Chu Thần đẩy Sở Thiên Dịch ra, vào phòng thay quần áo ở nhà sao anh không thay trực tiếp trước mặt ổng luôn. Khi bước ra, y thấy hắn ngồi tựa trên sôpha rầu rĩ không vui.
Y đi tới cạnh hắn, nghe hắn thở dài lần thứ hai rồi hỏi: "Làm sao vậy, lại có vấn đề gì hả? Nghĩ lung tung cái gì mà về sớm như vậy?"
"Sau này em sẽ vẫn gặp hắn sao?"
"Ai? Trương Hồng Tường ư?" Chu Thần ngồi xuống bên cạnh hắn.
Sở Thiên Dịch gật đầu.
"Phải gặp chứ." Tên đó ở ngay tiểu khu bên cạnh, lại cũng giống mình có thói quen sáng sớm chạy bộ, đụng mặt cũng là chuyện dễ hiểu.
Sở Thiên Dịch ôm chặt lấy thắt lưng Chu Thần, người cũng dựa sát vào lẩm bẩm: "Đừng gặp hắn nữa."
"Cho em một cái lý do."
"Anh không thích hắn."
"Đó là chuyện của hai người, anh không gặp hắn là được."
"Nhưng mà em còn từng để hắn ở lại trong nhà..."Sở Thiên Dịch nhìn y, thần sắc không được tự nhiên.
Chu Thần ngay lập tức hiểu ra, thì ra là lão bản nhà y ghen tị, muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của nhân viên a.
Mấy năm làm cấp dưới còn không biết hắn nghĩ gì sao, Chu Thần híp mắt bĩu môi khinh bỉ lườm Sở Thiên Dịch một cái.
Sở Thiên Dịch thấy y không nói gì, lại không rõ ý tứ y ra làm sao, kéo người sát tới, giọng đe dọa: "Em còn không nói gì anh sẽ làm tiếp chuyện vừa nãy cho em coi."
"Từ từ," Chu Thần đẩy cánh tay hắn, đối phương đã tranh thủ sơ hở mà kéo y qua ôm từ lúc nào, hai người một kéo một đẩy tạo nên thế trận giằng co không ai thua ai. "Vì một Trương Hồng Tường mà muốn đè tôi một lần hả."
Sở Thiên Dịch sửng sốt, ý hắn không phải như vậy.
"Vậy tôi chắc nên sắp xếp lại số bạn trai bạn gái trước đây của anh, cũng phải đếm xem có bao nhiêu người để còn đòi lại cả vốn lẫn lãi chứ nhỉ?" Chu Thần dứt lời liền đẩy ngã Sở Thiên Dịch, cưỡi trên lưng hắn, vỗ vỗ mặt hắn: "Hê hê, anh là anh nhìn trúng body cưng đã lâu rồi nha..."
Không gian trên ghế sôpha rất nhỏ, Sở Thiên Dịch sợ mình ngồi dậy Chu Thần sẽ rơi xuống đất mất nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn y nói: "Anh có thể cởi ra cho em tha hồ chiêm ngưỡng."
"Đừng mong đánh trống lảng nha cưng, sổ nợ bao lâu nay anh còn chưa tính với cưng đâu, không phục hả? Được, để anh tính cho cưng xem." Chu Thần trèo xuống, dưới ánh mắt khó hiểu của Sở Thiên Dịch đi vào phòng.
Một lát sau, y cầm ra một cuốn sổ tay màu đen (nhật ký của Thần Thần đó =)))), lật lật tìm tìm một hồi bắt đầu rà ngón tay theo đọc: "//, bạn gái đầu tiên Trần Hiểu, tháng ngày... aida, chia tay ngày bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm." Đọc xong, y tiếp tục giở sang trang tiếp theo.
Sở Thiên Dịch ngồi ngây ra thất thần, mãi đến khi Chu Thần dừng lại chuẩn bị sang trang mới tiếp tục đọc, hắn mới nhanh chóng đứng dậy đoạt lấy quyển sổ đen ném xuống sôpha, sau đó ôm chầm lấy Chu Thần.
"Em chưa khỏe hẳn, đừng kích động." Chu Thần đành kệ hắn ôm ngày càng chặt, trái tim đập loạn đã khiến y không nghĩ được gì nữa.
"Anh đã nói không xin lỗi em nữa." Sở Thiên Dịch chậm rãi bình phục hô hấp.
"Đúng vậy, bằng không..."
"Bằng không anh đành nói cả đời."
"Anh xác định? Làm không được mời tìm người khác nói chuyện nha."
"Phi thường xác định."
"Được rồi, nếu ngài đây nuốt lời tôi sẽ gửi bản ghi chép tội ác này đến tay người yêu đương nhiệm của ngài nha."
"Chuyện này tuyệt đối đừng lôi ra đùa."
"Hửm? Thì ra anh không có khiếu hài hước đến vậy a."
"Trở lại chuyện chính," Chu Thần lôi Sở Thiên Dịch vào phòng ngủ, "Trần tiểu thư là người thứ nhất, anh trước đây hoa hoa cỏ cỏ mập mập mờ mờ tôi sẽ không bỏ qua đâu, tạm thời cứ kết toán vụ này rồi tính." Chu Thần đẩy ngã Sở Thiên Dịch xuống giường, cười cười sáp tới: "OK chưa?"
Sở Thiên Dịch lần này thật sự dở khóc dở cười, đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới giang rộng hai tay bày ra tư thế "mời anh xơi": "Được, nhưng không phải vì muốn bù lại sai lầm trước kia, mà là vì anh yêu em."
Chu Thần nghiêng đầu, không còn hùng hùng hổ hổ như trước, mặt dần dần đỏ ửng, "Nói vớ vẩn."
"Anh muốn em là vì anh yêu em, em yêu anh nên em cũng muốn anh, là chuyện công bằng thôi."
"Anh đúng là AQ." Chu Thần miệng quát, tay bắt đầu lột đồ Sở Thiên Dịch, lúc cởi quần bất giác rụt tay lại: "Sao lại cương lên?"
(AQ chính truyện của Lỗ Tấn chắc ai cũng biết hen~ AQ nổi tiếng vìphương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi ổng bị đánh thì lại cứ nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng," đối với những kẻ ức hiếp mình luôn tỏ ra "cao cả," tự an ủi mình không cần phải so đo với chúng)
Sở Thiên Dịch cười khổ, "Tư thế cởi áo của em gợi cảm như thế..." Thân thể tự nhiên phản ứng, hắn có muốn cũng không chế không nổi.
"Cảnh cáo anh," Chu Thần hai má đỏ bừng nhìn lều trại ngày càng căng phồng của đối phương, "Dùng lời nói kích thích tôi tính là phạm quy, phạm quy lần thì lần này sẽ không được kết toán!" (ý là lần này không được tính, Chu Thần sẽ được thượng thêm lần a~)
Sở Thiên Dịch ha ha cười, "Không nói nữa, em cứ tự nhiên."
Chu Thần cởi hết quần áo của cả hai người, bắt đầu chậm rãi hôn từ bụng dưới lên gáy người nọ, môi dán lại bên tai đối phương: "Tôi chưa làm bao giờ, có thể sẽ rất khó chịu a."
"Sẽ không, chỉ cần là em, anh có thể tận dụng triệt để phương pháp thắng lợi tinh thần, sẽ không khó chịu a." Nói thì nói vậy nhưng từ tiếng hít thở ra vẻ trấn định của hắn cùng động tác lấy hai tay làm gối đầu của hắn, có thể nhìn ra được hắn toàn thân đều là miễn cưỡng.
Chu Thần chăm chú nhìn hắn; muốn nhìn ra cái gì, y cũng không rõ nữa. Bắp đùi vô tình cọ xát địa phương đang thẳng tắp phát nhiệt kia, nhìn biểu hiện của đối phương mà không nhịn được mỉm cười, y cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mí mắt hắn, cuối cùng vẫn là tha cho người ta, "Quên đi, vừa nghĩ đến cảnh anh nằm dưới tôi rên rỉ, tôi cũng không lên nổi." Y vẫn là không ưa được bộ dáng yếu đuối của Sở Thiên Dịch.
Làn môi mềm nhẹ kề sát vào môi đối phương chậm rãi cọ xát, y thì thầm: "Để em chuẩn bị tâm lý một chút đã."
Y còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay đã bị kéo mạnh; mở mắt ra đã thấy Sở Thiên Dịch xoay người nằm ở phía trên y: "Xem ra vẫn là nên để em làm trợ lý bị áp bức của anh mới đúng..." Huấn luyện cho em thành thói quen, sau này sẽ không biết phản kháng là gì nữa, "Nghĩ đến em rên rỉ lúc anh tiến vào, anh thật sự hưng phấn muốn chết."
Chu Thần đẩy hắn: "Lấy oán trả ơn sao?"
Sở Thiên Dịch bắt lấy hai tay y, híp mắt lại, tay hắn từ từ thâm nhập vào đằng sau đối phương, "Đây là đền ơn đáp nghĩa..."
Vận động kịch liệt trên giường qua đi, Chu Thần cắn răng rút ra kết luận: bọn tư bản trời sinh chính là bóc lột, tuyệt đối không có cái gọi là nương tay a...
Thanh Thanh: ôm mặt giời ơi là giời, tác giả ơi là tác giả... khóc dòng sông Tiền hí làm bao nhiêu rồi đến cao trào chỉ buông đúng câu "vận động kịch liệt" rùi cho "qua đi" nà nàm thao... щ(ಥДಥщ)
Sở Thiên Dịch vẻ mặt thỏa mãn ôm y: "Thật giống trong mơ quá đi."
"Vậy anh ngày nào cũng nằm mơ đi."
"Em chắc không?" Sở Thiên Dịch ngầm ám chỉ. (là lăn giường mỗi ngày ít nhất lần a~)
Chu Thần sau khi suy nghĩ cẩn thận vội ngậm chặt miệng, hỗn loạn một hồi khiến cả thân thể và tinh thần đều có chút mệt mỏi.
Y nghe thấy Sở Thiên Dịch hỏi có phải y vẫn rất để ý chuyện trước kia hay không, liền lắc đầu.
Người kia lại hỏi tại sao vừa nãy tức giận, rõ ràng hắn cảm thấy lúc y đọc nhật kí có vẻ rất khó chịu.
Y mơ mơ hồ hồ trả lời hắn, lúc trước chẳng có tư cách gì mà nổi giận với hắn, hiện tại rốt cuộc được phép chất vấn rồi lại phát hiện mình nhẫn nhịn đã thành thói quen, không còn cách nào, thật ra chỉ là tức giận với chính mình thôi.
Sau đó y cảm thấy thân thể bị ôm thật chặt.
Tỉnh lại nhìn di động, Chu Thần phát hiện đã là nửa đêm.
Ra khỏi phòng ngủ đã thấy trên bàn bày ra hai món, trong phòng bếp vẫn còn nghe tiếng nồi niêu xoong chảo chạm lách cách, xem ra Sở Thiên Dịch đang nấu nướng.
Chu Thần ngồi xuống cạnh bàn, hai tay chống cằm nhìn nam nhân mặc tạp dề đi lại trong gian bếp.
Nghĩ lại, vẫn còn may khi có thể đủ kiên trì đợi đến khi Sở Thiên Dịch quay đầu nhìn y một cái. Chu Thần trước kia tự an ủi mình, thôi thì cứ coi như chăm sóc một gốc cây lâu năm, không nên trông chờ gì; hiện tại gốc cây rách nát đã biến thành nhân sâm.
"Nghĩ gì vậy?" Sở Thiên Dịch bưng lên món ăn thứ ba.
"Đang nghĩ tại sao em là con thỏ lại không xơi luôn đống cỏ bên cạnh là anh."
(Câu này là từ tục ngữ 兔子不吃窝边草 (thỏ không ăn cỏ gần nhà), thời hiện đại bây giờ thì "ăn cỏ gần nhà" còn có nghĩa là yêu đương giữa người gần gũi với mình như đồng nghiệp, hàng xóm, bạn bè cùng trường v.v... Ở đây Chu Thần vừa ám chỉ quan hệ đồng nghiệp của người, vừa nói đến việc "ăn" vì đang là bữa cơm == mà còn có thể đang nuối tiếc đã không "ăn" anh Sở lúc trước~)
Sở Thiên Dịch cười, mang bát đũa đặt xuống bàn, xới cho Chu Thần bát cơm, rót một cốc nước cam đưa qua: "Anh nhớ rõ có người thích nước cam, nhưng không ngờ lại là em."
"Bây giờ biết rồi thì lại làm sao?"
"Về sau chỉ pha nước cho em uống."
Chu Thần cầm cốc nước đưa lên miệng, che đi ý cười chậm rãi lan trên gương mặt.
Ngũ thất qua đi, Chu Thần dẫn Sở Thiên Dịch quay lại căn hộ ở trung tâm thành phố.
(ngũ thất: tuần thứ kể từ khi mẹ Thiên Dịch mất.)
Trong nhà khuôn mặt duy nhất tươi cười là bố Chu, đối với Sở Thiên Dịch vẫn như trước kia, khách khách khí khí; ngoài ra còn còn hai vị nữ nhân hai chân bắt chéo, sắc mặt không thể nói là đang đón khách.
Thái hậu như vậy coi như dễ hiểu, Chu Thần có thể lí giải; bất quá Chu đại tiểu thư thế nào mặt sưng mày xỉa, giống như mình thiếu cô nhóc mấy trăm vạn? Không phải bả muốn kết quả này sao?
Sở Thiên Dịch từ khi vào cửa dường như chính thức biến thành cái đuôi của y, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Thần giống như lo sợ y có thể bay hơi bất cứ lúc nào, thấy Chu Thần xoa thắt lưng lập tức kê đệm, còn rất biết điều giúp y mát xa mát xa~
Chu Thần trừng mắt lườm hắn, sớm biết như vậy đêm trước đừng có quá trớn!
Chu Thần nói khát nước, Sở Thiên Dịch vội đứng lên đi tìm đồ uống. Thấy trong tủ lạnh không có nước cam Chu Thần thích, hắn lập tức phi ra chợ mua, còn hỏi trong nhà còn cần gì nữa để mua một thể, một phút cũng không trì hoãn.
Chu Thần bám sôpha đứng dậy, nghĩ thầm, hẳn là chưa bệnh đi? Làm sao mà không ngồi yên được một lúc vậy? Tích cực đến bất thường, y khát nước thì uống nước lọc thôi không được sao?
Bố Chu đẩy đẩy cái kính lão, vừa cười cười vừa gật đầu.
Lúc Sở Thiên Dịch quay trở lại, Chu Thần thật sự hoài nghi siêu thị lớn siêu thị bé của khu này không thỏa mãn nhu cầu của khách hàng hay sao mà để tên ngốc này về tận nhà y lấy đồ mang đến?
Chu Thần lôi Sở Thiên Dịch sang một bên nhỏ giọng quát: "Anh làm sao vậy? Bị chập mạch hả, đang yên đang lành sao lại hăng hái bất thường như thế!"
Sở Thiên Dịch kéo y trở lại sôpha, ôn nhu cười: "Em chỉ cần ngồi thôi, những thứ khác cứ để anh lo." Chu Thần bị Sở Thiên Dịch quá mức dịu dàng làm cho lạnh hết cả người, đến tận lúc người nọ vào bếp nấu cơm cũng không nghĩ ra rốt cuộc là làm sao.
Y quay đầu nhìn Chu Thái hậu, phát hiện sắc mặt bà không còn kinh khủng như khi hai người vừa bước vào cửa, chính là đối với y vẫn coi như không thấy.
Lại nhìn sang tiểu thư Chu Giai, nha đầu thối vẫn là diễn trò ta với ngươi không quen không biết.
Chu Thần lôi Chu Giai vào phòng hỏi tình cảnh trong nhà mấy ngày hôm nay, có nhắc gì đến chuyện y và Sở Thiên Dịch không.
"Người anh cũng mang đến nhà rồi, ai dám bảo mấy người nói bậy a." Chu Giai lòng vòng qua quýt, nói không đầu không đuôi.
"Chu Giai! Mày bớt thối đi không cho tao nhờ!" Chu Thần không chịu nổi bộ dạng âm dương quái khí của em gái, mày tưởng tao không dám quát mày chắc! "Làm sao vậy hả? Đây không phải kết quả mày tâm tâm niệm niệm sao?"
"Ai tâm tâm niệm niệm?" Chu Giai bị quát, chu môi ra vẻ đáng thương, "Thiên Dịch ca vốn là chồng tương lai của người ta, giờ bị anh đoạt đi rồi còn không cho tôi buồn chắc! Có thằng anh nào ích kỉ vậy không?"
"Ai u..." Chu Thần đỡ trán, thật nuốt không trôi đứa em này, "Mày sinh ra là để khắc chết anh mày đúng không..."
"Bố của đứa bạn cùng lớp từ Pháp về mang cho một hộp sô-cô-la, ăn vào ngọt mà không ngấy nha, cơ mà em gái ăn hết mất rồi..."
Chu Thần đập vào gáy nàng một phát: "Mày đi mà trình bày với chồng hờ của mày, anh đang thất nghiệp, không có tiền đâu mà mua... Cứ ăn cho sướng miệng, ăn xong béo chết mày!"
Biết được Chu Giai thối kia lừa y chẳng qua chỉ vì một hộp sô-cô-la, Chu Thần nhất định dẹp nàng sang một bên, mâu thuẫn với thái hậu cũng tạm thời để đó, y ra sân sau tìm được Thái thượng hoàng nhà mình đang ngồi xổm hí húi chăm cây.
Tác giả: Về "ngũ thất": sau khi cúng ngày lần thứ , có người nói sau ngày này mới có thể đi vào nhà người khác, nếu không sẽ là không tôn trọng người khác. Cơ mà... nhà vợ thì cũng coi như nhà mình rồi, e hèm~