Tới bữa cơm, rốt cuộc trên bàn ăn thiếu đi một người.
Chu Thần tự tay chuẩn bị một phần ăn riêng cho mẹ mình, bê vào phòng của bà.
Nghe thấy có người tiến vào, người phụ nữ ngồi trước bàn trang điểm cũng không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn quyển album cũ.
Chu Thần nhìn thoáng qua vài tấm ảnh trên mặt bàn, biết là đã đến lúc có thể nói chuyện với bà, y đem khay đồ ăn để ở một bên, ngồi bên cạnh nghe bà nói.
Mẹ Chu không ngoài dự đoán của y, hít sâu một hơi, nhìn cuốn album mà gạt lệ.
Tuy rằng lần này nhìn nước mắt của mẹ không khiến y áy náy nhiều như lần trước, nhưng cảm giác cũng không dễ chịu gì.
"Nếu mẹ đồng ý cho con kết hôn cùng Tiểu Ngụy, con sẽ chia tay nó phải không?"
Cơ thể Chu Thần như bị bóp chặt, tầm mắt nhìn theo bàn tay mẹ y lật giở từng tấm ảnh, khó khăn lắm mới nói ra lời: "Không, sẽ không có chuyện đó đâu mẹ, chuyện quá khứ con sẽ không nghĩ tới nữa."
"Con trước kia rõ ràng ngoan ngoãn như vậy..." Bà than nhẹ một tiếng, trái tim Chu Thần cũng theo đó mà run rẩy.
Y thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể nói cho người lớn hiểu chuyện tình cảm của mình, vụng về trả lời mẹ một câu như thế cũng không thấy bà đáp lại, đành cắn răng nói liều rằng y và phụ nữ vốn là chuyện không thể.
Mẹ Chu lúc này mới có phản ứng, bà quay đầu trừng mắt nhìn y, trong mắt tràn đầy lửa giận: "Vậy mày tìm con bé kia kì thật là muốn lừa dối cái gia đình này có đúng không! Sau đó sẽ ngấm ngầm tiếp tục cái trò yêu đương không giống ai của mày!"
Chu Thần ngẩn người, bất đắc dĩ gật đầu.
"Giờ thì hay rồi! Đứa con lớn ngay cả mẹ nó cũng dám lôi ra đùa giỡn!?" Nói xong liền đứng bật dậy: "Lại còn vác về một con nhỏ được nuông chiều từ bé làm cho mẹ mày có tức nổ phổi cũng phải nhẫn nhịn!"
Chu Thần tưởng mẹ định dùng bạo lực vội đưa tay lên chắn, không nghĩ tới nàng chạy ra mở cửa, đứng chống nạnh mà quát ầm lên, đối tượng bị mắng hiển nhiên là bố Chu đáng thương.
"Nhờ ơn con trai ông cấu kết với người ngoài khi dễ tôi! Lại được cả ông ngày nào cũng rủ rỉ vào tai tôi lời hay ý đẹp cho nó, ông sinh ra nó chắc!"
Lời này rõ ràng là nhằm vào bác già đang đứng bên ngoài nghiên cứu hoa cỏ, rất nhanh xuất hiện một cái đầu thò qua cửa sổ, "Lại làm sao vậy?"
Mẹ Chu sấn sổ bước tới, nhéo lỗ tai ông bạn già nhà mình, trừng mắt dữ tợn: "Còn hỏi làm sao vậy? Không phải ông nói đứa con thích đàn ông là do tôi ép nó sao, nói tôi sợ nhục nhã vì không gia thế không bằng cấp nên mới bức nó thành đồng tính luyến ái sao!"
Chu Thần sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ không ổn, có vẻ lần này hỏng việc rồi.
Lần này cãi vã, mẹ Chu từ mặt than không nói giờ đã cầm chổi đuổi người, còn y dù đã chuẩn bị tâm lý nhận tội, giờ còn lo lắng gấp mười lần.
Sở Thiên Dịch muốn đi tới nói vài câu tử tế còn bị chổi đập trúng cẳng chân, truyền ra âm thanh rõ ràng của xương cốt va chạm với cây côn nhựa.
Chu Thần phát hoảng lập tức mang hắn chuồn ra ngoài cửa, để lại bố cùng em gái giúp y giải quyết hậu quả.
Được rồi, giận mà phát tiết ra được đã là tốt lắm, còn hơn là để bà cứ giữ trong lòng. Mẹ hiện tại có thể giận dữ như vậy, ngược lại làm y yên tâm chút ít; bà làm ầm ỹ như thế chứng tỏ là sắp xiêu lòng rồi, giống như sau cơn mưa trời lại sáng vậy.
Tuy nhiên Sở Thiên Dịch vốn không hiểu rõ tính tình mẹ Chu, trên đường đi lấy xe lại thấy Chu Thần không nói chuyện, lòng hắn càng áy náy.
Chu Thần vì hắn chịu bao nhiêu khổ cực, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Hắn mặc dù không biết Chu Thần cảm thấy thế nào, nhưng chỉ đứng ở lập trường đối phương mà suy nghĩ một chút, đã thấy trong miệng trong lòng đều đắng ngắt.
Về đến nhà, Chu Thần thay quần áo xong liền tiến vào phòng bếp. Sở Thiên Dịch ngăn lại, bảo y nghỉ ngơi một chút.
Chu Thần quay qua, dường như nhớ tới cái gì, y bắt hắn ngồi xuống, vén ống quần lên nhìn chân hắn, thấy nguyên một vết tím bầm.
Y nhanh chóng lấy ra tuýp bạch dược Vân Nam (đại khái là thuốc bôi trị đau cơ), giúp hắn xoa xoa một hồi.
Sở Thiên Dịch kéo y lên ngồi cạnh hắn nói: "Cơm để anh làm, em nghỉ một chút đi."
Chu Thần ngồi xuống, đầu nghiêng sang miễn cưỡng tựa vào vai hắn, "Em mệt quá, anh nấu cơm đi, cơm phải..."
"Cho nhiều nước," Sở Thiên Dịch cười tiếp lời y, "Anh biết mà, em thích ăn cơm nhuyễn một chút."
Chu Thần cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dựa vào người bên cạnh.
Sở Thiên Dịch vẫn muốn nói lời gì đó an ủi y, nhưng hắn nói chuyện làm ăn thành thạo bao nhiêu thì lúc cần dùng ngôn ngữ tình cảm liền khó khăn bấy nhiêu.
Hắn muốn nói rằng, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ là chỗ dựa cho em, như em đã từng làm cho anh vậy, sẽ không bao giờ lùi bước... nhưng lại cảm thấy nói ra những lời như thế có chút quá lố.
Ánh mắt dính chặt trên người Chu Thần, Sở Thiên Dịch hồi lâu vẫn không cách nào nói ra mấy câu tình cảm cho được, đành ngậm ngùi chấp nhận mình kém cỏi, đứng dậy đi vào bếp.
Hâm nóng lại đồ ăn cũ một chút, nấu thêm hai món mới, hắn thầm nhủ nên hầu hạ Chu Thần ăn no đã rồi tính sau.
Hai người cơm nước xong đâu đấy liền đem bàn cờ thỏ cáo (=backgammon)đặt lên bàn. Bên ngoài cửa sổ trời nổi bão, gió cuốn vù vù, Sở Thiên Dịch bất chợt cảm thấy căn phòng nhỏ này của hắn và y ấm áp lạ.
Hắn không biết chơi cờ vây, nhưng cách chơi cờ thỏ cáo tương đối đơn giản, Chu Thần dạy hắn cứ gom được quân ở trong nhà mình là thắng, cho nên khi rảnh rỗi có thể bồi y chơi vài ván.
Chu Thần một tay nâng má, nhìn thoáng bàn cờ ngẫm nghĩ một lúc rồi tự nhiên ngâm nga khúc Liên Hoa Lạc.
Sở Thiên Dịch hiểu rõ đối phương đã dự tính trước vài bước tiếp theo, thế nhưng hắn vẫn không biết chính xác chuyện gì xảy ra, nên chỉ có thể ngây ngô di chuyển quân cờ về nhà mình, kết quả lại biến thành bước đệm cho người ta thắng tới. Hắn tỉ mỉ tính toán lại, mới phát hiện Chu Thần đã gom được tận quân rồi chờ hắn rơi vào bẫy. Trình độ thật siêu đẳng a...
Chu Thần cười khẽ: "Đến đứa con nít cũng có thể thắng anh."
Nụ cười nhàn nhạt mà tùy ý kia rơi vào trong mắt hắn rồi chạm đến tận đáy lòng, làm cả người đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Hắn nắm tay Chu Thần, kéo y đến ngồi trên đùi mình. Hai tay ôm lấy người kia, đầu tựa lên vai y, hắn ôn nhu hỏi nhỏ: "Còn thấy khó chịu không?"
Chu Thần sửng sốt, thân thể vốn có chút cứng còng chậm rãi bình ổn lại, y nhích gần về phía sau, "Dù sao thì cũng sẽ có lúc phải nói ra." Chỉ cần người này nói yêu y, y sẽ có đủ dũng khí đối mặt với tất cả.
Sau đó y lại nhớ tới hành động kỳ quặc cả ngày nay của Sở Thiên Dịch ở nhà mình, nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Anh hôm nay bị làm sao vậy, tự dưng lại xun xoe săn sóc thấy ớn."
Sở Thiên Dịch cười ha ha: "Bố anh có dạy, muốn vượt qua ải phụ huynh đơn giản nhất là vợ nói gì nghe nấy." Tất nhiên ông cũng không nói toạc móng heo như vậy, ẩn ý đằng sau này là hắn tự lĩnh ngộ, nói cho cùng đầu óc hắn cũng không quá ngu ngốc. (anh chỉ chậm tiêu thôi:v)
Chu Thần bóp trán, y có phần không tán thành phương pháp ấu trĩ này của Sở Thiên Dịch: "Anh không cần phải giả vờ giả vịt ở nhà em... Nếu muốn làm bộ dáng ôsin đó thì làm trước mặt em thôi, vẫn phải niềm nở vồn vã như vậy nha... Bóp chân cho em đi."
Sở Thiên Dịch ôm chặt y, môi hắn cọ cọ vành tai đối phương, "Anh cần nhà em thương anh, thông cảm cho anh, như vậy họ sẽ không làm khó dễ em... Nhưng anh lại không muốn em thương hại anh, ở trước mặt em anh chỉ làm những gì nên làm mà thôi."
Chu Thần nghe xong có chút cảm động; y chớp chớp mắt, không biết là nên xoa đầu hắn an ủi hay Sở Thiên Dịch chỉ là đang làm bộ làm tịch, liền hỏi: "Ý anh là nên làm cái gì?"
"Chuyện anh nên làm ấy à..."
Chu Thần bị thanh âm trầm thấp của đối phương đảo qua đảo lại bên tai, hơi thở nóng rực làm cả người y mất tự nhiên. Vừa định đứng dậy, y nghe thấy Sở Thiên Dịch hừ nhẹ một tiếng. Cảm giác được chính mình đang ngồi lên "bộ vị mẫn cảm" đó, y liền 囧, ngượng chín đến tận mang tai.
"... chính là cho em hạnh phúc." (và chúng hủ hạnh phúc~)
Chu Thần ngay lập tức từ chối: "Ấy, loại sự tình này cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được... Ưm..." Đầu y bị xoay qua, hai cặp môi liền dính sát vào nhau, những lời định nói đều bị đầu lưỡi đối phương chặn lại.
Vội vã đảo qua vòm miệng một lần, Sở Thiên Dịch cuốn lấy đầu lưỡi đang cố tránh né kia cùng nhau dây dưa, tay cũng nhân cơ hội cởi quần áo Chu Thần, không thành thật chen vào sờ soạng, đến tận khi đối phương cau mày ý bảo cổ xoay ngược bị đau mới chịu dời môi.
Chu Thần quay đầu đi, thở hổn hển: "Vận động mạnh sau khi ăn sẽ dễ đau dạ dày."
"Anh không sợ." Giọng Sở Thiên Dịch có chút khàn khàn, nhìn nửa mặt Chu Thần hơi ửng đỏ mà dằn lòng thu lại cánh tay đang vòng quanh lưng y, "Hơn nữa, không cần em phải động." Hơi thở nóng rực cùng đôi môi khẽ khép mở nhẹ nhàng cọ xát vành tai Chu Thần, hai lỗ tai y dần dần đỏ đến mức xuất huyết.
Sở Thiên Dịch cảm giác phía dưới căng cứng, vật trong đũng quần càng lúc càng khó nhịn, bị quần bó sát vào lại càng khó chịu hơn. Hắn đưa nơi đang rục rịch khởi nghĩa chen vào giữa hai chân Chu Thần, cố kiềm chế dục vọng mà dò hỏi: "Được không em?"
"Không... Không được..." Toàn bộ các giác quan của Chu Thần đều tập trung lên chuyển động của đối phương trên người mình, y không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ theo bản năng mà cự tuyệt.
Vừa mới thốt ra lời từ chối, vòng tay trói chặt cùng hai bàn tay đang đùa bỡn y đột nhiên dừng lại. Chu Thần vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì bỗng cảm giác mình bị bế lên.
Chân người kia vẫn đặt giữa hai chân y, Chu Thần không thể đứng thẳng nên đành phải tựa vào cạnh bàn, sau đó Sở Thiên Dịch cầm lấy hai tay y, trực tiếp đặt nửa người đối phương lên mặt bàn.
Theo động tác của hai người, những quân cờ tán loạn rơi xuống đất, phát ra tiếng "leng keng" thanh thúy.
Chu Thần hồi phục tinh thần, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Thiên Dịch: "Anh tối qua đã đáp ứng em thế nào!?"
"Anh làm trước lượt của cuối tuần này..." Nói xong hắn liền cởi quần Chu Thần, không đợi đối phương ngăn cản đã vươn một tay tới nơi đã hơi hơi dựng thẳng, cầm lên.
Chu Thần hít một hơi, cắn răng mắng hắn: "Anh, anh không sợ bị liệt dương à! Anh lại gạt em!"
Sở Thiên Dịch mở miệng: "Anh muốn em, anh không có lừa em... Thần Thần..."
Giọng điệu dỗ dành dịu dàng xen lẫn chút đáng thương, tuy nhiên tay hắn không hề thả lỏng giây nào, đầu ngón tay lướt qua đỉnh dục vọng của Chu Thần liền cảm giác được thân thể trong lòng khẽ run rẩy.
"Hnn..."
Sở Thiên Dịch dường như được cổ vũ, một tay khác trượt xuống phía sau Chu Thần, vuốt ve hai cánh mông đối phương, ngón tay lơ đãng lướt qua chỗ nho nhỏ ở giữa, làm nó sợ hãi co rút lại.
"Anh còn... dám gạt em... Cuối tuần... A... Lượt cuối tuần, đã... đã sớm thanh toán trước rồi..." Y phát ra từng chữ từng chữ gián đoạn, xen lẫn vài tiếng thở gấp cùng rên rỉ hỗn loạn, làm lời kháng nghị càng giống như một loại câu dẫn.
"Vậy tính vào cuối tuần sau đi..." Sở Thiên Dịch vừa nói vừa chuyển động cơ thể, người anh em tốt của hắn đã dựng lên thẳng tắp phía sau Chu Thần.
Chu Thần cắn răng thu hết khí lực, mãi mới nói ra được một câu liền mạch: "Anh không để yên thì ba cái cuối tuần sau cũng mất nốt! A... Đừng..." Vật được người nắm trong tay chăm sóc dịu dàng, những chỗ non nớt mẫn cảm nhất đều lần lượt lướt qua, làm cho Chu Thần dù tự cho là ở phương diện này có chút lãnh đạm cũng sắp sửa muốn đầu hàng.
Sở Thiên Dịch đặt môi lên cổ y, lặng lẽ lưu lại một dấu hôn, cười nói: "Vậy cuối tuần sau sau nữa, nếu em không nhớ được anh liền quỵt."
"Đểu giả... Ưm..." Một ngón tay tiến vào bên trong y, Chu Thần không quá thoải mái vươn cao đầu.
"Thả lỏng một chút." Sở Thiên Dịch vỗ về lưng y.
Chu Thần mơ mơ màng màng, lúc y nghĩ Sở Thiên Dịch hình như đã ly khai, ngay lập tức lại cảm giác được có thân thể dựa sát vào, cánh tay y chống lên mặt bàn đã bắt đầu ê ẩm.
Trong tay Sở Thiên Dịch có thêm một tuýp gì đó (=dầu bôi trơn:v)(hoan hô anh Sở), hắn mở ra đổ một ít lên ngón tay, xoa nhẹ tại nơi của chính mình đã trướng đến phát đau, sau đó sáp lại gần hai cánh mông của Chu Thần: "Thần Thần..." Giọng hắn trầm thấp lại khàn đặc, nói xong liền đem phân thân chính mình chậm rãi đi vào.
Chu Thần siết chặt nắm tay, mày cau lại thành một đường. Sau khi cảm giác được đối phương đã hoàn toàn tiến nhập, y trừng mắt liếc qua Sở Thiên Dịch.
Sở Thiên Dịch ôn nhu cười, vén lên tóc mái trước mắt Chu Thần bị mồ hôi bết lại; vầng trán chạm nhau làm hắn nhìn thấy toàn bộ oán niệm trong mắt y, thế nhưng phía dưới lại bắt đầu chậm rãi tiến thúc.
Ngay cả một ánh mắt lơ đãng cũng đều có thể khiến hắn mất đi lý trí, Sở Thiên Dịch có chút bất đắc dĩ, nếu hắn cứ tiếp tục "ăn chặn" từng lượt từng lượt trong tương lai như thế này, phải chăng một ngày nào đó sẽ phá sản(=xài hết lượt:v), Chu Thần không chịu làm với hắn nữa...
Một người độc thân nhiều năm tập trung cho sự nghiệp như hắn, tựa hồ cái tuổi yêu cầu vô độ đối với tình dục đã sớm qua từ lâu, huống hồ hắn từ trước đối với ai cũng chưa hề say mê như thế này, không hiểu vì sao hiện tại hắn nhìn thấy Chu Thần, ngay cả hơi thở của đối phương cũng trở nên quyến rũ mê người.
Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, hắn lại không hề biết Chu Thần còn biết yêu thuật mê hoặc, nhất định sau này phải nhốt lại không cho y ra ngoài dụ dỗ kẻ khác.
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ làm sao để kiềm chế bản thân không làm ra điều gì đáng sợ, Chu Thần đang cực kỳ tập trung đã có chút chịu không nổi, tự cầm lấy tay đối phương gắt gao xoa nắn dục vọng của chính mình. Y cố gắng chế trụ thanh âm rên rỉ, sau khi phóng xuất liền phát ra một tiếng thở nhẹ.
Sở Thiên Dịch thở hổn hển, nơi đó của Chu Thần vừa căng chặt vừa mềm mại luôn khiến hắn khó có thể kiềm chế, hôm nay lại đột nhiên siết chặt từng đợt, khoái cảm không ngừng tràn ra khắp toàn thân, sảng khoái không nên lời.
Vốn định trừu sáp một lần nữa, nhưng khi Chu Thần bất giác phát ra tiếng thở dài thoải mái cùng với hạ thân hắn bị quấn chặt, Sở Thiên Dịch bị "ép buộc" hạ vũ khí đầu hàng, bắn ra.
Hắn ôm Chu Thần trở về phòng, giúp y chỉnh lại vài sợi tóc tán loạn, rồi cúi đầu hôn khóe mắt y lẩm bẩm: "Em đúng là lợi hại."
Chu Thần nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt tỏ ý không hiểu, cũng không cần giải thích.
"Hạnh phúc không?" Sở Thiên Dịch thấy điệu bộ lười nhác của y, chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi; hắn quyết định không tắm nữa, xốc chăn bò lên giường, từ phía sau ôm chặt y mà hỏi.
"Bất hạnh!" Chu Thần liếc xéo khinh thường, xoay người đưa lưng về phía hắn: "Anh nói phải làm sao bây giờ?!"
Đã thống nhất là hai lần một tuần, thực tế lại như là mỗi ngày hai lần luôn rồi, ngày mai làm sao còn sức mà đi làm?! Sở Thiên Dịch đang hí hửng, đến khi nghe Chu Thần nói vậy thì trợn tròn mắt.
"Chuyện đã rồi thì thôi cho qua đi, về sau anh sẽ chú ý." Hắn nói, ngữ khí rụt rè như trẻ con mắc lỗi.
Nói cái gì mà chuyện đã rồi... Chu Thần buồn bực, quyết định hôm nay không thèm nhìn mặt hắn nữa.
Sở Thiên Dịch biết Chu Thần lo hắn làm việc mệt mỏi, thế nhưng... Hắn chính là không nhịn được a! Kề sát vào lưng Chu Thần, Sở Thiên Dịch khẽ khàng: "Chu Thần, anh yêu em."
Người trong lòng không có phản ứng, làm như đang ngủ. Thật lâu sau, đến khi Sở Thiên Dịch có chút bối rối mới nghe thấy đối phương đáp lại.
"Em là nam." Trong giọng nói còn có chút giận dỗi.
"Anh yêu em, nam hay nữ thì có quan hệ gì..."
Chậc, anh cóp nguyên câu trong Văn án ra hả anh Sở... Chả sáng tạo gì sất.
Hí hí hoàn rồi~ tung bông
Một tràng vỗ tay cho bạn trẻ Thanh Thanh edit hết một màn H túa lúa ~~
Hoàn rồi nha