Tiên Hồng Lộ

chương 379: quát lui!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- ừm ừm. Nho Tâm Nhập Môn Pháp với tư chất của ta trong vòng ba ngày là có thể nhập môn từ đó về sau Dương mỗ sẽ quang vinh trở thành một thành viên trong Nho môn. Xin nhị vị chỉ giáo nhiều hơn

Dương Phàm vẻ mặt trang nghiêm thần thánh, cúi người thật sâu:

- Nho môn tân bối Dương Phàm bái kiến hai vị tiền bối.

- Ngươingươi đây là già mồm át lẽ phải!

Trữ Thần sắc mặt xanh mét run giọng nói, trong mắt mơ hồ có thể thấy được lửa giận thiêu đốt. Thoáng chốc toàn bộ Thiên Nhạc Viên im lặng tĩnh mịch. Đại trưởng lão họ Diệp vẻ mặt cổ quái. đồng thời trong lòng cùng âm thầm trầm trồ khen ngợi. Bản lĩnh già mồm át lẽ phải của Dương Phàm này cũng không thua kém một ai. Từ Lập ở xa xa trong lòng thầm toát mồ hôi lạnh giờ phút này lại khẽ buông lỏng một hơi khóe miệng mĩm cười.

- Sư tôn rất biết nói xạo!

Phó Bình đứng ở bên dưới cười trộm.

- gọi là nói xạo! Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, là đám tu sĩ Nho môn kia già mồm át lẽ phải trước. Dựa theo cách nói của bọn họ lúc trước Nho môn rất hưng thịnh thời Tiên Tần từng có vô số tài nguyên Pháp bảo dựa theo tính toán như vậy, Tu Tiên Giới này có bao nhiêu thứ đều thuộc về bọn họ.

Phó Tuyết hé miệng khẽ cười.

Ngược lại đám Kim Đan trưởng lão Nghiêm Xuyên, Tiết Nhân không khỏi có chút thất vọng. Bọn họ đang chờ xem trò hay lại không đoán được Dương Phàm lại nhanh trí như thế.

- Yên tâm. Đám tu sĩ đại lão Tam Hiền Môn đang đuổi tới chúng ta sao lại dễ dàng bỏ qua. Lúc này cho dù Dương Phàm không chết cũng bị lột một lớp da.

Nghiêm Xuyên bình thản ung dung nói. Tiết Nhân cũng liên tục gật đầu. Tam Hiền Môn nhằm vào việc này trước đó khẳng định có kế hoạch chu đáo chặt chẽ trải qua nhiều lần điều tra mới tìm tới Thiên Nhạc Viên.

- Già mồm át lẽ phải?

Dương Phàm cười sáng lạn:

- Đây là chuyện quyền của tu sĩ Nho đạo. Cho nên Dương mỗ tính toán đổi sang tu công phép Nho môn hưởng thụ quyền lợi quang vinh này.

- Giỏi cho tiểu tử ngươi, dám làm nhục Nho môn ta!

Trữ Thần giận tím mặt chiết phiến trong tay "cách cách" vung lên một mảnh sóng khí màu lam như nuốt núi sông đánh tới.

- Dừng tay!

Đại trưởng lão họ Diệp kinh hô một tiếng, gấp rút nâng tay đánh ra một chưởng. Một cỗ sóng gợn màu xanh biếc như sét đánh đánh vào cùng một chỗ với sóng khí màu lam thanh thế to lớn kia.

Ầm!

Sóng khí cường đại vọt tới Dương Phàm. Bởi vì Đại trưởng lão họ Diệp ra tay trong lúc gấp rút, chỉ triệt tiêu được một bộ phận uy lực thậm chí còn khiến cho dư ba sinh ra khi giao kích ập về phía Dương Phàm.

"Không ổn!" Đại trưởng lão họ Diệp thầm nghĩ không ổn. Dù sao tuổi tác hắn đã cao tới gần đại nạn thọ nguyên, phản ứng và thực lực hơi kém Trữ Thần kia nửa bậc. Dương Phàm cũng giật nãy mình. Đây chính là một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh Kỳ, nếu bị toàn bộ đánh trúng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hắn tế ra Huyền Cương Bảo Phiến, rót pháp lực vào đột nhiên vung lên đồng thời bên ngoài thân ngưng kết ra một tầng Lục sắc Thảo Giáp.

Ba Ba!

Một phiến của Dương Phàm tiêu diệt đại bộ phận uy lực. Lục sắc Thảo Giáp ngăn cản dư ba một chút. Khí huyết trong cơ thể chấn động lập tức hồi phục bình tĩnh. Dương Phàm bình yên vô

sự. Thực lực cùng phản ứng như thế khiến ba vị cường giả Nguyên Anh tại đây khe khẽ giật mình. Đám Kim Đan Đại Tu Sĩ như Tiết Nhân lại âm thầm kinh hãi: "Tu vi Dương Phàm này tới gần hậu kỳ, thực lục hiện tại hoàn toàn có thể sánh vai cùng Đại Tu Sĩ thậm chí còn hơi thắng một chút!"

- Tốt. tốt. tốt! Thực lực của ngươi quả nhiên không tồi, đủ để địch nổi Kim Đan Đại Tu Sĩ.

Một giọng nói hư vô mờ mịt truyền đến. Dương Phàm cảm giác thanh âm này thật quen thuộc.

Vèo!

Tàn ảnh nhoáng lên một cái giữa không trung đột nhiên có thêm một nam tử mặc cổ giáp.

- Nhị vị đạo hữu. Chẳng lẽ tu sĩ Tam Hiền Môn các ngươi muốn ức hiếp bằng hữu của Âu Dương Phong ta?

Âu Dương Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai cường giả Nho môn: Trữ Thần cùng Niếp Thiến. Cùng lúc đó một cỗ khí tức áp lực khủng bố truyền đến khiến Trữ Thần cùng Niếp Thiến liên tục biển sắc.

Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ!

Hai người kinh hãi, cỗ khí tức cường đại này so với phần lớn tu sĩ Nguyên Anh Dương Phàm đã chứng kiến đều cường đại hơn cơ hồ sánh vai với Tam u lão ma kia. Vừa bắt đầu Trữ Thần và Niếp Thiến chỉ là biến sắc lòng sinh kiêng kị. Hai người bọn họ là song tu đạo lữ đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, liên thủ lại đủ để chống lại tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Nhưng là khi bọn họ nghe thấy ba từ "Âu Dương Phong", sắc mặt lập tức trắng bệch.

- Âu Dương PhongNgươi là Âu Dương Phong kiaÂu Dương Phong của Tam Linh Thần Tông?

Niếp Thiến mặt hoa biến sắc hai người không ngờ rơi vào trong một bầu không khí khủng bố.

Tam Linh Thần Tông?

Dương Phàm lộ vẻ cổ quái. Hắn từ trước tới giờ chưa từng nghe nói qua về môn phái này. Đi vào Thiên cầm Nội Hải hơn mười năm hắn đối với thế cục nội hải có hiểu biết sơ bộ. Những siêu cấp đại phái và đại bộ phận đại phái hạng nhất hắn đều có hiểu biết. Tam Hiền Môn là đại phái hạng nhất, hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ không ngờ bởi vì nghe tới tên Âu Dương Phong cùng Tam Linh Thần Tông mà biến sắc sợ hồn vía lên mây.

- Nguyên lai là Âu Dương đạo hữu. Chúng ta không dám, không dám!

Hai người vội vàng cúi đầu.

- Xin lỗi bằng hữu của ta!

Âu Dương Phong thản nhiên nói.

- Này

Trữ Thần cùng Niếp Thiến liếc nhau một cái vẻ mặt do dự. Muốn bọn họ xin lỗi cường giả Nguyên Anh như Âu Dương Phong, còn dễ tiếp nhận một chút. Nhưng xin lỗi một tiểu bối Kim Đan thật sự mất hết mặt mũi.

- Hừ. Các ngươi tin hay không. Âu Dương Phong ta hôm nay chém giết hai người các ngươi. Tam Hiền Môn các ngươi tuyệt đối không dám có bất kỳ ý báo thù nào?

Trong mắt Âu Dương Phong chợt lóe hàn quang.

- Tin. tin. Tuyệt đối tin!

Trữ Thần rùng mình một cái. Nếu là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, hai vợ chồng bọn họ liên thủ có thể đủ kháng cự. Nhưng là Âu Dương Phong này lại không phải tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường, tuyệt đối là khắc tinh của hai người. Hắn tuyệt đối có thực lực chém giết hai người. Hơn nữa hai người bị hắn chém giết. Tam Hiền Môn tuyệt đối không dám báo thù.

- Vậy còn không mau xin lỗi đi. Đại trưởng lão Tam Hiền Môn ngươi ta còn nhận biết, Âu Dương Phong ta cũng không muốn bởi vây mà tổn thương hòa khí.

Âu Dương Phong bộ dạng trên cao nhìn xuống nói. Dưới ánh mắt của hắn bức bách hai cường giả Nguyên Anh kinh hãi run người, nhất tề hành lễ với Dương Phàm hơn nữa nói lời xin lỗi.

- Dương Dược sư. Việc này tuyệt đối là một hiểu lầm. Vợ chồng chúng ta xin lỗi ngài.

Trữ Thần vẻ mặt cung kính. Dương Phàm lộ vẻ cổ quái. Vừa rồi còn hùng hổ dọa người, kêu gào tiên lễ hậu binh hiện tại làm sao như chuột thấy mèo vậy. Hắn không khỏi nhìn phía Âu Dương Phong, không hiểu chút nào: "Âu Dương Phong này lại có uy lực cường đại như thế. Rốt cục hắn có lai lịch gì?"

Âu Dương Phong cũng cười nhìn hắn một cái mĩm cười không nói.

- Hai vị không cần khách sáo. Lúc này Dương mỗ nói rò cho dù mất mạng Thất Hương Ngọc Hồn Địch này cũng không thể cho người khác lấy đi.

Dương Phàm thản nhiên nói. Trữ Thần cùng Niếp Thiến thở ra một hơi dài trong lòng sinh ra một loại cảm giác khuất nhục thật sâu. Là cường giả Nguyên Anh Kỳ nhưng lại phải nhận lỗi với tiểu bối Kim Đan. Sỉ nhục như thế đủ để khắc sâu vào linh hồn cả đời không quên. Dương Phàm thầm thở dài một hơi đồng thời cũng hiểu được. Mình khẳng định là đắc tội hai người này.

- Cút!

Âu Dương Phong nhướng mày.

- Vâng. Chúng ta lập tức đi.

Trữ Thần cùng Niếp Thiến bằng tốc độ nhanh nhất dắt tay rời đi trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung. Tình cảnh như thế khiến chúng tu sĩ ở phía dưới hai mặt nhìn nhau dùng ánh mắt sợ hãi kính sợ nhìn phía Âu Dương Phong. Dương Phàm cuối cùng hiểu được vì sao Đại trưởng lão họ Diệp lại tôn kính Âu Dương Phong như thế. Nguyên lai đối phương là đại nhân vật đáng sợ như vậy.

- Dương Phàm. Thực lực vừa rồi ngươi biểu lộ ra thực khiến ta vừa lòng.

Âu Dương Phong đi tới bên cạnh Dương Phàm. đưa tay vỗ vỗ vai hắn. cũng cười nói.

- Đa tạ tiền bối xuất thủ. Ân tình này, Dương mỗ nhớ kỹ.

Dương Phàm trịnh trọng nói. Hắn nói vậy tương đương ưng thuận một nhân tình của Âu Dương Phong. Hắn hiểu được ngày hôm nay nếu không có Âu Dương Phong xuất trường, việc này chỉ sợ không dễ dàng giải quyết như vậy.

Âu Dương Phong mĩm cười nói:

- Không biết chuyện kia. ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

- Ta đã nghĩ kỹ rồi!

Dương Phàm hít sâu một hơi chuẩn bị nói ra kết quả.

- Chúng ta đi bàn riêng.

Ánh mắt Dương Phàm đảo qua Âu Dương Phong, Đại trưởng lão họ Diệp.

- Xin dời bước đến Thiên Thư Các.

Đại trưởng lão họ Diệp cười đón hai ngườiđi Thiên Thư Các. Hai cường giả Nguvên Anh Kỳ cùng Dương Phàm đồng loạt tiến vào Thiên Thư Các để lại một đám Kim Đan trưởng lão cùng tu sĩ bậc thấp ngây ngốc sững sờ.

- Xin hỏi Nghiêm trưởng lão. Âu Dương Phong này rốt cục là người như thế nào lại có thể làm người ta sợ hãi như thế?

Tiết Nhân lộ vẻ không cam lòng hỏi Nghiêm Xuyên.

- Ta cũng không rõ lắm. Trước kia chỉ biết hắn là một vị cường giả Nguyên Anh KỲ trong Thiên cầm Nội Hải chúng ta. Ba trăm năm trước khi chưa tiến vào Nguyên Anh KỲ từng chịu ân của Đại trưởng lão chúng ta. Xem như thiếu Thiên Nhạc Viên ta một cái nhân tỉnh.

Nghiêm Xuyên đáp.

- Tam Linh Thần Tông là một môn phái như thế nào ta lại chưa từng nghe nói qua?

Tiết Nhân thật sự khó hiểu:

- Nếu là siêu cấp đại phái cùng đại phái hạng nhất của Thiên cầm Nội Hải ta hẳn là đều biết. Cho dù là đại phái lánh đời nào đó ta cũng biết.

Lầu bốn Thiên Thư Các. Dương Phàm theo hai cường giả Nguyên Anh Kỳ ngồi xuống.

- Dương Phàm tiểu huynh đệ. Ngươi bế quan hai năm làm sao nhìn qua tinh thần trạng thái ngược lại không bằng lúc trước?

Ánh mắt Âu Dương Phong sắc bén vô cùng.

Dương Phàm cười nói:

- Ta đang tu luyện một loại thần thông bí thuật, tiêu hao tinh hồn nguyên khí rất lớn.

- Ha ha. thần thông bí thuật?

Âu Dương Phong cười cười thấy Dương Phàm không nói là thần thông gì. hắn cùng không thể nào hỏi tiếp.

- Đúng rồi Dương trưởng lão. Chuvện có liên quan đến Thiên Lan Điện ngươi suy nghĩ thế nào?

Đại trưởng lão họ Diệp cười tủm tỉm nhắc nhở.

- Cơ hội như vậy, trăm năm mới có một lần. Nếu Dương mỗ bỏ qua có lẽ đời này rốt cục không còn cơ hội nữa, về tình hay về lý ta đều hẳn là theo Âu Dương tiền bối đi Thiên Lan Điện một chuyến.

Dương Phàm gợn sóng không sợ nói.

- Tốt. tốt!

Âu Dương Phong gật đầu. lộ vẻ vui mừng cười nói:

- Ngươi thân là tu sĩ Kim Đan trung kỳ lại có tu vi địch nổi Kim Đan Đại Tu Sĩ. Trà trộn vào Thiên Lan ngoại điện cũng không khiến người chú ý, vừa lúc thích hợp giúp ta tìm kiếm vật kia.

- Dương trưởng lão. Ngươi phải nhớ kỹ trong mười năm sau phải cố gắng áp chế không nên tiến vào cảnh giới hậu kỳ.

Đại trưởng lão họ Diệp cũng phát hiện tình huống Dương Phàm đạt tới Kim Đan trung kỳ đỉnh.

- Đúng. Ngàn vạn lần không nên đi vào cảnh giới hậu kỳ.

Âu Dương Phong căn dặn.

- Điều này Dương mỗ hiểu.

Dương Phàm gật đầu.

- Với tuổi của ngươi, lại có năng lực tiến vào hàng ngũ Kim Đan Đại Tu Sĩ tư chất như vậy thật làm cho người ta ao ước. Xem ra ngày sau tấn chức Nguyên Anh cũng là việc nắm chắc.

Đại trưởng lão họ Diệp thở dài.

Dương Phàm nghe nói lời ấy, trong lòng bỗng nhiên động thầm nghĩ: "Ta hiện tại dừng ở Kim Đan trung kỳ đỉnh, cảnh giới hậu kỳ dễ như trở bàn tay, thậm chí là cảnh giới đỉnh cũng không khó!"

- Ta muốn thỉnh giáo hai vị tiền bối một chút kinh nghiệm tâm đắc có liên quan đến Nguyên Anh Kỳ.

Dương Phàm thật cẩn thận nói. Việc này có liên quan đến chuyện lớn hắn diễn hóa cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo. Cho dù có chút bất ngờ nhưng hắn vẫn kiên trì nói ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio