Tiên Hồng Lộ

chương 223: khai quang tịnh thế diễm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Khai Quang Tịnh Thế Diễm này chính là chân hỏa cho tu sĩ tu luyện Tiên Hồng Quyết đạt tới Trúc Cơ Kỳ. Uy năng này e rằng còn muốn vượt qua u Minh Ma Diễm của mình". Nghĩ đến đây Dương Phàm lưu lại phong thư ở Vụ Liễu trấn, liền lướt đi.

Một mãnh đất xa xôi phía Bắc Vụ Liễu trấn, Dương Phàm đeo mặt nạ thần bí, thay đổi dung mạo, biến hóa nhanh chóng, trở thành một người tu tiên chính phái. Sau đó, chân đạp Tường Vân Ngõa điều khiển Tam Linh Xích. Một đám sáng mờ ba màu mang hắn bay vọt về phía chân trời, qua mấy thời gian hô hấp rồi biến mất không thấy. Ngay ngày thứ ba Dương Phàm rời đi, ở góc nào của Vụ Liễu trấn bỗng sinh ra khí tức cường đại của người thăng cấp lại chợt lóe rồi biến mất.

Vù!

Ở dưới mật thất, Lâm Chung mở con mắt, một chút linh quang màu xanh hiện lên trong đó lờ mờ sinh ra một luồng linh áp. Nếu giờ phút này có người tu tiên khác ở đây, sẽ phát hiện Lâm Chung đã đột phá Luvện Khí KỲ Đại Viên Mãn tiến vào cảnh giới cường giả Ngưng Thần Kỳ.

"Ngưng Thần Kỳ! Thật không nghĩ tới, ta cũng có ngày này".

Lâm Chung mở hai tay ra, cảm thụ linh khí trong cơ thể lớn hơn mấy lần, trên mặt hiện lên kinh hỉ, cảm thán nhớ lại từng chút tình cảm hoài niệm. Tuy nhiên, hồi tưởng tình hình thời khắc mấu chốt cuối cùng tấn công Ngưng Thần Kỳ, Lâm Chung lộ ra vẻ sợ hãi trong lòng, hiện tại ngẫm lại đều cảm thấy nghĩ mà sợ. Trong đầu Lâm Chung hiện ra một bóng hình con gái xinh đẹp. Hắn vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn quên mất nàng rồi. Nhưng không dự đoán được, một khắc cuối cùng tấn công Ngưng Thần Kỳ ánh mắt u oán của cô gái này, không ngờ hiện lên trong đầu thiếu chút nữa, khiến tâm thần hắn yếu đuối

- May mà có Ngưng Thần Đan của công tử, mới khiến mình thành công thăng cấp hữu kinh vô hiểm.

Lâm Chung thở dài vô cùng. Sau khi tấn chức Ngưng Thần Kỳ, hắn lập tức đi đến y quán, muốn nói cho Dương Phàm tin tức tốt này. Kết quả từ chồ Trịnh Tiểu Mạn biết được Dương Phàm tìm được chỗ bí ẩn khác chuẩn bị bế quan một lần, ngắn thì mười ngày hay nửa tháng, lâu thì hai ba tháng. Thấy vậy, Lâm Chung liền bắt đầu trấn thủ y quán, đồng thời củng cố tu vi cảnh giới cũng rót ra một chút thời gian để tìm hiểu y đạo và luyện đan.

Thoáng cái thời gian trôi qua hơn nửa tháng, không thấy bóng dáng Dương Phàm. Điều này khiến cận vệ Hồ Phi của hắn cảm thấy lo lắng.

- Công tử rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào, một lần bế quan không ngờ thời gian dài như vậy.

Lâm Chung khó thể tưởng tượng nói.

QUỷ Thi Sơn nơi cấm kỵ, mãnh đất bao phủ quỷ vụ. Động phủ Dương Phàm tạm thời cư trú dưới một cái sườn núi. Động phủ thô sơ, giống như một nhà đá, mấy viên Dạ Minh Châu do Tu Tiên giới đặc chế phát ra hào quang nhu hòa.

Chung quanh động phủ này có thiết kế cấm chế rất mạnh. Chung quanh sườn núi còn có trận pháp bảo hộ, quỷ vật lệ quỷ tầm thường căn bản không thể tiếp cận. Dương Phàm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, từng luồng sương mù màu xanh sinh ra không ngừng, lấy nơi này làm trung tâm tràn ra phạm vi mấy trượng. Trong thời gian hô hấp, trong miệng hắn đều phun ra một đoàn cột màu xanh sau đó hóa thành hình thái kỳ dị nào đó.

Vì thế ở trước mặt hắn một đám sinh linh mơ hồ lần lượt từ từ thoáng hiện, khi thì mãnh hổ, khi thì mãng xà, khi thì phi yến, qua một lúc lại là những yêu thú nào đó hắn từng gặp qua. Đem linh khí hóa thành hình thức cụ thể, đây là một loại bản năng sau khi hắn tiến vào Trúc Cơ KỲ dần dần lĩnh ngộ. Đúng lúc này, Dương Phàm khẽ quát một tiếng, một chưởng đánh ra ngoài một trượng lập tức xuất hiện một bàn tay lớn màu lục khiến không khí trong khu vực chấn động.

"So với công kích bình thường cũng mạnh hơn không bao nhiêu".

Dương Phàm thì thào tự nói.

Đến QUỷ Thi Sơn bế quan tới nay, hắn cũng không lập tức tu luyện chân hỏa Trúc Cơ Kỳ, mà là trước tiên thêm một bước củng cố tu vi, cũng nhanh nhạy nắm được lực lượng trong tay.

- Tiên Hồng Quyết và mọi thứ vạn vật thiên nhiên cùng một nhịp thở, vừa rồi đánh ra những sinh linh kia rốt cuộc có huyền diệu gì?

Dương Phàm lại cách không đánh ra một chưởng. Một luồng khí màu xanh thoáng bắn ra, hóa thành một con rắn độc. Vù một tiếng, đánh trúng bức tường được cấm chế thủ hộ.

Ầm!

Chung quanh bức tường nhẹ nhàng run lên, trong mắt Dương Phàm lộ ra vẻ dị sắc. Công kích vừa rồi tăng lên tuy rằng không nhiều lắm, lại ẩn chứa một loại linh tính, rắn quỷ dị và một kích lôi đình. Sau đó, hắn đánh ra từng chưởng, biến ảo làm đủ loại sinh linh, đánh trúng bức tường trước mặt, uy năng, tốc độ, các phương thức không giống nhau. Sau một lúc thật lâu, trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia hiểu được, thì thào lẩm bẩm: "Mọi sự vạn vật thiên nhiên, đại đạo tới đơn giản, lực lượng bản năng nguyên thủy".

"Nếu ta có thể dung nhập thiên nhiên, lĩnh hội các loại bản năng của những sinh linh này, có thể khiến công kích mình có linh tính, do đó phát ra uy năng khó tin."

Đáy lòng Dương Phàm sinh ra từng loại hiểu ra.

"Loại năng lực này rất giống linh khí hóa hình được ghi trong tu tiên ngọc giản. Hiện tại ta mới bước vào cánh cửa của nó, huyễn hóa ra sự vật còn thiếu linh tính".

Dương Phàm tu luvện tham ngộ như vậy.

Thoáng cái trôi qua nửa tháng, cảnh giới linh khí hóa hình của Dương Phàm liên quan đến hỏa hầu có chút đề cao, huyễn hóa ra sự vật ngưng thật hơn. Đột nhiên, ánh sáng màu xanh trên người hắn chợt lóe, hình thành một kiện áo giáp màu lục từ sợi tơ màu xanh kết thành.

"Không biết áo giáp lục sắc này có lực phòng ngự như thế nào?"

Vẻ mặt Dương Phàm có vẻ hiểu rõ.

Sau đó. hắn đột nhiên vươn tay, một đoàn sợi tơ màu lục từ trong tay phóng ra, trong hư không chuyển vài vòng, quấn quanh lớp lớp, giống như hư ảnh. Sau khi làm xong những chuyện này, Dương Phàm thở nhẹ một hơi: "Linh khí hóa hình tuy rằng thần kỳ quỷ dị, lại rất tiêu hao pháp lực. Lấy tu vi Trúc Cơ Kỳ hiện tại của ta, đều không thể duy trì liên tục thời gian bao lâu".

Dương Phàm lại không biết, thủ đoạn cảnh giới giống như linh khí hóa hình này, thông thường chỉ có tu sĩ bậc cao mới có thể nắm giữ. Lấy tu vi Trúc Cơ KỲ của hắn, có thể thi triển ra, vẫn là tính đặc thù của công pháp này và thần hiệu nghịch thiên.

Sau khi linh khí hóa hình mới thành lập. Dương Phàm chẳng những củng cố ý cảnh công pháp, đối với việc khống chế lực lượng cùng tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Điều tức một lát, Dương Phàm thì thào lẩm bẩm: "Hiện tại ta có thể bắt đầu tu luvện Khai Quang Tịnh Thế Diễm".

Sau đó, nhắm đôi mắt lại, cả người làm vào một loại ý cảnh bế quan chiều sâu gần như đoạn tuyệt quan hệ với bên ngoài. Nếu giờ phút này, có người phát động công kích với Dương Phàm. Hắn gần như không có bất cứ lực phản kháng gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn chọn hiểm cảnh hẻo lánh như QUỷ Thi Sơn. Sâu trong linh hồn, đoàn quang mang màu lục trong suốt đại biểu cho Tiên Hồng Quyết, tỏa ánh sáng trong suốt lờ mờ như mộng ảo. Từ thiên Luyện Khí KỲ tới thiên Trúc Cơ Kỳ, tất cả pháp quvết và tin tức đều xoay quanh rất rõ ràng trong đầu hắn. Nói cách khác, Dương Phàm đã chiếm được tất cả tin tức ba cảnh giới lớn đầu tiên, về phần trên Trúc Cơ Kỳ, cũng là một đoàn hỗn độn mơ hồ, một chút tin tức đều khó thể chạm đến.

- Xem ra giữa bậc thấp và bậc cao đích xác còn tồn tại khoảng cách lớn.

Dương Phàm tâm sinh cảm thán. Khi nào thì hắn có thể đi vào bậc cao có thể tung hoành Tu Tiên giới, trời cao biển rộng bất cứ nơi nào mặc ta đi. Chỉ là hắn cũng hiểu được nếu từ bậc thấp vượt qua đến bậc cao, rất khó rất khó.

Chỗ trung tâm dòng tin tức thiên Trúc Cơ có một đoàn tin tức rất trọng yếu, đó chính là pháp quvết tu luvện Khai Quang Tịnh Thế Diễm. Từ điểm này có thể thấy được. Khai Quang Tịnh Thế Diễm chiếm vị trí rất cao trong Tiên Hồng Quyết.

Dương Phàm nhập tinh thần vào trong đó bắt đầu lĩnh ngộ, nhận thức. Một ngày, hai ngày, năm ngày

Thời gian dần dần trôi qua, Dương Phàm chưa bao giờ mở đôi mắt ra nhìn, giống như gốc cây cắm rễ, tĩnh tọa bất động, ngay cả khí tức trên người cũng nhạt tới cực hạn. Thoáng cái, thời gian nửa tháng trôi qua. Khoảnh khắc này, Dương Phàm rốt cuộc mở mắt, trên mặt mang theo một chút hồi hộp và cảm thán.

"Khai Quang Tịnh Thế Diễm này hoàn toàn vượt qua chân hỏa bình thường. Lúc này nửa tháng lĩnh ngộ tuy rằng biết rõ phương pháp tu luyện, nhưng cũng chỉ là mơ hồ hiểu rõ một chút huyền ảo".

Dương Phàm ngạc nhiên thán phục không ngừng, đối với chân hỏa Trúc Cơ của mình càng ngày càng mong đợi. Hiểu rõ phương pháp tu luyện và hiểu ra huyền ảo trong đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Đây giống như người xưa biết táo sẽ rơi xuống, lại không rõ nó vì sao phải rơi xuống.

Dương Phàm giờ phút này cũng như thế, hắn chỉ biết rõ phương pháp tu luyện của mình, về mặt huyền ảo chỉ là tham ngộ phần ngoài thôi. Tuy nhiên, đây cũng không ảnh hưởng hắn tu luyện thần thông này.

Sau khi biết rõ pháp quyết tu luyện, Dương Phàm không khỏi cảm thán: "Chân hỏa nàv không ngờ còn phải phối hợp với Tiên Hồng Không Gian mới có thể tu luyện có thể nói được xưng là duy nhất thế gian".

Tâm thần hắn rót vào Tiên Hồng Không Gian. Ánh thân ngồi xếp bằng trong mảnh đất xanh trong Tiên Hồng Không Gian. Dương Phàm hít sâu một hơi, thần sắc dần dần trang trọng, tập trung cao độ trước nay chưa có. Giờ phút này, trên người hắn lờ mờ toát ra một luồng khí tức trang nghiêm. Trong linh khí liên miên trong cơ thể hóa thành rắn dài, lấy phương thức vận chuyển riêng biệt, trình độ phức tạp này, vượt qua tưởng tượng của Dương Phàm. Nếu không phải trước đây hắn tiến nhập một cảnh giới hoàn toàn mới khống chế lực lượng trong tay, muốn khống chế linh khí phức tạp như thế chỉ sợ khó khăn vạn phần.

Dùng phương pháp vận hành pháp quyết riêng biệt, liên tục trôi qua ba ngày ba đêm. Dương Phàm cũng phát hiện quy luật, bất kể con đường linh khí tuần hoàn trong cơ thể. tiêu điểm của bọn chúng trước sau ở mỗi một chỗ trong đan điền.

Vận chuyển linh khí ba ngày ba đêm, khung xương cơ thể Dương Phàm, đường mạch máu lộ ra một tầng màu xanh trong suốt rực rỡ. Trong đan điền xuất hiện một điểm nhỏ màu xanh như hư vô.

Một ngày, hai ngày, ba ngày

Thời gian trôi qua, điểm nhỏ màu lục dần dần ngưng thật lớn mạnh, trở thành đoàn ánh sáng cỡ hạt châu màu xanh. Nhưng nhìn qua mông lung mơ hồ, phảng phất như ảo giác. Chính vào lúc này, Dương Phàm vận chuyển pháp quyết đột nhiên biến đổi, ánh sáng màu xanh trên người mãnh liệt, dư âm sóng khí tấn công đến khiến cấm chế trong động phủ rung động một trận, gây nên từng đợt gợn sóng.

Sau đó, linh khí vận hành trong cơ thể hắn, con đường đột nhiên đổi lớn, toàn bộ chuyển nghịch hướng.

Vù!

Dương Phàm cảm giác có lốc xoáy trong cơ thể. Dòng chảy cuồn cuộn trong Tiên Hồng Không Gian như sông dài xông tới, quán nhập vào trong đó. Cùng lúc như thế, khung xương cơ thể, khí tinh túy ẩn chứa trong mạch máu, cũng mạnh mè tràn vào đan điền. Một đoàn quầng sáng trong suốt sâu trong linh hồn, cũng dẫn ra từng đợt ánh sáng tiến vào đan điền, dung nhập vào lốc xoáy màu xanh như hư vô.

Dương Phàm hiểu được hiện tại là điểm then chốt là thời điểm quan trọng tu luyện chân hỏa. Hắn giữ vững tinh thần lý trí, tâm thần hợp nhất, lốc xoáy linh khí cường đại trực tiếp nâng thân thể hắn lên. Hơn nữa. đỉnh đầu Dương Phàm đều lờ mờ hiện lên một tầng linh quang màu trắng nhàn nhạt, trong suốt như nước giống như thần nhân. Tình cảnh như thế đồng thời xuất hiện ở Tiên Hồng Không Gian và trong động phủ tạm thời.

Dưới tác dụng linh khí cường đại và lốc xoáy trên thân thể lơ lững trên không trung, một tầng linh quang màu trắng trong suốt nhàn nhạt, mông lung như huyền ảo, mờ mịt như tiên. Trong đan điền đoàn lốc xoáy màu xanh như hư vô, từ lúc này bắt đầu lộ ra trạng thái không ổn định, vặn vẹo biến hình như trạng thái lỏng.

Khung xương thân thể, tinh khí ẩn tàng trong mạch máu và ánh sáng kỳ dị ở sâu trong linh hồn xông tới, cùng nhau rót vào trong đó khiến trạng thái của nó càng thêm biến đổi, dần dần từ lốc xoáy chuyển hóa thành một loại hình thái khác.

Vốn con đường linh khí vận hành phức tạp, cũng đột nhiên nghịch chuyển, dẫn tới Tiên Hồng Không Gian và cảnh vật trong không gian thật biến ảo. Biến hóa lớn nhất vẫn là Tiên Hồng Không Gian. Dương Phàm lờ mờ cảm giác được một luồng lực lượng cô quạnh hủy diệt từ tử vực màu đen vô biên bên ngoài truyền đến. Đó là lực lượng khủng bổ hủy diệt tuyệt đối tử vong, chạm vào là chết!

Dương Phàm bỗng hấp thu dòng chảy trong mát liên miên không ngừng trên mảnh đất xanh nháy mắt chảy rộng khắp thân hắn. Tứ chi bách hải, máu thịt xương cốt, lục phủ ngũ tạng. Chợt những dòng chảy mát lạnh này hội tụ cùng một chỗ hóa thành một đoàn ánh sáng trắng, dung hợp với đoàn ánh sáng xanh như hư vô kia.

Vèo!

Dương Phàm đột nhiên mở miệng, phun ra một đạo quang lưu màu xanh, một mãnh vầng sáng màu trắng bắn ra. Trước người hắn hình thành một đoàn ánh sáng màu xanh không ổn định. nhan sắc rất nhạt, lờ mờ không rõ, gần như trong suốt. Mà lúc này, từ trong tử vực vô biên xông tới một luồng lực lượng hủy diệt tĩnh mịch tử vong, hóa thành sợi tơ đen liên miên không ngừng, đúng lúc đâm trúng đoàn ánh sáng màu xanh nhạt mông lung không rõ.

Ầm!

Thân hình Dương Phàm run lên, liên tục bấm tay niệm thần chú, giữa mi tâm chảy ra một đoàn tinh huyết hóa thành một tia, dung nhập vào trong đoàn ánh sáng màu xanh nhạt kia.

Vù vù!

Đoàn ánh sáng thần bí lấp lánh một vùng ánh sáng màu máu, cùng phát ra một trận rung động đặc biệt, rung chuyển linh hồn. Ngay sau đó, sợi tơ đen tử vong liên miên kia bị nuốt hết. Đoàn ánh sáng màu xanh nhạt mông lung bỗng phồng lên kịch liệt một trận. Thoáng chốc, một luồng khí tức khiến người ta kinh hãi xông tới.

Thình thịch!

Đoàn ánh sáng màu xanh nhạt vỡ ra hóa thành một ngọn lửa màu trắng trong suốt bao quanh, giống như từng con tinh linh nhỏ múa may trước người Dương Phàm.

"Những thứ này"

Khuôn mặt Dương Phàm ngạc nhiên. Ý niệm hắn vừa động những ngọn lửa màu trắng trong suốt này bỗng ngưng tụ cùng một chỗ hình thành một đoàn điểm sáng mông lung màu xanh nhạt lóe lên rực rỡ trong suốt mộng ảo mê người, tràn ngập một luồng khí tức "Sinh".

"Khai Quang Tịnh Thế Diễm? Đây là chân hỏa Trúc Cơ của mình?

Mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, từ trên ngọn lửa này, hắn không cảm nhận bất cứ nhiệt độ gì. Chân hỏa bình thường, đều có thể dùng luyện đan hay luyện khí, nhiệt độ hẳn là đủ điều kiện.

Rất nhanh, tâm thần hắn thâm nhập vào trong điểm sáng mông lung màu xanh nhạt này, lập tức sinh ra một loại cảm giác huyết nhục tương liên. Đồng thời. một luồng tin tức phát ra, truyền đến từ trong Khai Quang Tịnh Thế Diễm. Dương Phàm nhắm mắt tìm hiểu, sau một lúc thật lâu hắn mở to mắt lộ ra một chút hiểu được.

Ý niệm vừa động, Khai Quang Tịnh Thế Diễm hóa thành từng đám ngọn lửa trong suốt màu trắng, "Vèo" một tiếng, xoay tròn quanh Dương Phàm. hình thành một tầng phòng hộ. Sau đó. ngón tay hắn điểm một cái, ngọn lửa màu trắng hóa thành một ngọn lửa hình rắn trong suốt đứng trước cấm chế.

Ầm!

Toàn bộ động phủ run lên, tầng tầng cấm chế lấy phương thức quỷ dị tan rã, trong phúc chốc bị phá đi chín phần. Đây vẫn là kết quả Dương Phàm chưa dùng toàn lực.

- Ta thiết kế cấm chế này, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đích thân tới trong nhất thời đều không thể đánh tan.

Mặt Dương Phàm lộ vẻ kinh hãi. Luận về lực phá hoại, Khai Quang Tịnh Thế Diễm này có lẽ không bằng u Minh Ma Diễm nhưng nếu luận chỗ thần thông huyền ảo, nó lại cao hơn không chỉ một bậc. Dương Phàm có thể khẳng định nếu làm cho Khai Quang Tịnh Thế Diễm và Nhất u Ma Diễm va chạm nhau thua chỉ sợ là u Minh Ma Diễm.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại cảm giác, hắn sẽ không ngốc đến đi thử như vậy. Mặc kệ là Khai Quang Tịnh Thế Diễm hay là Nhất u Ma Diễm đều là thần thông trong tay Dương Phàm.

"Thần thông và uy năng của lửa này, còn chờ tra xét, trước mắt củng cố nó một phen rồi nói sau".

Khuôn mặt Dương Phàm vui mừng, nhắm mắt lại, đoàn Khai Quang Tịnh Thế Diễm nhảy nhót chớp lóe trên lòng bàn tay. Thời gian trôi qua, Khai Quang Tịnh Thế Diễm ngưng thật từng chút một ở trong tay Dương Phàm nhưng nhìn qua lại càng phát ra mơ hồ không rõ, quang mang màu xanh càng ngày càng nhạt.

Lòng Dương Phàm yên tĩnh như nước, lập lại pháp quyết trong tay. Thoáng cái nửa tháng trôi qua, linh quang màu trắng trong suốt trên đỉnh đầu Dương Phàm càng phát ra mỹ lệ chói mắt, sặc sỡ sáng chói.

Đột nhiên, quang diễm trong tay Dương Phàm chợt lóe rồi tắt dung nhập vào trong cơ thể. Mà linh quang chói mắt màu trắng trên đỉnh đầu hắn cũng theo đó biến mất, linh khí biến động trong thiên địa cũng ổn định.

Khai Quang Tịnh Thế Diễm sau khi mới thành lập. Dương Phàm lại bắt đầu tu luyện pháp thuật trị liệu trong Thánh Liệu Thiên của Tiên Hồng Quyết. Một hai thần thông phụ trợ trong Thánh Liệu Thiên, khiến cho Dương Phàm hứng thú.

Hai loại thần thông này, phân biệt là Hoán Huyết Đại Pháp và Huyễn Thiên Hóa Hư.

Hoán Huyết Nghịch Mệnh Đại Pháp: Dung nhập hoán đổi huyết mạch tốt hay là huyết mạch thần thú vào trong cơ thể sinh linh bậc thấp, có hiệu quả thoát thai hoán cốt, có thể đề cao thể chất người được thụ thuật. Thuật này thành công, thậm chí có thể người thụ thuật còn có được thiên phú năng lực hay là thần thông khó tin.

Tuy nhiên, thi triển Hoán Huyết Đại Pháp. sẽ tiêu hao nguyên khí của người thi thuật rất lớn, hơn nữa xác xuất thành công là máu huyết mạnh yếu của hai phía đổi máu mà quyết định. Huyễn Thiên Hóa Hư: Bí thuật độc môn của Tiên Hồng Quyết thay đổi hoàn cảnh trong phạm vi khu vực, có thể cho nhiều người ẩn tàng khí tức, thân thể, Thậm chí tạo ra ảo cảnh, khiến địch nhân bị lạc vào trong đó.

Dương Phàm tìm hiểu nữa ngày, hiểu rõ nguyên lý trong đó. Hai loại bí thuật này là thần thông trong Thánh Liệu Thiên, đều có thể vừa học đã thông. Hoán Huyết Nghịch Mệnh Đại Pháp, bí thuật này có chút biến thái nghịch thiên, gần như có thể thay đổi năng thiên phú cùng huyết mạch của một người.

Thử nghĩ nếu dung nhập huyết mạch của thần thú hay là chủng tộc sinh linh cao cấp vào trong cơ thể nhân loại, điều này sẽ sinh ra năng lực tăng lên như thế nào chứ?

Cho dù là một khối thân thể bình thường, cũng có thể khiến hắn sa đọa thần kỳ.

"Chỉ tiếc, thi triển bí thuật này cần trả cái giá không nhỏ, hơn nữa cần có được huyết mạch của chủng tộc sinh linh bậc cao cũng rất khó khăn".

Dương Phàm vừa chờ mong. lại cảm thấy khó giải quyết.

Đích xác, lấy thực lực của Dương Phàm đi đâu để lấy máu của thần thú. Huyết mạch thần thú thì không hy vọng xa vời, chỉ cần giao long cấp một cũng là thứ tồn tại cực kỳ mạnh mẽ ở nhân giới, ngay cả tu sĩ bậc cao cùng nhượng bộ lui binh.

Tính ra, Huyễn Thiên Hóa Hư Thuật điều kiện vốn không hà khắc rắc rối như vậy, khó khăn không lớn lắm. Dương Phàm tốn mất nửa tháng thời gian tu luyện vài loại pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên.

Mà lúc này, hắn cũng chuẩn bị xuất quan. Tính ra lần bế quan này của hắn. đại khái mất gần hai tháng. Bế quan hai tháng, đối với tu sĩ bậc thấp mà nói vẫn còn có chút dài!

Dương Phàm chân mang Tường Vân Ngõa, thân thể như phi yến bay ra rơi xuống vùng ven mãnh đất tràn ngập quỷ vật.

"Ừ! Đúng rồi! Nếu mình tu luyện ra Khai Quang Tịnh Thế Diễm thì hoàn toàn có thể dùng nó luyện hóa kỳ bảo Tường Vân Ngõa trên chân mình. Đôi giày này dùng Nhất u Ma Diễm hiệp trợ luyện hóa đều rất khó khăn".

Dương Phàm nảv sinh một ý tưởng. Vì thế hắn lại chìm vào trong động phủ tạm thời, cũng không mở ra ảo trận, liền thấy hai tay hắn huyễn hóa một vùng hư ảnh trên hư không. Trong phút chốc, cảnh sắc chung quanh biến đổi lớn, vốn vùng sườn núi kia biến thành một mãnh Tu La địa ngục âm trầm cảnh tượng này rất đáng sợ. Đây đúng là thần thông Huyễn Thiên Hóa Hư mà hắn học được. Dương Phàm triển khai thần thức tra xét một chút thầm than nói: "Còn thiếu một chút hỏa hầu, muốn lường gạt thần thức cường giả Trúc Cơ Kỳ, còn có chút khó khăn"'.

Tuy nhiên, mục đích chủ yếu của hắn trở lại không phải tu luyện bí thuật này. Tiến thêm một bước luyện hóa Tường Vân Ngõa mới là thứ hắn chờ mong. Trong động phủ tối lờ mờ, đỉnh đầu Dương Phàm bỗng nhiên dâng lên một tầng hào quang màu trắng, trong lòng bàn tay nhảy lên một đoàn Khai Quang Tịnh Thế Diễm.

Chợt hắn tiến ra Tiên Hồng Không Gian thử dùng lửa nàv luyện hóa dị bảo kia. Thần thức dung hợp với Khai Quang Tịnh Thế Diễm, từng điểm thẩm thấu lên trên giầy bạc. Sau một lát, thần sắc Dương Phàm mừng rỡ: "Uy năng của quang diễm này không bình thường, tốc độ luyện hóa nhanh hơn ma diễm mấy lần, không biết hiệu quả luyện đan, luyện khí như thế nào".

Lại qua mấy ngày, Dương Phàm cảm giác nguyên khí khô kiệt. Tâm thần tiêu hao quá lớn, thu hồi Khai Quang Tịnh Thế Diễm sau đó ngồi xuống điều tức. Sau nửa ngày, một luồng tàn ảnh màu bạc hiện lên trên trời đêm QUỷ Thi Sơn.

Dương Phàm cảm giác mình trống rỗng na di mười trượng.

"Không ngờ thành công rồi!"

Dương Phàm cảm thấy ngoài ý muốn, xem ra nhiều ngày qua mình dùng Khai Quang Tịnh Thế Diễm luyện hóa Tường Vân Ngõa hiệu quả rất tốt. Lúc này trên cơ bản hắn luyện hóa kỳ bảo này cho mình, cảm nhận được linh tính tràn ngập trong này và phương thức vận hành. Hào quang màu bạc dưới chân run lên, Dương Phàm lại tự nhiên xuất hiện mười trượng phía trước, giống như quỷ mị.

"Thật tốt quá! Ta đã nắm được thần thông ẩn chứa trong Tường Vân Ngõa."

Dương Phàm liên tục lóe ra ba lượt, cảm giác tiêu hao khá lớn liền ngừng lại. Sau đó. hắn liền tự nhiên đạp không mà đi, thân hình nhẹ như phi yến, tốc độ khiến người ta cực kỳ hoảng sợ. Dưới sự trợ giúp của Tường Vân Ngõa, độ nhanh nhẹn của hắn trên bầu trời gia tăng to lớn.

Giờ phút này, Tường Vân Ngõa có thể khiến tốc độ của hắn tăng thêm. Nói cách khác, kỳ bảo phù trợ này, chẳng những có thể thay pháp bảo phi hành còn khiến tốc độ của hắn tăng lên %. Ngự Phong Ngõa trong truyền thuyết, có thể tăng tốc độ phi hành gấp đôi liền khiến người ta cảm thấy kinh hoàng. Mà đôi Tường Vân Ngõa tổn hại này, chỉ dựa vào vài phần linh tính và năng lực không trọn vẹn đã khiến tốc độ Dương Phàm tăng %.

"Nếu ta tiến thêm một bước luyện hóa giày này, không cần thời gian mấy năm hẳn là có thể khiến tốc độ của nó nhanh hơn gấp đôi!"

Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút hào quang hưng phấn.

Vèo!

Ánh sáng cầu vòng màu bạc chợt lóe, hắn lại tự nhiên di chuyển về phía trước mười trượng. Cảm giác kia thật sự thoải mái sảng khoái, tiêu sái cực kỳ. Khi bay đến một nơi Dương Phàm đột nhiên cảm thấy có cái gì ánh mắt dừng trên sườn núi. Rồi đột nhiên, một tràn tiếng thét thê lương chói tai truyền tới, một con nữ quỷ mặc bộ áo trắng, không coi hắn vào đâu chợt lóe rồi biến mất.

- Lệ quỷ.

Dương Phàm nao nao.

Lệ quỷ bình thường, thực lực ít nhất tương đương tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Hành trình QUỷ Thi Sơn lần trước, mấy con lệ quỷ, tạo ra phiền toái rất lớn với đội ngũ thí luyện của Vũ Vụ Sơn Trang.

Vèo!

Bóng trắng kia lại chợt lóe, xuất hiện phía sau Dương Phàm.

- Muốn chết!

Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, con lệ quỷ nhỏ bé này, không ngờ dám kiêu ngạo trước mặt mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio