi chớp chớp đôi mắt vô tội, thở dài bằng giọng điệu bất lực: "Không có cách nào khác mà Bánh Trôi, ai biết được mấy chục năm gần đây đi đến đâu, làm cái gì cũng cần một thứ tên là chứng minh thư, không có nó một tấc cũng khó đi ấy chứ! Con tưởng ta muốn ẩn cư trong núi sao? Chẳng được ăn thứ gì..." Những lời than phiền cuối cùng nhỏ dần dưới ánh mắt giận dữ của tên đồ đệ, cuối cùng biến thành nước bọt nuốt ngược vào trong.

"Chẳng phải tám trăm năm trước người đã không ăn ngũ cốc rồi sao? Còn nhớ nhung ăn uống làm gì!". Thang Viễn tức giận gầm lên.

Tiếng gầm của tiểu Thang Viễn khiến Hồ Hợi vừa bước chân ra khỏi Á Xá ở đối diện cũng chú ý nhìn về phía ấy một cái, nhưng sau đó giương ô đen rời đi không để tâm lắm.

Chỉ là vừa đi được hai bước hắn bỗng nhiên nhớ ra gã thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt đang bất lực vì bị đứa trẻ túm cổ kia hình như rất quen.

Hồ Hợi quay đầu lại nhìn, góc tường vốn có hai người một lớn một nhỏ giờ đã không còn ai, ngay cả tiền xu dưới đất cũng bị nhặt đi, biến mất hoàn toàn.

Năm trước công nguyên, năm thứ thời Tần Thủy Hoàng.

Hồ Hợi đã hai mươi tuổi, đang ngồi một mình trong xe, trước mặt hắn có một chiếc hộp gấm chưa mở, bên trong chiếc hộp gấm chính là Ti Nam tiêu.

Từ sau khi Tôn Sóc chết, Hồ Hợi đã đổi mấy lượt người hầu, người nào cũng bị hắn gọi là Tôn Sóc, đáng tiếc không có ai có thể giống như Tôn Sóc thuở ban đầu, chăm sóc hắn đến nơi đến chốn. Chiếc Ti Nam tiêu này trước đây do hắn bảo Tôn Sóc cất đi, nhưng lần này trước khi theo phụ hoàng đi tuần, người hầu bây giờ của hắn lúc dọn dẹp kho riêng đã phát hiện ra, hắn cũng tiện tay đem theo. Chỉ là đem theo mà thôi, hắn còn chưa từng mở ra một lần.

Bởi vì hắn đã dần dần nhận ra sự khác biệt giữa mình và hoàng huynh lớn thế nào. Cho dù phụ hoàng có băng hà chắc chắn hoàng huynh sẽ là người kế vị ngôi vua. Mặc dù hoàng huynh bây giờ bị điều tới biên cương Thượng Quận đi sửa Trường Thành, nhưng các đại thần trong triều đình không bị mù, ngoài việc chưa chính thức ban chiếu xác lập đại hoàng huynh làm thái tử ra, Phù Tô luôn được bồi dưỡng là người kế vị.

Hồ Hợi càng ngày càng thấu hiểu phụ hoàng của mình, sự ngưỡng mộ khâm phục khi còn non trẻ dần dần chuyển hóa thành khinh miệt, xem thường. Mặc dù bề ngoài hắn không biểu lộ gì nhưng hắn biết phụ hoàng đã ngày càng già đi. Không lập hoàng huynh làm thái tử, đó là vì phụ hoàng vẫn nghĩ rằng mình có thể cầu được thuốc trường sinh bất lão, điều khiển giang sơn Đại Tần ngàn vạn năm. Đày hoàng huynh ra biên cương sửa Trường Thành, nói dễ nghe là để hoàng huynh rèn luyện trong quân đội, trên thực tế chẳng phải vì phụ hoàng sợ lúc mình đi tuần, hoàng huynh ở Hàm Dương mua chuộc lòng người để đăng cơ sớm sao?

Phụ hoàng bây giờ sợ chết, sợ bị con trai cướp quyền.

Một người nếu có điều lo sợ vậy thì người đó không phải là thần, cũng không phải sự tồn tại không thể chạm vào.

Khóe môi Hồ Hợi nhếch lên khinh miệt, hắn không phải không muốn ngồi lên vị trí đó, cũng không phải không muốn nắm giữ ngọc bích Hòa thị - biểu tượng quyền lực trong tay, nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng, hoàng huynh thích hợp hơn hắn.

Mấy năm qua, hắn không ngừng ngấm ngầm thăm dò, tỉ thí, lòng tự tin vốn không mạnh mẽ lại bị đả kích thương tích đầy mình, muốn ngồi lên bảo tọa ấy đã trở thành chấp niệm cả đời này của hắn, nhưng hắn biết mình chỉ đơn thuần muốn chiến thắng hoàng huynh mà thôi.

Một lúc sau đội xe dừng lại, hắn đứng dậy lên trước xe của phụ hoàng thỉnh an, nhưng bị người hầu cung kính từ chối. Hồ Hợi quay về xe của mình với mớ hồ nghi, đôi mày chau lại.

Nếu hắn nhớ không nhầm đã hai ngày không thấy phụ hoàng lộ mặt. Nhưng nghe nói phụ hoàng ngồi trên xe mát đằng trước xe của hắn, do nội thị thân tín theo hầu. Mỗi lần đi tới nơi nghỉ ngơi đều dâng cơm lên, bách quan tùy tùng vẫn đứng bên ngoài xe bẩm tấu công việc lên phụ hoàng trong xe vẫn phê hạ tấu chương như bình thường.

Hắn từng xem qua nét chữ, đúng là bút tích của phụ hoàng, nhưng hai ngày liên tiếp không gặp phụ hoàng, hơn nữa đến giọng nói cũng chưa nghe thấy điều này làm Hồ Hợi hơi lo lắng. Dẫu sao thì trước đó phụ hoàng vẫn luôn có bệnh.

Đúng thế, phụ hoàng có mạnh mẽ đến mấy thì vẫn là một người bình thường, sẽ bị ốm, sẽ già đi, sẽ chết đi....

Hồ Hợi chà mạnh vào mép hộp gấm, quyết ý mở hộp ra, nhưng phương hướng Ti Nam tiêu đang chỉ khiến hắn giật mình sững sờ.

Đó là hướng Tây Bắc.

Đoàn xe của họ đều đi thẳng theo hướng từ Đông sang Tây, cho dù phụ hoàng cố ý bày trận giả thì cũng không nên ra khỏi phạm vi của đội xe mới đúng.

Có lẽ do Ti Nam tiêu đã không dùng từ lâu nên bị hỏng rồi? Hồ Hợi không tin nên quay thêm mấy lần, nhưng lần nào Ti Nam tiêu dừng lại đều chỉ hướng Tây Bắc.

Thượng Quận! Hoàng huynh bị đẩy đi đày ở Thượng Quận chẳng phải hướng Tây Bắc sao?

Trong lồng ngực Hồ Hợi như có tảng băng lạnh, hoàng huynh đã ngấm ngầm trở thành đế quân, vậy phụ hoàng thì sao?

Hai ngày liên tục không nghe thấy tiếng nói, lẽ nào... đã cưỡi hạc về Tây phương?

Suy nghĩ này vừa nhen nhóm lên trong đầu Hồ Hợi liền cảm thấy như có tiếng nổ tung, trong khoảnh khắc thậm chí y ngay cả cảnh tượng trước mắt cũng không nhìn thấy nữa. Mặc dù từ lâu đã sớm dự liệu ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Thậm chí hắn còn đi xuống xe ngựa, chính sức lực đến ngự xa của phụ hoàng để tìm bằng chứng cũng không có, cứ ngồi bệt ở đó, há hốc miệng thở hổn hển.

Đó là phụ hoàng của hắn, mặc dù trong lòng hắn vẫn ẩn chứa nỗi giận dữ nhưng đó là người yêu chiều hắn từ nhỏ đến lớn, là người luôn bảo vệ hắn lớn lên....

Trong cơn vô tri vô giác, xe ngựa lại bắt đầu nghiêng ngả tiến về phía trước. Có lẽ thời gian đã trôi qua rất lâu, cũng có thể chẳng bao lâu, Hồ Hợi cứ ngồi ngây người ôm cái hộp gấm ánh mắt thất thần, cho đến khi một giọng nói đều đều vang lên:

"Xem ra, thiếu gia đã biết chuyện gì xảy ra rồi".

Đôi mắt của Hồ Hợi dần dần lấy lại được tiêu cự, bấy giờ mới phát hiện không biết từ lúc nào, Triệu Cao đã lên xe ngựa của hắn. Sắc trời bên ngoài đã tối, trong xe cũng đã thắp đèn. Triệu Cao vẫn mặc chiếc áo thâm hoa văn vảy cá ngũ sắc, đầu đội chiếc mũ võ quan có hai dây buộc màu đen, hai dải mũ đằng sau thẳng đứng, cho dù mấy năm nay gã đã trở thành người tin cậy bên cạnh phụ hoàng, cũng hoàn toàn không để lộ một chút nào vẻ hống hách kiêu ngạo, trái lại mặt ngày càng không biểu cảm, khiến người ta vừa nhìn thấy là đã ớn lạnh.

Lúc này Hồ Hợi mới ý thức được Triệu Cao vừa nói gì với mình, bỗng chốc mồ hôi lạnh túa ra. Hắn há miệng nhưng cổ họng khô rát ngứa ngáy, ngay cả một chút âm thanh cũng không thốt lên được.

Triệu Cao cũng không để tâm, vẫn tiếp tục chất giọng đều đều đặc trưng, lạnh nhạt mà đi thẳng vào vấn đề: "Mười hôm trước hoàng thượng bệnh nặng, đã viết một bức thư tay gửi cho đại công tử, nhưng bức thư này vẫn nằm trong tay thần, chưa gửi đi".

Hồ Hợi rùng mình, nhìn ông ta với vẻ không dám tin, nhưng hoàn toàn không nghi ngờ tính thật giả trong lời nói của ông ta. Bởi vì Triệu Cao bây giờ là Trung đông phủ lệnh kiêm giữ ấn, vì thế mọi văn thư đều phải qua tay ông ta đóng dấu, muốn can thiệp vào là điều hoàn toàn có thể.

Dưới ánh đèn nhảy nhót chiếu rọi, khuôn mặt của Triệu Cao càng tăm tối khó đoán, ông ta nhìn Hồ Hợi một lúc rồi đều đều nói: "Ngụ ý của hoàng thượng muốn đại công tử kế vị".

Hồ Hợi cảm thấy đây là một việc đương nhiên, từ lâu hắn đã biết rõ như vậy, chẳng phải sao? Mặc dù trong lòng buồn rầu không vui, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm không thể phủ nhận. Sau đại loạn, thích hợp nhất là nghỉ ngơi lấy sức, Đại Tần được một người coi trọng học thuyết Nho gia cai trị nhất định sẽ càng thêm quốc thái dân an.

Triệu Cao cúi đầu ngắm nghía đôi tay chăm dưỡng vô cùng hoàn mỹ của mình, tiếp tục nói giọng bình thản: "Bây giờ chưa có ai biết chuyện này, đại quyền thiên hạ trong tay thần, thần muốn vị công tử nào lên ngôi hoàng đế thì vị công tử ấy có thể lên. Điều khiển người khác và bị người khác điều khiển, sao có thể đánh đồng như nhau được?".

Hồ Hợi sợ hãi giật mình, cái hộp gấm cầm trong tay không chắc, rơi ngay xuống đầu gối hắn. Ti Nam tiêu rơi ra từ hộp gấm lăn trên chiếu trúc vài vòng rồi lăn tới đúng bên cạnh Triệu Cao.

Tương lai Đại Tần vừa được hình thành trong đầu ngay lập tức vỡ tan thành bọt bụi, Hồ Hợi vô cùng thông minh, đương nhiên hiểu được ngụ ý sâu xa đằng sau những gì Triệu Cao nói, công tử theo phụ hoàng đi tuần du chỉ có một mình hắn.

Không có ai có thể giữ được lý trí trong tình hình như thế này, Hồ Hợi cũng không ngoại lệ.

Hắn đã không thể nào kiềm chế nổi mà bắt đầu tưởng tượng nếu hắn đăng cơ... nhưng hắn không tưởng tượng ra được, cảnh tượng hoàng huynh cúi rạp trước mặt hắn xưng "thần", đây hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra!

Hồ Hợi mún chặt môi, một hồi lâu mới tìm lại được giọng mình, hắn rì rầm: "Phế huynh trưởng để tự lập, là bất nhân; không tuân theo chiếu mệnh của phụ hoàng, là bất hiếu; bản thân hiểu biết nông cạn, miễn cưỡng đăng cơ, là bất năng. Người trong thiên hạ đâu phải những kẻ đần độn mà không biết được bên trong có nội tình? Phải giải thích với người trong thiên hạ thế nào? Phải báo cáo với liệt tông liệt tổ ra sao?".

Đôi mắt gian xảo của Triệu Cao sáng lóe lên, thần thái ung dung tự tin: "Hợi Nhi, người sẽ toại nguyện như thần mong muốn".

"Phu tử cho dù có ép ta cũng vô ích, không cần nhiều lời". Hồ Hợi từ chối vô cùng khó khăn, quả thực hắn biết chuyện Triệu Cao nói có thể thành công phân nửa, nhưng hắn bắt buộc phải nghĩ đến rằng, nếu làm như vậy sau này hắn phải đối mặt với hoàng huynh của mình thế nào. Hoặc nếu khi gặp lại nhau, có thể chính là cục diện xung đột đao binh, không chết không thôi.

Lần này Triệu Cao không nói gì, ông ta nhặt Ti Nam tiêu rơi bên cạnh mình lên, lấy miếng gỗ trong hộp gấm ra, bày lại trên bàn sau đó đưa tay quay nó.

Ti Nam tiêu quay túc tắc, Hồ Hợi thẫn thờ nhìn theo bóng nó, hắn bất chợt mở to đôi mắt vẻ mặt không tin khi Ti Nam tiêu dừng lại.

Bởi vì cán của Ti Nam tiêu lần này không còn chỉ về hướng Tây Bắc nữa, mà chỉ về phía hắn.

Hồ Hợi không tín, hắn quay cái thìa gỗ mấy lần, bất kể hắn quay thế nào, thay đổi vị trí ra sao Ti Nam tiêu vẫn thay đổi theo vị trí cơ thể hắn.

"Phu tử... ông đã làm chuyện gì?". Mồ hôi Hồ Hợi túa ra như tắm. Hắn đã đoán Triệu Cao đã làm gì đó, sợ rằng lúc phụ hoàng viết di thư tay cho Phù Tô, phu tử đã can thiệp vào. Hoàng huynh của hắn... không phải đã chết thật đấy chứ? Hồ Hợi vẫn ôm một tia hy vọng, mong mỏi ngước đầu nhìn phu tử của hắn.

"Ta đã làm chuyện gì à?" Triệu Cao nhíu mày suy nghĩ, ông ta hơi ngả người về phía trước, áp sát đệ tử mình yêu quý nhất, chậm rãi nói từng chữ một: "Ta không trưng cầu ý nguyện của công tử, mà là thông báo".

Hồ Hợi nhìn Triệu Cao chằm chằm, hắn chỉ cảm thấy lúc này trong xe tối tăm, phu tử giống như một tên ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.

Trong cơn hoảng loạn và cảm xúc sợ hãi nhấn chìm hắn, Hồ Hợi đột nhiên nhớ tới một chuyện không liên quan.

Bao nhiêu năm qua, phu tử của hắn hình như chẳng hề thay đổi tướng mạo....

Mặt trời đã ngả về phía Tây, đèn neon rực rỡ sắc màu đã được thắp sáng trong một số cửa hàng trên con phố thương mại sầm uất.

Hồ Hợi đã gập ô lại, chậm rãi bước trên đường về nhà. Con chim đỏ không đợi được nên đã bay về nhà ăn mồi sớm, dù sao cửa sổ ở nhà vẫn luôn mở, nó có thể tìm được đường về nhà.

Có điều, tại sao hắn lại nhớ tới cảnh tượng ấy chứ? Đó là cơn ác mộng bao nhiêu năm qua hắn luôn từ chối nhớ lại.

Về ấn tượng của hắn bây giờ với phu tử, đó chính là gương mặt nhàu nát như ác quỷ dưới ánh đèn mờ tối.

Hồ Hợi cúi đầu cắn móng ngón cái ở bàn tay trái, tâm trạng bồn chồn sắp khiến hắn phát điên đến nơi.

Không được, không thể tiếp tục dùng hương Nguyệt Kỳ nữa, không nhớ lại được chút ít gì về ký ức của hắn và hoàng huynh, ngược lại lần nào cũng nhớ tới chuyện của phu tử.

Đúng vậy, đã là những chuyện trong quá khứ rồi, người ấy, sớm đã hóa thành tro bụi.

Hồ Hợi tiếp tục cúi đầu bước đi, hắn phát hiện ra trong tầm mắt mình xuất hiện một đôi giày da màu đen sáng bóng, cứ chặn thẳng ngay trước mặt hắn.

Hồ Hợi chau mày, hắn ghét cái thế giới hỗn loạn này thế đó, chắc chắn lại là một tên lưu manh không có mắt nào đó chặn đường gây sự. Hắn không thèm ngước đầu lên nhìn mà đi vòng sang bên cạnh.

Nhưng người ấy cũng đổi phương hướng, tiếp tục chặn trước mặt hắn không nhường đường.

Hồ Hợi lạnh lùng ngước đầu lên nhìn, ngay giây phút ấy hắn sững sờ ngay tại trận.

Hắn sớm đã quên đi khuôn mặt của người ấy, nhưng trong khoảnh khắc gặp lại, ký ức bị phong ấn bao năm giống như chiếc hộp ma quỷ Pandora bỗng nhiên bị mở ra, quét qua đầu óc của hắn trong giây lát.

Người ấy vẫn có đôi mắt gian tà, nói chuyện vẫn dùng cái giọng đều đều không điểm nhấn.

"Ồ, tìm được cậu rồi". Ông ta nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio